"Ông chủ, tối qua ngủ không ngon ạ? Quầng thâm mắt của anh đen thật đó."
Tiêu Chiến uống đến ly cà phê thứ ba trong bữa sáng, trời gần sáng mới thích ứng được với biên niên sử Narnia trong phòng, Lola nhớ lại cuộc gọi đêm qua, muốn sa thải hướng dẫn viên vào lúc gần 2h sáng.
"Không đâu, tôi ngủ ngon lắm."
"Ồ, thật ra thì ông chủ có quầng mắt thâm cũng đẹp trai lắm mà, tiểu yêu quái, ông chủ rất đẹp trai có đúng không hả?"
Tiêu Chiến uống cà phê, rất bình tĩnh, Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, phồng hai má nhìn anh, trong miệng nhét một cái bánh mì mềm, đang định nói, đại nhân, lúc rửa mặt anh nói không ngủ được mấy mà?
Lời còn chưa nói ra khỏi mồm đã bị Tiêu Chiến trừng mắt nhìn, tiểu yêu quái nhanh chóng ngậm miệng lại, bánh mì nghẹn ở cổ họng, gục xuống bàn nấc.
"Ầy, tiểu yêu quái! Cậu buồn nôn thật đó, ăn đồ ăn có thể đừng nấc không? Rơi vụn lên giày của tôi rồi!"
Lola bật dậy khỏi ghế, dùng khăn ăn lau giày, nổi giận với Vương Nhất Bác, nói không muốn ngồi chung một bàn với cậu nữa.
Tiêu Chiến đưa khăn ăn của mình sang, chặn trước miệng Vương Nhất Bác.
Anh sẽ không để các đồng nghiệp biết được Vương Nhất Bác ngủ lại ở phòng anh. Còn về việc quầng mắt thâm có đẹp trai hay không, nhận xét của một tiểu yêu quái, Tiêu Chiến có thể không biết.
Chẳng những ban đêm ngủ không ngon, sáng nay nhà điều chế cũng chẳng ngủ nướng được, bởi vì anh mơ thấy có người đang nhìn mình.
Mùi đất bụi, Tiêu Chiến vừa mở mắt đã thấy tiểu yêu quái đang để trần nửa thân trên đứng ở đầu giường của anh, trong tay cầm bộ quần áo hôm qua Tiêu Chiến đã ném vào thùng rác, tiểu yêu quái hỏi:
"Đại nhân, anh có cần giặt không? Tôi giặt chung."
"Đồ trong thùng rác là thứ không cần nữa, cậu nhặt ra ngoài làm gì... Đi xa chút đi, tôi ngủ thêm lát nữa."
Tiêu Chiến nhắm mắt lại, hoá ra trời đã sáng rồi. Sau đó nghe được tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh, Tiêu Chiến không chịu nổi trở mình mấy lần, ngủ không được lại dậy không nổi.
Chờ tiếng nước ngừng lại, từ trong kẽ hở của mí mắt Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác, tiểu yêu quái đi ra ban công, nhoài người lên lan can, nửa người treo giữa không trung, muốn hái quả xoài xanh ở vị trí cao nhất, nhìn như sắp ngã xuống tầng đến nơi rồi.
Tiêu Chiến lập tức tỉnh táo, anh bật dậy khỏi giường, chưa xỏ dép đã lao ra ban công kéo Vương Nhất Bác lại, chân tiểu yêu quái đạp lên lan can sắt, cơ thể vẫn vươn ra ngoài, đầu gối mắc vào hoa văn của lan can, nửa người trên hoàn toàn treo lửng lơ giữa trời.
"Vương Nhất Bác, cậu muốn nhảy lầu à?"
"Đại nhân, xoài xanh chín rồi, tôi hái xuống cho anh ngửi, anh ngửi là sẽ biết ngay thôi, quả xoài xanh chính là hoa sen xanh đó."
"Rơi xuống, rơi xuống thì phải làm sao?"
"Nếu rơi, thì tôi xuống vườn hoa nhặt lại."
"......"
Tiêu Chiến đập một phát lên lan can ban công, ngủ không đủ giấc, sáng sớm cáu kỉnh.
