Đạo diễn Hoàng coi như không thấy, cười nói: "Không biết là diễn viên nào đây."
Tần Huyền đáp: "À, vốn là một nghệ sĩ nhỏ trong công ty của tôi, nhưng anh cũng biết đấy, nghệ sĩ dưới trướng tôi rất nhiều, tôi không quản lí được hết, cậu ta lại không may, vớ phải một tên quản lý vô dụng, về sau vẫn là nhờ có đạo diễn Vương giúp chấm dứt hợp đồng."
Hai người này không hợp tính nhau, không phải là bí mật trong giới, nhưng hiếm ai biết được quan hệ thực sự của họ. Giờ nghe Tần Huyền nói vậy, không khác gì Vương Nhất Bác nẫng tay trên của hắn, hai người xảy ra xích mích.
Đạo diễn Hoàng nói: "Không biết là ai mới có thể khiến đạo diễn Vương thưởng thức tới vậy, đã có tác phẩm gì rồi?"
Tần Huyền ung dung ngồi đó, nói chuyện phiếm với đạo diễn Hoàng, cứ như thể không nhận ra sát khí đầy mình của Vương Nhất Bác. Hắn nói: "Hẳn là không có tác phẩm gì nổi tiếng, thế nên trước kia tôi cũng không biết tới."
Đạo diễn Hoàng cười nói: "Về sau sẽ có thôi, không phải có nhiều người chỉ là thiếu một cơ hội thôi hay sao? Đạo diễn Vương đã từng dẫn dắt chỉ bảo cậu ấy diễn chưa?"
Tần Huyền: "Thực ra cũng có đấy. Nhưng vẫn chưa chiếu phim."
Có người bên cạnh chen vào: "Là Tiêu Chiến phải không? Thầy à, người em đề cử với thầy trước đó chính là Tiêu Chiến đấy. Tiêu chuẩn đánh võ và kĩ thuật diễn xuất của anh ấy đúng là đều không tệ đâu."
Đạo diễn Hoàng bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.
Tần Huyền lại cúi đầu nghịch điện thoại, một lát sau, chỗ Vương Nhất Bác bên kia có tiếng thông báo.
Bởi không khí trong bữa tiệc đang rất yên tĩnh, mọi người đều nghe thấy được một âm thanh rung lên rất nhỏ kia, cũng biết là do ai phát ra.
Lúc này rốt cuộc Vương Nhất Bác cũng cúi đầu nhìn lướt qua.
Tần chó thối: Cậu ấy không để ý tới cậu?
Sát khí của Vương Nhất Bác lại dày hơn một lớp.
Vương Nhất Bác: Anh có bệnh à?
Tần chó thối: Tôi thấy cậu hẳn là đang bị người ta xem thường rồi. Minh tinh nhỏ kia rõ ràng là đang trêu chọc cậu. Nhưng mà trình độ cũng cao phết đấy, lợi hại.
Tần chó thối: Tôi mà là cậu, muốn theo đuổi minh tinh, thì cũng đơn giản thôi mà. Lấy tài nguyên trong tay cậu ra mà khoe, mà trưng, chắc chắn cậu ta sẽ chịu thua.
Tần chó thối: Người từng hot một lần sẽ hiểu rõ nhất thái độ nâng cao đạp thấp trong cái giới giải trí này, có ai có thể tiếp thu được việc chỉ trong một đêm đã bị đánh về nguyên hình? Cậu dọa cậu ta một chút, lại cho cậu ta chút ngon ngọt, trong mắt cậu ta chắc chắn chỉ có cậu. Chơi chơi thôi mà, làm gì mà căng thế?
Vương Nhất Bác ngẩng đầu, trừng mắt nhìn người đối diện.
Vương Nhất Bác: Mồm miệng anh sạch sẽ một tí đi, đừng có chọc giận tôi, mọi người ai cũng sẽ đều không được yên ổn đâu. Ông đây chả phải loại tốt tính.
Tần chó thối: Tôi đã dùng cách nói rất là sạch rồi đấy, cậu không để ý hửm?
Tần Huyền cười. Lại đổi sang tư thế ngồi khác, nhắn lại.
Tần chó thối: Hay là để tôi làm mẫu cho cậu xem nhé, xem xem cậu ta có để ý tới tôi không.
Hai người họ một nhắn tin một trả lời ngay trước mặt mọi người. Mà mọi người rõ ràng đều đã biết, lại vẫn ngượng ngùng giả vờ không phát hiện ra sóng ngầm mãnh liệt giữa họ, nhất thời ai nấy đều mang nỗi lòng phức tạp.
Bỗng, sự giao lưu giữa hai người có vẻ đã ngừng lại.
Tần Huyền cầm điện thoại lên, bắt đầu ghi âm.
"Ừm, đúng rồi, chúng tôi đang ở khách sạn Vui Vẻ. Cậu lên thẳng 602, cứ nói với lễ tân là tìm Tần Huyền."
"Nhanh lên chút, tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu, cho cậu nửa tiếng, không nhanh lên là chúng tôi đi đấy."
Không biết người bên kia nhắn lại thế nào, Tần Huyền cười cười, lại trả lời: "Ngoan, nghe lời. Anh Tần giới thiệu mối làm ăn cho cậu."
Sắc mặt Vương Nhất Bác đã đen lại như mực than, ngay cả vẻ khách sáo ngoài mặt cũng đã không thể duy trì tiếp. Cho dù có là người không quen biết, cũng hiểu lúc này không nên chọc vào hắn.
Mọi người tưởng tượng ra mấy màn drama, ấn tượng đối với Tiêu Chiến trở nên rõ ràng, cũng trở nên thật kì quái.
Họ thực ra cũng có thể hiểu được nguyên nhân Vương Nhất Bác tức giận như vậy.
Nghĩ thử xem, diễn viên mình tận tâm dìu dắt, còn chưa ngóc được đầu lên, đã gấp không thể chờ nổi lao về phía đối thủ một mất một còn của mình. Nếu có thể nhịn được, chỉ sợ đã thành thánh rồi?
"Chờ một lát nữa đi. Cậu ta nói sẽ tới ngay." Tần Huyền đặt điện thoại xuống, ý vị sâu xa, "Tiêu Chiến là một người thông minh. Trong giới giải trí, chỉ có người thông minh mới ngóc đầu lên được. Chỉ chăm chăm nói tới lí tưởng, ước mơ, không phải là có hơi nực cười hay sao?"
Vương Nhất Bác nói: "Anh cố ý phải không Tần Huyền? Anh nham hiểm tới mức này cơ à? Anh cho rằng tôi sẽ tin hay sao?"
Tần Huyền xòe tay ra tỏ vẻ vô tội nói: "Tin hay không, cứ thử xem cậu ta có đến không. Cậu ngồi chờ đi."
Mọi người đều bất giác cúi xuống xem đồng hồ, tính thử nửa tiếng nữa là mấy giờ.
Vương Nhất Bác cúi đầu, lại nhắn cho Tiêu Chiến thêm hai tin nhắn WeChat nữa, chỉ là tin vẫn như đá chìm đáy biển, không có hồi âm.
Lý trí nói cho hắn biết, chuyện sẽ không như Tần Huyền chọc phá đâu. Tiêu Chiến chắc chắn sẽ nhắn lại cho hắn. Nhưng Vương Nhất Bác lại không thể tin được Tiêu Chiến sẽ bỏ mặc mình, đi ăn máng Tần Huyền. Hắn không cảm thấy Tiêu Chiến là người hay lợi dụng người khác như vậy. Ánh mắt hắn không thể nhìn nhầm người tới mức đó.