Tốc độ của nhà hàng này rất nhanh, chưa tới hai phút đã dọn đồ lên. Tiếp đó xiên nướng cũng được lục tục bày lên bàn.
Vương Nhất Bác đặt tay trên bàn, nhìn người ngồi đối diện, bỗng nói: "Tôi để cô ấy tới tham ban, thực ra là muốn cô ấy động viên cổ vũ cậu. Có thể được một người trước giờ chưa từng quen biết yêu thích, đây cũng coi là một trong những chỗ tốt của minh tinh."
Được động viên ai cũng sẽ cảm thấy vui mừng.
Động tác cắn thịt của Tiêu Chiến khựng lại, anh hỏi: "Vì sao lại muốn để cho cô ấy động viên tôi?"
"Bởi nhìn cậu hơi ủ rũ." Vương Nhất Bác nói, "Lúc ấy, cậu nói mong rằng đoàn phim có thể nghiêm túc quay bộ phim này, tôi biết thực ra cậu không muốn tiếp tục nữa."
Tiêu Chiến "ừm" một tiếng. Khi đó đúng là anh không muốn tiếp tục nữa. Bây giờ cũng không có dục vọng mãnh liệt gì.
Anh muốn quay thật tốt tác phẩm nảy, không muốn làm lãng phí thời gian nữa. Nhưng cơ hội tốt luôn chỉ có thể gặp mà không thể cầu, không có mấy ai sẽ giúp đỡ anh.
Vương Nhất Bác nhíu mày, nói: "Không cần biết tỉ lệ đào thải của cái giới này ghê người tới mức nào, tôi đều cảm thấy cậu hẳn không phải là người sẽ bị đào thải, là cái kiểu người vẫn còn đang dự tuyển đã bị hất cẳng ấy."
Tiêu Chiến cảm thấy thật mâu thuẫn, hỏi một câu hỏi gần như không thực tế: "Anh mong tôi sẽ ở lại?"
Vương Nhất Bác trầm mặc một lúc, sau đó hắn nói: "Cậu không thể hỏi tôi được. Bởi tôi không thể cho cậu một sự bảo đảm, cậu chỉ có thể tự mình quyết định."
Tiêu Chiến bật cười: "Tôi biết. Tôi vẫn đang suy nghĩ. Dù là kiên trì hay là từ bỏ tôi cũng đã có đủ lí do rồi, nhưng tôi vẫn đang hơi do dự. Tôi muốn nghe thử ý kiến của anh."
Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Chiến, miệng lưỡi vốn lanh lợi bỗng trở nên nặng nề vụng về.
Thực ra hắn cũng không biết nữa, không biết nên khuyên Tiêu Chiến tiếp tục kiên trì, hay là từ bỏ nhân lúc vẫn còn sớm. Tuy đối phương có lẽ cũng chỉ thuận miệng hỏi mình, nhưng đây vẫn là một chuyện rất nghiêm túc.
Vương Nhất Bác lại trầm tư, rồi châm chước mở lời: "Fan kia của cậu, hôm nay cô ấy nói một câu này không sai."
Tiêu Chiến: "Câu nào?"
"Chuyện không công bằng trên đời này quá nhiều." Vương Nhất Bác nói, "Cô ấy nói cậu nỗ lực, tôi biết cậu chắc chắn rất nỗ lực, mọi người đều có thể nhìn ra được. Chỉ là cậu xem, cậu lăn lộn trong giới phim truyền hình đã mười mấy năm, có lăn lộn ra được tên tuổi gì không? Có khi còn kém cả đám người mới debut qua chương trình tài năng. Người mới chỉ cần kí được một hợp đồng tôn tốt, debut xong là có thể diễn nam chính. Đại diện phát ngôn cho thương hiệu lớn, đóng quảng cáo, chụp ảnh tạp chí, đủ loại kịch bản marketing, tiến hành mở rộng che trời lấp đất. Kể cả họ diễn tệ như trẻ down, thì cũng vẫn có người ủng hộ, còn có thể nhận được catse đóng phim cao gấp cậu mười lần, trăm lần."
Tiêu Chiến im lặng, tự rót rượu cho mình, cầm trong tay, còn chưa kịp uống ngụm nào, chén rượu lại đột nhiên bị Vương Nhất Bác cướp mất.
"Cậu đừng uống rượu, chút nữa cậu lái xe cho tôi." Vương Nhất Bác uống nửa chén, mới nhớ tới chuyện hỏi anh, "Cậu có bằng lái xe chứ?"
Tiêu Chiến thực sự không biết nên làm gì với hắn, đành gật đầu đáp: "Tôi có."
Vương Nhất Bác an tâm uống rượu tiếp.
Tiêu Chiến thì lẳng lặng nhìn hắn.
Vương Nhất Bác uống rượu vào, lời nói ra bắt đầu dong dài, hắn tiếp tục tâm sự với anh.
"Cậu có biết tại sao nhà sản xuất lại đồng ý đổi nam thứ thành cậu nhanh như vậy không?"
Tiêu Chiến nói: "Bởi vì nam thứ đang nằm viện."
"Không đâu, là bởi vì catse của cậu thấp, hiệu suất lại cao." Vương Nhất Bác lại hỏi, "Nam thứ sau khi chia catse cho công ty, người quản lý, tiền nhận về tay vẫn nhiều hơn cậu. Cậu có biết tại sao không?"