Vương Nhất Bác không hề biết "hành động nhảy lầu" đã doạ cho cơn buồn ngủ của Tiêu Chiến bay sạch, anh chạy chân trần ra ban công, kéo người xuống muốn khiển trách một trận, vậy mà suy nghĩ của tiểu yêu quái lại là quả xoài xanh sẽ rơi xuống.
Tiêu Chiến cảm thấy bản thân rất giống những người lớn trên đường phố Paris, người lớn cứ luôn lớn tiếng với lũ trẻ vào sáng sớm, còn bọn trẻ đeo cặp sách trên lưng sẽ cãi lại, thế nhưng tiểu yêu quái trước mặt Tiêu Chiến đây lại không tranh cãi gì, chỉ để trần thân trên đứng đó, nghe không hiểu.
"Được rồi, Vương Nhất Bác cậu đừng nói gì nữa, đi vào phòng mặc quần áo tử tế vào đi, chúng ta xuống tầng ăn sáng!"
"Đại nhân, quả xoài xanh ở nơi này chính là hoa sen trên sông Nile."
Vương Nhất Bác lầm bà lầm bầm trong miệng quay lại phòng, Tiêu Chiến dở khóc dở cười, tiểu yêu quái không hề ý thức được rằng hành động vừa rồi cực kỳ nguy hiểm.
Tiêu Chiến đóng sầm cửa ban công lại, cửa kính rung lên doạ cho Vương Nhất Bác run cả người, lúc mặc quần áo còn đưa một tay lên che đầu, đổi tay hai lần mới mặc xong quần áo, cẩn thận quan sát Tiêu Chiến.
"Vương Nhất Bác, sau này cậu không được trèo lên lan can nữa, cậu mà còn trèo thì không cho ra ban công luôn!"
"Ò..."
"Cũng không cho nói quả xoài xanh giống hoa sen nữa!"
"Đại nhân, không phải giống mà chính là như thế..."
Hôm nay có đồng nghiệp quay về Paris, đoàn đội còn lại năm người, lúc gặp nhau ăn sáng mọi người chào hỏi Tiêu Chiến, sắc mặt ông chủ khó coi, quầng thâm mắt rất đen, hôm nay phải nói ít đi chút.
Từng muỗng đường nâu được rắc vào ly cà phê, nhà điều chế nước hoa bắt đầu suy tư, những ngày vừa rồi trong hành trình Cairo đã đi thăm không ít di tích, thế nhưng series nước hoa mới vẫn không có bất kỳ linh cảm nào.
Tối hôm qua, Tiêu Chiến đuổi việc hướng dẫn viên bản xứ, đó là người anh đã chọn từ khi còn ở Paris, hôm nay vốn là định đến xem tiệm tinh dầu của hướng dẫn viên, giờ phút này cũng huỷ bỏ.
Hướng dẫn viên nói gã sưu tầm không ít tinh dầu cổ Cairo, các di tích và truyền thuyết đều không mang lại linh cảm cho nhà điều chế, Tiêu Chiến chỉ có thể đi xem "di sản tinh dầu", quả thật không được thì bình mới rượu cũ vậy.
Cà phê bị Tiêu Chiến khuấy đến mức văng lên đồ ăn, chuyến đi Ai Cập lần này không thuận lợi.
Nhà điều chế ở cấp bậc như Tiêu Chiến đã giao thiệp với hương liệu và tinh dầu suốt nhiều năm, muốn khôi phục lại một mùi hương thật sự không khó, càng biết nhiều kỹ thuật, anh lại càng mong đợi "linh quang chợt loé" hơn.
Series mới không thể nào chờ Tiêu Chiến một năm nửa năm được, nhiều nhất là một tháng, nếu như Ai Cập không có linh cảm, nhà điều chế sẽ quay lại Paris, dùng các yếu tố châu Phi thường gặp, điều chế ra một chai hành trình Ai Cập phù hợp với thị hiếu của người Paris.
Loại nước hoa này không công không tội, có lẽ kết hợp với lời giới thiệu xuất sắc của công ty cũng có thể bán được nhiều. Nhưng đó không phải là Ai Cập trong lòng Tiêu Chiến, trong lòng anh bây giờ vẫn chưa có Ai Cập.
