Khi Tiêu Chiến xách đồ về đoàn phim, mọi người đều nở nụ cười tiếp đón anh, Tiêu Chiến cũng cười, chỉ là trong nụ cười lại có nét mỏi mệt.
Vương Nhất Bác hỏi: "Cô ấy đưa thứ gì cho cậu rồi?"
Tiêu Chiến mở túi ra, cho mọi người nhìn mấy gói đồ ăn vặt xanh xanh đỏ đỏ.
Vương Nhất Bác ngoắc ngón tay, ra hiệu cho anh lại gần.
Tiêu Chiến chạy tới, Vương Nhất Bác móc trong túi áo ngực của anh ra một cái kẹo mút vị sữa.
Hắn đắc ý bóc giấy gói kẹo ra, cười nói: "Phí vất vả, trưng thu."
Tiêu Chiến: "..." Anh rốt cuộc dùng tư cách gì để thu phí vất vả của tôi vậy?!
Lưu Phong xem náo nhiệt cũng kêu lên: "Em cũng muốn em cũng muốn!"
Tiêu Chiến quyết định phát hết kẹo cho mọi người luôn.
Anh còn cầm cái biểu ngữ nghe nói là đồ dùng đi dùng lại nhưng đã bị phá hỏng kia về, đưa cho người trong tổ đạo cụ.
"Ồi..." Người trong tổ đạo cụ ghét bỏ nói, "Tôi không thèm!"
Lưu Phong bảo: "Anh cầm về đi. Coi như làm kỉ niệm."
Kỉ niệm cái con cak! Cả đám các cậu đều chọc tôi.
Vương Nhất Bác nói: "Chiều không có việc gì cũng đừng về khách sạn vội, chờ công việc ở đây kết thúc rồi, tôi mời cậu đi ăn cơm tối. Cậu tiện ngồi lại đây học tập kinh nghiệm đi."
Tiêu Chiến cảm thấy mình mà không ăn bữa cơm này của Vương Nhất Bác, trong lòng sẽ cảm thấy không thoải mái. Thế là anh ôm cái túi lớn của mình, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Vương Nhất Bác ngậm kẹo quay đầu lại nhìn anh, nở nụ cười, giơ tay xoa nhẹ đầu anh.
Tiêu Chiến cúi đầu, không tránh thoát được, đành bất đắc dĩ để hắn xoa xoa.
Vương Nhất Bác vui vẻ, dịch ghế ngồi của mình sang bên cạnh một chút, chừa ra một khoảng trống, ý bảo anh có thể ngồi vào đó. Sau đó hắn nghiêm túc trở lại, bắt đầu làm việc.
Khi Vương Nhất Bác làm việc, bộ dáng hắn hoàn toàn khác với bình thường. Cảm xúc lắng lại, mặt hắn lộ ra vẻ nghiêm nghị, không hề có chút không đứng đắn nào. Cũng tuyệt không cho phép người khác ngả ngớn.
Thỉnh thoảng hắn cũng nhớ tới sự tồn tại của Tiêu Chiến, lại tùy tiện nói chuyện với anh hai ba câu. Có nhiều lúc thực sự vào trạng thái, hoàn toàn không nhớ ra việc bên cạnh mình còn có một học sinh đang ngồi quan sát học tập.
Nhiệm vụ hôm nay không nặng, quay thêm vài cảnh, trạng thái của mọi người cũng tốt, thế nên công việc kết thúc rất sớm.
Vương Nhất Bác giao vài nhiệm vụ lặt vặt cho Lưu Phong làm, rút một điếu thuốc ra khỏi túi, ngậm trong miệng, đi về phía Tiêu Chiến.
Hắn giơ tay khoác lên vai Tiêu Chiến, kéo anh đi ra ngoài đoàn phim, hỏi: "Cậu muốn ăn gì?"
Hai người dán sát vào nhau, Tiêu Chiến đẩy đẩy, muốn hất tay hắn ra. Vương Nhất Bác lại không có sự tự giác đó, còn cười ghé vào bên tai anh, nói: "Giận tôi à? Nhưng tôi đâu cố ý."
Tiêu Chiến lườm hắn: "Fan không phải là do anh sắp xếp hay sao?"
"Là tôi sắp xếp thật, nhưng tôi cũng không ngờ cô ấy lại đặc biệt tới mức ấy, tôi chỉ biết cô ấy là fan ruột của cậu thôi." Vương Nhất Bác nghĩ tới chuyện trước đó, cười cười dựa đầu mình lên vai Tiêu Chiến, "Tôi thực sự không cố tình cười nhạo cuộc gặp mặt của hai người, cô ấy đã gửi cho tôi hơn trăm cái tin nhắn, nói cảm ơn tôi vì đã nhận ra tài năng của cậu, còn phổ cập về các tác phẩm trước kia của cậu cho tôi, tôi cho rằng cô ấy chính là fan mẹ của cậu."
