...→_→Ở một diễn biến khác.←_←...
Vương Nhất Bác bị phản ứng của Tiêu Chiến làm cho phiền lòng. Lần đầu hắn ý thức được sâu sắc việc bị tình cảm làm ảnh hưởng tới trạng thái làm việc là như thế nào. Đang định nghiêm túc lại, dồn toàn bộ sự tập trung vào đoàn phim, thì một vị tiền bối trước kia từng giúp hắn về nước, gần đây có đi ngang qua thành phố B, gọi hắn ra ngoài ăn cơm.
Quan hệ giữa hai người không tệ, lại thêm lâu lắm rồi không gặp, Vương Nhất Bác đương nhiên không thể từ chối.
Đạo diễn Hoàng còn gọi thêm vài người. Khi Vương Nhất Bác tới, Tần Huyền cũng ở đó, còn có thêm vài người trẻ tuổi lạ mặt nữa. Sau lại có thêm hai người bạn Vương Nhất Bác cũng quen.
Hóa ra học trò của đạo diễn Hoàng gần đây muốn quay một bộ phim điện ảnh, mời y tới trấn thủ, đạo diễn Hoàng nhớ tới kỉ niệm ngày xưa dìu dắt thế hệ trẻ nên đã đồng ý. Trong bữa tiệc, y giới thiệu người với đạo diễn Vương, lại nhờ mọi người giúp mình chăm sóc cho học trò của mình.
Mọi người hàn huyên, uống hai chén rượu, lại nói đến tình hình dạo gần đây của mình, nở nụ cười khách khí.
Vương Nhất Bác uống rượu vang đỏ ngụm có ngụm không, ăn cũng không thấy ngon. Điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên rung lên, icon màu xanh lá của WeChat nhảy ra giữa màn hình.
Trái tim Vương Nhất Bác cũng nhảy ra theo, cứ tưởng là Tiêu Chiến nhắn lại, vội vàng nhét điện thoại xuống gầm bàn, cẩn thận mở ra xem.
... Người gửi tin nhắn không ngờ lại là Tần Huyền.
Vương Nhất Bác mặt mày u oán ngẩng đầu, nhìn Tần Huyền đang ngồi cách hai mét đối diện mình.
Có bệnh à, đã tới nơi thế này rồi còn gửi WeChat?
Hắn đang định đặt điện thoại lại chỗ cũ, tin nhắn mới lại vội vàng nhảy ra.
Tần gà già: Nghe nói cậu bị đánh hửm?
Vương Nhất Bác nghĩ tới chuyện này, vô cùng uất ức, hối hận vạn phần. Hắn không hiểu lúc trước mình mang tâm tình gì mới có thể tin lời tên cáo già Tần Huyền này nữa.
Đối phương nhất định là đang hao tổn tâm cơ để phá hoại nhân duyên của hắn. Dù sao cả đời người này cũng có làm được mấy chuyện tốt đâu.
Vương Nhất Bác: Tôi con mẹ nó đều là do tin lời anh mà ra cả! Cái đồ đi đường ngang ngõ tắt! Xéo!
Tần gà già:?? Cậu bị đánh thì liên quan gì tới tôi? Cậu thử thật đấy à?
Vương Nhất Bác cười lạnh.
Tần Huyền cân nhắc một chút.
Tần gà già: Vụ này không bình thường cho lắm.
Vương Nhất Bác: Cút.
Tần gà già: Ăn nhiều một chút mới nhanh khỏi được. Uống ít rượu thôi, không tốt cho vết thương.
Vương Nhất Bác: Bây giờ tôi đang thèm ăn thịt anh đây.
Tần gà già: Hung dữ thế cơ à?
Vương Nhất Bác cắn răng, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện. Lại thấy Tần Huyền lắc đầu, thổn thức chậc lưỡi hai tiếng với hắn.
Tần gà già: Cậu ta đá cậu bị thương, đã tỏ thái độ gì chưa?
Ngón tay Vương Nhất Bác gõ gõ vài cái, vẻ mặt bình tĩnh trở lại, cầm rượu trên bàn lên, uống một ngụm lớn.
Tần chó thối: Hừm, nhìn tình hình này, hẳn là người ta không để ý tới cậu?
Vương Nhất Bác im lặng cúi đầu gắp thức ăn, ra vẻ không để ý tới hắn.
Tần Huyền nở một nụ cười, hắn mở miệng nói: "Đạo diễn Hoàng này."
Đạo diễn Hoàng đang uống tới đỏ cả mặt quay đầu cười đáp: "Hả."
Tần Huyền: "Diễn viên cho bộ phim này anh chọn xong hết rồi chứ?"
"Nào có? Vẫn còn sớm mà." Đạo diễn Hoàng cười tủm tỉm đáp, "Sao vậy? Tần tổng có đề cử gì hả?"
Tần Huyền cười nói: "Tôi thấy đạo diễn Vương có lẽ có người muốn đề cử đấy. Dạo trước cậu ấy rất coi trọng một diễn viên, không biết bây giờ thế nào rồi, có tình nguyện đề cử ra với đạo diễn Hoàng không đây."
Khóe miệng Vương Nhất Bác hiện nét cười lạnh, ánh mắt như muốn nuốt tươi hắn. Hắn ném thẳng đôi đũa lên bàn, khoanh tay trước ngực nhìn đối phương.
Không khí trên bàn tiệc cứng đờ lại trong chớp mắt, mấy người đang buôn dưa lê cũng hạ thấp giọng, nhìn về phía hai người đột nhiên gây gổ kia.
... Trông có vẻ thật bình thường, cũng không ngoài ý muốn. Chỉ là dáng vẻ tức giận của hai người lúc này, có vẻ nghiêm trọng hơn trước đây một chút.