Không nên mong đợi quá cao vào truyền thuyết, Tiêu Chiến luôn muốn tìm loại hương liệu thiên biến vạn hoá, sau khi thất vọng thì trạng thái mất thăng bằng, nhận thức hàng ngày luôn cảm thấy chẳng có gì thú vị.
Nhà điều chế uống một ngụm lớn cà phê, bỏ nhiều đường quá rồi. Bắt đầu từ hôm nay điều chỉnh lại cảm xúc, xuất phát một lần nữa.
Lại thêm một ly cà phê sắp thấy đáy, Tiêu Chiến định lên đường, Vương Nhất Bác vẫn còn đang ăn pancake.
Hướng dẫn viên bị sa thải tìm tới khách sạn đòi giải thích, gã bị Lola chặn lại ở sảnh lớn khách sạn, nói Tiêu Chiến không rảnh, hướng dẫn viên không chịu đi. Vương Nhất Bác vẫn đang ăn luôn miệng cũng cảm thấy ồn ào, cậu nuốt hết thức ăn trong miệng, nói với Tiêu Chiến:
"Đại nhân, anh không cần anh ta nữa à?"
"Ừ."
"Bộ phim điện ảnh kia quả thật rất đáng sợ, nhưng mà..."
"Tiểu yêu quái, cậu không sợ nữa à? Thế thì tối về phòng ngủ."
Vương Nhất Bác lập tức ngậm miệng, không thể tách ra được, phải ngủ trong tủ treo quần áo của đại nhân cơ.
Cuối cùng Tiêu Chiến cũng gặp hướng dẫn viên 3 phút, ở sảnh lớn. Người này so với Tiêu Chiến phải lớn hơn 10 tuổi có thừa, mặt đầy lấy lòng, liên tục xin lỗi, có chỗ nào không tốt nhất định sẽ sửa, Tiêu Chiến nói:
"Bất đồng ý kiến thì được, nhưng anh muốn đuổi người của tôi đi, tôi và anh không thể hợp tác được nữa."
Hướng dẫn viên mới hiểu được Tiêu Chiến là vì tiểu yêu quái, càng không thể lý giải nổi, trong lòng thầm nghĩ Tiêu Chiến đang giả vờ thanh cao.
Rõ ràng trước khi đi tham quan, Tiêu Chiến vốn dĩ không để những thương nhân hương liệu ở chợ lớn Khan El-Khalili vào mắt, anh ngửi rất nhiều loại, nhưng một chai cũng không mua.
Lý lẽ nói không thông, Tiêu Chiến vội vàng rút lui, giao lại cho Lola đuổi hướng dẫn viên đi. Anh quay lại phòng, đêm qua chỉ ngủ có bốn tiếng, bây giờ ngồi ngoài ban công, ngắm sân vườn của khách sạn, một khu vườn thích mắt, có một cây xoài xanh.
Buổi trưa, Cairo bắt đầu đổ mưa.
Hạt mưa nhỏ, không nghe được tiếng mưa rơi, tiếng mưa còn chẳng to bằng tiếng xả nước trong phòng, ăn sáng xong, Vương Nhất Bác thật sự giặt quần áo.
Mưa lớn dần, Vương Nhất Bác cầm ba cái áo ngắn tay đi ra ban công, hai cái là áo của cậu, giặt đến mức nhìn xuyên qua được, một cái là Tiêu Chiến cho cậu mượn mặc hôm qua, đều là giặt bằng xà phòng.
Vương Nhất Bác dùng móc phơi quần áo, treo hết ở lan can sắt ngoài ban công.
Sau lưng cậu chính là cây xoài xanh kia, quả xoài xanh treo trong mưa, đung đưa qua lại, được nước mưa gột sạch lớp đất cát bám bên ngoài.
Tiêu Chiến muốn nhắc nhở Vương Nhất Bác, đây là sân vườn của khách sạn, ban công là nơi ngắm phong cảnh, quần áo hẳn là nên phơi trong phòng vệ sinh.
Anh còn chưa nói, tiểu yêu quái đã càng thêm yêu quái rồi.
Hai tay Vương Nhất Bác cầm vạt áo, dùng sức giũ mạnh, giọt nước li ti bắn tung toé khắp người, bắn cả vào mặt Tiêu Chiến.