Vương Nhất Bác nói rồi lại khựng lại, tiếp tục cười hả hê: "Đúng là fan mẹ thật. Thế nên tôi thỏa mãn cô ấy."
Tiêu Chiến nói: "Cô ấy còn muốn anh quy tắc ngầm tôi đấy."
Vương Nhất Bác nhịn cười, cũng cảm thấy chuyện này quá là buồn cười, lại giơ tay xoa xoa đầu anh.
Hôm nay Tiêu Chiến đi gặp fan, nên cố tình làm tóc một chút, tóc xù xù, sờ lên khiến hắn thấy rất phê.
Tiêu Chiến còn tưởng với tính cách của Vương Nhất Bác, hắn sẽ tiếp tục đùa cợt. Ai ngờ hắn lại bỏ qua đề tài này, hỏi: "Ăn xiên nướng hay là rau xào? Nếu cậu không có ý kiến, tôi muốn tiết kiệm tiền, đưa cậu đi ăn bún xào."
Tiêu Chiến cũng thực sự là kiểu ăn gì cũng được: "Ồ."
Vương Nhất Bác lại đột nhiên bảo: "Hồi trước cậu còn nói liền một lúc mấy chữ "ồ"."
Tiêu Chiến vội la lên: "Mấy chuyện đó anh không cần phải nhớ kĩ!"
Vương Nhất Bác thở dài: "Cậu thay đổi rồi."
Cuối cùng Vương Nhất Bác vẫn lái xe đưa anh đi ăn BBQ.
Nhà hàng BBQ kia tuy là hơi xa, nhưng khá tiện lợi, có phòng riêng. Vương Nhất Bác đứng trước quầy chọn phòng, bảo Tiêu Chiến vào trong trước.
Năm phút sau, khi Vương Nhất Bác đi vào, điếu thuốc hắn ngậm trong miệng đã biến mất, trên người cũng có thêm hương chanh thơm mát. Hắn ngồi xuống đối diện Tiêu Chiến, cầm thực đơn lên chọn bừa vài món, lại hỏi Tiêu Chiến muốn ăn gì.
Tiêu Chiến không nhịn được nói với hắn: "Nếu anh muốn hút thuốc thì không cần phải tránh tôi đâu. Mọi người ai chẳng hút."
Vương Nhất Bác cười: "Thích hít khói thuốc lắm hả? Chê mình khỏe mạnh quá hay sao?"
Tiêu Chiến hỏi: "Vậy sao anh không cai thuốc đi?"
Vương Nhất Bác nói: "Chỉ là chút sở thích nhỏ, không cần phải cai, hơn nữa cũng chẳng có ai nhắc tôi cả."
Suýt chút nữa Tiêu Chiến đã dâng trào xúc động, sợ mình làm lộ ra gì đó, thì nhấp nhấp môi, cuối cùng anh giấu đầu hở đuôi gật đầu một cái.
Nhưng trong chớp mắt ấy, anh lại thấy mâu thuẫn, cảm thấy thứ gọi là lí trí của mình quá là chướng mắt. Anh khó có lúc muốn làm một việc gì đó, nhưng lại không có cơ hội để làm.
Lúc này phục vụ gõ cửa, bê khay nướng vào, sau khi đặt đồ xuống xong, lại hỏi: "Quý khách muốn uống rượu không ạ?"
Tiêu Chiến: "Có."
Vương Nhất Bác: "Cậu còn biết uống rượu cơ à?"
"Chỉ là muốn uống thôi." Tiêu Chiến chỉ vào thực đơn nói, "Hai chai."
Còn gọi cả rượu trắng nữa chứ.
Vương Nhất Bác gõ gõ xuống bàn: "Cậu cố tình gọi để tôi tốn nhiều tiền hay là muốn mượn rượu giải sầu? Tôi không muốn uống rượu tâm sự với người trẻ tuổi đâu, không thú vị gì cả."
Tiêu Chiến bị hắn nói vậy, bỗng nhiên bị khiêu khích: "Ba chai."
Vương Nhất Bác dở khóc dở cười, đành phất tay bảo: "Mau đi lấy cho cậu ấy đi, bằng không chờ chút nữa cậu ấy sẽ đòi mua cả lô mất."