Tiêu Chiến im lặng một lúc, mang theo tâm tình phức tạp trả lời: "Bởi vì tôi không hot."
Cả ngày nay anh bị những lời này tẩy não, anh sắp điên rồi.
Anh không hot là một chuyện gì đó khiến đất trời khó dung thứ lắm ư? Vì sao ai cũng mang tâm nguyện khó yên còn hơn cả anh vậy.
"Đúng! Bởi vì cậu không hot!" Vương Nhất Bác nói, "Cậu nhìn những sao nam có tài nhưng thành công muộn đó đi, họ đều có thể coi là những người may mắn, nếu cậu tiếp tục đi trên con đường này, trở thành người thế nào còn chưa biết được. Nhưng khi cậu không thành công, ai cũng sẽ chê cười sự nỗ lực của cậu. Chỉ có nhân sĩ thành công sau muôn vàn thất bại mới có thể nấu canh gà. Còn người đi trên con đường đó đến chết, họ sẽ chỉ nói đó là chấp mê bất ngộ. Hiện thực của cái giới này, cậu hiểu rõ chứ?"
Tiêu Chiến: "Hiểu rõ."
Vương Nhất Bác miệng khô lưỡi khô, khụ khụ hai tiếng, lại rót rượu vào chén.
Động tác của hắn liền mạch lưu loát, vô cùng thành thạo. Hẳn là ngại rượu mạnh quá nên hắn lại pha thêm chút đồ uống vào uống cùng.
Tiêu Chiến cho rằng hắn ngàn chén không say, anh hạ mắt, không để ý tới.
Vương Nhất Bác nói: "Cậu phải chuẩn bị tinh thần thật tốt. Nếu còn muốn tiếp tục, thì cứ tiếp tục thôi."
Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác là đang khích lệ mình, dù sao Vương Nhất Bác từ trước đến nay luôn là người chưa từng sợ hãi thứ gì, tâm cao khí ngạo. Trong thế giới của hắn, chỉ khi từ bỏ mới là thất bại. Đón sóng càng cao, hắn bay càng xa.
Tiêu Chiến không muốn tỏ vẻ yếu đuối hay chùn bước trước mặt hắn, gật đầu đáp: "Tôi sẽ cố gắng. Cảm ơn đạo diễn Vương đã khích lệ."
Vương Nhất Bác: "???"
Tôi muốn cho cậu thấy rõ sự tàn khốc của xã hội này, rồi mới đưa ra quyết định, cậu lại cho rằng tôi đang khích lệ cổ vũ cậu? Cậu thi đọc hiểu có qua điểm trung bình không vậy?
Hắn há miệng đờ người, cảm thấy mình hẳn nên lấy lại bình tĩnh một chút, thế là lại uống thêm chén rượu nữa.
Rượu trắng sặc hầu, cảm giác cay nồng theo thực quản tràn ngập dạ dày, không ngừng bốc lên theo từng hơi thở của hắn. Khoang miệng Vương Nhất Bác tràn ngập mùi vị cồn, huyệt thái dương nổi gân xanh, giật giật.
Vương Nhất Bác thở dài, tự nhiên hắn điểm lại những chuyện đã xảy ra trong cuộc đời mình.
Hắn hỏi: "Cậu có biết đời này tôi nuối tiếc nhất chuyện gì không?"
Vương Nhất Bác uống say, thực sự không thể nhìn ra được, bởi rượu hắn uống không bốc lên trên. Mà hắn lại đang nhíu chặt mày, làm cho hắn trông càng có vẻ nghiêm túc.
Tiêu Chiến vẫn cho rằng hắn còn đang rất tỉnh táo, phối hợp trả lời: "Tôi không biết."
Vương Nhất Bác chống tay lên mặt bàn, lắc đầu nói: "Là chuyện từng có người cười nhạo mục tiêu của tôi. Tôi nói sau này tôi phải làm đạo diễn, tôi muốn quay ra những cảnh tượng kì diệu trên thế giới này. Cô ta lại bảo tôi, tại sao suy nghĩ của anh lại rẻ rúng như vậy."
Vương Nhất Bác tâm nguyện khó yên, nói: "Tuy đây đã là chuyện của nhiều năm trước, khi đó chúng tôi đều còn trẻ, tôi chỉ coi như đầu óc cô ta vẫn chưa phát triển hết. Chỉ là, vì sao cô ta lại coi thường tôi? Tôi làm việc mà mình thích thì có gì là sai? Một người muốn kiên định cố gắng hoàn thành mục tiêu đời mình, tại sao lại là rẻ rúng?"
Tiêu Chiến nói: "Anh rất không cam lòng phải không."
"Cậu nói đúng!" Vương Nhất Bác gật đầu, rũ mắt, tức giận nói, "Đời này tôi chỉ từng gặp một lần như vậy, tôi ngây ra, chưa kịp mắng lại. Tôi rất hối hận! Nếu bây giờ tôi mắng cô ta, sẽ có cảm giác tôi quá hẹp hòi, cậu có hiểu cảm giác của tôi không?"
Dáng vẻ ảo não của hắn thực sự quá đáng yêu.
Nhưng mà...
Tiêu Chiến nhìn hắn chăm chú một lúc, cuối cùng cũng nhận ra hắn đã say rồi, đưa tay giằng chén rượu của hắn lại.
Vương Nhất Bác nhướng mày nhìn anh.
Tiêu Chiến nói: "Hôm nay đã muộn rồi, để tôi đưa anh về."