Bụi nước lành lạnh, còn có hương thơm xà phòng, mưa cũng không làm ướt Tiêu Chiến.
"Yêu quái, dừng tay..."
Nói được nửa câu, vị chua của chanh, hương thơm xà phòng, cùng bụi nước mát lạnh đồng loạt xông vào khoang mũi Tiêu Chiến, vọt lên trên, vẽ nên một bức hoạ trong đại não của anh.
Mặt đất màu cát, sân vườn màu cát, cây xoài không thấp không cao, dưới gốc cây có một người đang đứng, cậu ấy cầm xà phòng chanh vàng, đang bóp bọt xà phòng trong những kẽ tay.
"Đại nhân, vừa rồi anh muốn nói gì thế?"
"À... không có gì, yêu quái, khách sạn có dịch vụ giặt quần áo, cậu không cần giặt giúp tôi đâu."
"Vậy buổi tối tôi có được mặc cái này đi ngủ nữa không?"
Vương Nhất Bác chỉ vào áo ngắn tay trắng của Tiêu Chiến, nhìn Tiêu Chiến chằm chằm, hỏi rất nghiêm túc.
"Vương Nhất Bác, tối nay cậu về phòng mình ngủ đi, phim là giả thôi, không cần sợ."
Tiêu Chiến ngồi về ghế dựa, bắt đầu lật xem sổ ghi chép cũ, xoài xanh đung đưa trong mưa lại đưa tới một mùi hương trái cây, quấn quýt chung một chỗ với xà phòng vị chanh, lành lạnh thanh mát.
Mưa lớn hơn, rơi lộp bộp, nhanh hơn so với nhịp đập trái tim, người đứng sau lưng Tiêu Chiến không phát ra tiếng động.
Tiêu Chiến đợi một lúc, nghiêng đầu qua, trong tay Vương Nhất Bác vẫn cầm áo cotton trắng của anh, cố hết sức để vuốt phẳng chiếc áo ngắn tay trắng, Tiêu Chiến lại nói thêm một lần, khách sạn cũng có dịch vụ là ủi.
Tiểu yêu quái không nói lời nào, tiếp tục sửa sang lại quần áo cậu đã giặt, mùi hương mát rượi kéo dài đi vào khoang mũi của nhà điều chế, Tiêu Chiến giống như nhìn thấy bong bóng trong tay Vương Nhất Bác vậy, có vị chanh.
"Vương Nhất Bác, cậu rất sợ bộ phim kia à?"
Câu này cũng không có ai trả lời.
Tiêu Chiến ném sổ ghi chép lên bàn, ngoài miệng thì nói đều nghe "đại nhân", một câu không hợp ý mình, yêu quái cũng sẽ giận.
Tiêu Chiến lại gọi một tiếng: "Tiểu yêu quái". Lần này giọng mềm mại hơn, giống như đang trêu đùa Vương Nhất Bác vậy.
Tiểu yêu quái bĩu môi, cầm quần áo đã được vuốt phẳng đi tới bên người Tiêu Chiến, sau lưng vẫn là cây xoài, một cơn gió, nước mưa làm ướt lưng Vương Nhất Bác.
"Đại nhân, tôi giặt quần áo rất sạch sẽ, tôi cũng sẽ là cho phẳng, tôi sẽ mặc quần lót, cũng sẽ mặc áo cho tử tế, tôi không trèo ban công nữa, sau này ăn cơm cũng sẽ không nói gì, tôi có chuyện sẽ gọi điện thoại cho anh, tôi còn..."
"Được rồi được rồi được rồi, cậu muốn ngủ ở tủ quần áo thì cứ ngủ đi, đừng nói nữa."
"Thật sao? Cảm ơn đại nhân!"
Vương Nhất Bác vui mừng nhảy cẫng lên, sau đó ngồi xuống bên cạnh ghế dựa của Tiêu Chiến, đặt hai tay lên bụng anh, xoa từng vòng từng vòng xuôi theo chiều kim đồng hồ, mái tóc sượt qua mặt Tiêu Chiến, bông xù, có hơi chọc vào mặt.
"Tiểu yêu quái, cậu làm gì đấy, đứng lên đi, bây giờ tôi không khó chịu."
"Đại nhân, tôi còn có thể xoa bụng cho anh, bụng sẽ không khó chịu nữa."
"...Cậu đừng xoa, ngứa lắm."
"Ngứa ở đâu? Chỗ này sao?"
Ngón trỏ và ngón giữa của Vương Nhất Bác cách một lớp quần áo của Tiêu Chiến, gãi trên bụng anh, Tiêu Chiến dựa vào ghế, vừa ngứa vừa tê, quên mất việc đẩy cậu ra, cũng quên những lời muốn nói.
Ngón tay của tiểu yêu quái chạm phải xương sườn của Tiêu Chiến, cơ thể Tiêu Chiến rụt lại tránh đi bàn tay Vương Nhất Bác, anh sợ ngứa:
"Vương Nhất Bác... Cậu đừng gãi nữa, như vậy còn ngứa hơn, không phải tôi đang ngứa mà là tôi sợ ngứa. Ôi, tôi không nói rõ ràng với cậu được."
"Đại nhân, không nói rõ được là chỗ nào đang ngứa sao? Không phải ở đây à?"
"...Cậu đứng dậy, ngồi xuống, ngồi xuống bên này!"
Tiểu yêu quái nghe lời, ngồi xuống bên cạnh ghế dựa của Tiêu Chiến, ngồi dưới đất, hai tay ôm đầu gối, cùng với Tiêu Chiến ngắm nhìn cây xoài trong sân.
Nước mưa hoàn toàn tưới ướt cây xoài, quả xoài xanh Vương Nhất Bác muốn hái kia trông lại gần đến thế.
Thật giống như bây giờ Tiêu Chiến đứng lên, đưa tay ra một chút là có thể chạm tới.
"Tiểu yêu quái."
"Đại nhân."
"Cậu lớn lên ở Cairo sao? Trông cậu không giống người nơi này."
"Đại nhân, tôi theo mẹ tới Cairo, người nhà tôi đều tóc đen mắt đen cả."
Tiêu Chiến nhìn mái tóc đen của Vương Nhất Bác từ phía sau lưng, đỉnh đầu tròn, da đầu trắng, có một xoáy tóc.
"Tiểu yêu quái."
"Đại nhân."
"Cậu cảm thấy Ai Cập là như thế nào?"
Hỏi điều này ra Tiêu Chiến rất do dự, lần đầu tiên anh hỏi cảm nhận của người khác.
Linh cảm đối với Tiêu Chiến là tự mình cảm nhận, anh rất ít khi hỏi ý kiến của người khác, đặc biệt là trong quá trình chế tạo nước hoa.
Giờ phút này, tiểu yêu quái ôm đầu gối ngồi dưới đất khiến Tiêu Chiến yên tâm, hết thảy mọi thứ của cậu đều thể hiện sự trung thành, cho dù là thời gian quen biết không lâu, Tiêu Chiến cũng cảm nhận được sự đơn thuần của Vương Nhất Bác.
Anh muốn thử một lần, buông xuống sự phòng bị trước, mặc kệ sự kiêu ngạo của mình, dù chỉ là ngắn ngủi. Nếu tiểu yêu quái có ý đồ gì khác, vậy thì kĩ năng diễn xuất của cậu có thể đến Cannes được rồi, Tiêu Chiến cũng thừa nhận.
"Đại nhân, Ai Cập chính là sông Nile. Mẹ tôi nói, sông Nile chính là kỳ tích của Ai Cập."
Nước mưa giống như vì sao, Vương Nhất Bác nằm sấp người trên tay vịn của ghế, từ trong ánh mắt của cậu, Tiêu Chiến nhìn thấy giọt mưa nối thành ba điểm thẳng hàng. Giống như... chòm sao Orion vậy.
Có lẽ là chòm Orion muốn nhà điều chế đi tới sông Nile thử vận may một chút.
"Vương Nhất Bác, đứng lên nào, chúng ta đi sông Nile, hôm nay ngồi thuyền được không nào?"
"Được, đại nhân, tôi muốn đi thuyền màu vàng!"
"Tôi đưa cậu đi, nhanh chút nào yêu quái, hôm nay đi thuyền màu vàng."
===
Bến tàu du lịch sông Nile nhộn nhịp hơn những gì Tiêu Chiến nghĩ, thuyền vàng hai tầng mà tiểu yêu quái nói là loại thuyền kiểu cũ, giá vé rẻ hơn.
Lola đang xếp hàng mua vé, cô nói với Tiêu Chiến, du thuyền vàng sẽ phả khói đen, động cơ ồn ào, màu sơn vàng cũng bay hết rồi.
Loại thuyền này đã phục vụ ở sông Nile rất nhiều năm, bây giờ chỉ còn lại 3-5 chiếc, phải chờ thêm nửa tiếng nữa mới có 2 chiếc cập bờ, mua vé đều là người nghèo cả.
"Ông chủ, chúng ta ngồi tàu du lịch màu trắng có được không? Là kiểu mới, có máy điều hoà, còn có cả thuyết minh nữa!"
Tiêu Chiến tìm Vương Nhất Bác một lượt, khu vực chờ quá nhiều người, cậu chạy ra bên ngoài, đang đá bóng với vài người trẻ tuổi - những cậu trai trẻ đá bóng thường gặp ở đầu phố Cairo.
Tiêu Chiến cũng định đi ra ngoài một chút, điều hoà ở khu vực chờ không thú vị bằng gió cát bên bờ sông.
"Nếu mua được vé thì cứ ngồi thuyền vàng đi, vất vả cho em rồi, Lola."
Tiêu Chiến rời khỏi khu vực chờ, mưa đã tạnh, sông Nile mang mùi tanh nồng vị đất, loại mùi này bị gió nóng thổi lan ra, khiến Tiêu Chiến có chút khó thở.
"Vương Nhất Bác, Lola bảo có thể sẽ không mua được vé thuyền vàng."
"Đại nhân, sẽ không đâu, thuyền kiểu đó rất lớn, tôi với mẹ từng tới rồi, mẹ nói vé đắt quá, bọn tôi không lên được."
Bởi vì nói chuyện với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đã bỏ lỡ trái bóng được chuyền tới chân, luống cuống đuổi theo lại giẫm phải cát đá tròn mà trượt ngã, đùi đập vào đá.
Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác lên, mấy tên con trai đá bóng vây lại xung quanh, lòng bàn tay Vương Nhất Bác hơi trầy da, bắp đùi đoán chừng là bị tím rồi, mấy cậu trai lại gọi cậu đi đá bóng tiếp, Tiêu Chiến bảo cậu nghỉ một lát đi.
Một đứa con trai ôm trái bóng nói: "Cậu bị đần à? Anh ta bảo cậu nghỉ là cậu nghỉ luôn sao? Mau tới đá tiếp đi."
Tiểu yêu quái đứng bên người Tiêu Chiến: "Không, tôi muốn nghỉ một lát cơ."
"Tới đây đi, đừng nói nhảm nữa."
Mấy tên con trai túm tụm lại kéo Vương Nhất Bác, đang đá vui, thiếu một người là tụt đi nhiều hứng.
Người tụm lại nhiều, chen lấn khiến Tiêu Chiến lùi về sau hai bước, trên đất có nhiều đá cát hình tròn, rất dễ trượt ngã.
Tiểu yêu quái dùng sức đẩy mấy người đang kéo cậu đi đá bóng kia, chạy tới bên cạnh Tiêu Chiến, bắt lấy cổ tay anh, chắn trước người Tiêu Chiến, che rất kín.
"Mấy cậu đi ra đi, tôi muốn đi theo đại nhân, không đá nữa đâu."
"Không đá thì không đá, một tên nghèo muốn đi theo người có tiền, muốn làm người hầu cho anh ta à?"
Mấy đứa con trai đuổi theo trái bóng chạy đi, Vương Nhất Bác vẫn đang nắm cổ tay Tiêu Chiến, rời khỏi chỗ cát đá mới buông tay.
Hai người đứng bên sông Nile, mặt trời mọc trên đỉnh đầu, hai người đều tóc đen, bị nướng đến bốc khói.
"Vương Nhất Bác, cậu là phiên dịch viên của tôi, không phải người hầu."
"Đại nhân anh nhìn xem, sông Nile cũng đang bốc khói, hoa sen nở rồi."
Giữa hè, mực nước của sông Nile thấp, lòng sông rộng rãi, nước sông chầm chậm mà êm đềm, yên ả tựa như một viên ngọc bằng nước.
Lần đầu tiên nhìn kĩ dòng sông, thật không giống với sông Nile trong đầu Tiêu Chiến, nước sông trong phim tài liệu không phải màu xanh ngọc, cũng không yên ả thế này.
Chính là dòng sông này, trầm lặng nhìn hết 5000 năm thay đổi quyền lực đấy sao? Như này có phải là bình tĩnh quá mức rồi không...
"Đại nhân, anh nhìn bên phải kìa, có hoa sen xanh!"
Tiểu yêu quái ôm vai Tiêu Chiến, đẩy anh nhìn sang vùng hoa sen lớn bên phải, có một đoá sen mang màu xanh.
Tiêu Chiến bị ôm thì ngẩn ra, anh không nhìn hoa sen, chỉ muốn nói với Vương Nhất Bác vài câu, tiểu yêu quái luôn trực tiếp dùng tay thế này, xoa bụng, nắm cổ tay, bây giờ là ôm Tiêu Chiến, không thể cứ như vậy được.
Có điều, hoa sen trên sông Nile quả thực đẹp quá.
Người Ai Cập tín ngưỡng Thần Mặt Trời, truyền thuyết kể Thần Mặt Trời là một cậu bé, ban đêm ngủ trong hoa sen, ban ngày mang ánh sáng đến cho Ai Cập.
Mỗi ngày mặt trời lên cao là một sự bắt đầu mới, vậy nên hoa sen ngụ ý cho vĩnh hằng và tái sinh.
"Vương Nhất Bác, tôi nhìn thấy rồi, cậu buông tay ra đi."
"Đại nhân anh nhìn đi, bên kia còn có một đoá màu xanh nữa, hôm nay chúng ta có thể thấy được hoa sen đỏ không nhỉ?"
"Hoa sen đỏ?"
"Đúng vậy, mẹ tôi nói trên sông Nile có ba loài hoa sen, thường thấy nhất là sen trắng, ít thấy hơn là sen xanh, còn cả sen đỏ nữa."
Tiêu Chiến từng nghe đến sen đỏ, "Nghìn lẻ một đêm", sen đỏ chính là nơi Thần Mặt Trời cư ngụ.
Nhưng đây là truyền thuyết, cho dù ngàn năm trước từng tồn tại sen đỏ, hôm nay cũng không có khả năng nhìn thấy.
Vương Nhất Bác vẫn đang ôm vai Tiêu Chiến, mong chờ câu trả lời của anh.
Tiểu yêu quái có thể mơ những giấc mơ không thực tế, Tiêu Chiến không muốn đi tìm truyền thuyết với cậu nữa. Anh từng tìm, để rồi thất vọng, không giúp được gì cho linh cảm của nước hoa hết.
Nằm mơ sớm hay muộn cũng phải tỉnh, Tiêu Chiến gỡ tay Vương Nhất Bác ra, nói với cậu:
"Vương Nhất Bác, không có sen đỏ, hôm nay chúng ta không thấy được đâu."
"Trước kia mẹ tôi nói..."
"Đó là người lớn dỗ trẻ con, cậu trưởng thành rồi, chuyện không nên nghĩ thì đừng nghĩ nữa."
Tiêu Chiến lại lui về sau, cách Vương Nhất Bác một khoảng bằng ba người.
Tiểu yêu quái có lẽ không hiểu khoảng cách an toàn, rất đơn thuần, một lần lại một lần vượt ranh giới.
Nhưng Tiêu Chiến thì hiểu, bởi vì hiểu nên không thể mặc kệ Vương Nhất Bác, cũng không thể để mặc bản thân thích ứng dần.
Tiêu Chiến lấy điện thoại ra, hướng về phía hoa sen chụp vài tấm hình, chọn ra hai tấm gửi cho Suzuki Shun, phát hiện ra đã có một khoảng thời gian không trả lời tin nhắn của nghệ sĩ violin rồi.
Hình ảnh gửi đi được hai phút, Tiêu Chiến nhận được cuộc gọi của Suzuki Shun, lãng mạn của Paris rất kịp thời, Tiêu Chiến mỉm cười với điện thoại, nói mình ở Cairo rất tốt.
Ở Cairo, cũng nên nhớ anh thuộc về Paris.
"Tiêu Chiến, ở bên đó thuận lợi chứ? Chờ em về tôi đến sân bay đón em."
"Cũng không tệ lắm, quay về để em đến tìm anh, không cần đón đâu, em vẫn chưa xác định chuyến bay về."
"Không sao đâu, tôi rảnh mà."
Lần đi công tác này xa nhau một thời gian, sự quan tâm của Suzuki Shun so với khi ở Paris trực tiếp hơn nhiều, Tiêu Chiến cảm thấy mối quan hệ mập mờ rốt cuộc cũng sắp bị chọc thủng.
Anh có mong đợi, đã suy nghĩ kỹ càng từ sớm, thành tựu và tài hoa của Suzuki Shun xứng đáng được ngợi khen, sẽ là một quan hệ yêu đương đầy thể diện, chỉ riêng điểm này là đã khó có được rồi.
Bạn bè và đối thủ sẽ trở thành người yêu cùng ngủ trên một chiếc giường, dự cảm được sự thay đổi của mối quan hệ, lại nhìn đến Vương Nhất Bác đang ở phạm vi ngoài ba bước chân, Tiêu Chiến có chút khẩn trương, bước đi nhanh hơn hẳn.
Sông Nile rất êm đềm, gió yên sóng lặng, có vẻ Tiêu Chiến đã mất bình tĩnh quá mức.
Anh quay đầu nhìn lại, Vương Nhất Bác bị dạy bảo mấy câu giờ đang cúi đầu đi theo sau lưng, không biết có hiểu được ẩn ý bóng gió của Tiêu Chiến hay không, chuyện không nên nghĩ thì đừng nghĩ nữa.
"Vương Nhất Bác, cậu đừng theo tôi, tôi muốn gọi điện thoại với người quan trọng."
Tiêu Chiến cố ý nói một phần thành hai phần, trước kia anh chưa từng nói Suzuki Shun là "người quan trọng".
Thật ra thì đã dạy bảo tiểu yêu quái rồi, không cần phải thêm câu này, nhưng lại cứ muốn nói.
Từng câu "đại nhân" đã nuông chiều sự không kiêng nể gì của Tiêu Chiến, anh tưởng rằng nói xong sẽ rất sảng khoái, nhìn thấy tiểu yêu quái thật sự không theo kịp, lại chẳng có sự thoải mái như trong dự đoán.
"Người quan trọng", tiểu yêu quái lặp lại những từ này, cậu không hiểu thế sự, bị người khác đùa giỡn là chuyện thường như cơm bữa.
Nhưng Vương Nhất Bác vẫn nhớ, từ nhỏ mẹ đã nói rồi, người nhà bọn họ không sợ chia xa, đại nhân có thể nhớ là đã đủ.
Vương Nhất Bác hồi nhỏ đã hỏi: "Vậy mẹ đã tìm được đại nhân rồi ạ?"
Mẹ nói: "Vẫn chưa... Mau ngủ đi."
Vé thuyền đã mua xong, Lola đang gọi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác trở lại.
Tiểu yêu quái còn chạy nhanh hơn cả du thuyền trên sông Nile, dưới chân là cát vàng, Lola cầm trong tay một tập vé, Vương Nhất Bác suýt chút nữa thì va vào người Lola, đang bị cô gõ vào đầu.
Tiêu Chiến cúp điện thoại, bởi vì khu vực chờ quá ồn ào, anh dịu dàng cảm ơn sự quan tâm của Suzuki Shun, cầm điện thoại đứng bên bờ sông Nile.
Sông Nile không khác gì so với vừa rồi, Tiêu Chiến đang nhìn kĩ phương hướng Vương Nhất Bác vừa chỉ, giữa một vùng sen trắng rất lớn, có hai đoá sen màu xanh da trời hút mắt cực kỳ.
Lola nói với Tiêu Chiến, còn 10 phút nữa là có thể lên thuyền.
Tiêu Chiến một lần nữa rời khỏi khu chờ, đứng ở vị trí gần nhất bên bờ sông, kéo một đoá sen lại gần mình, nhắm mắt lại, hít thật sâu, vẫn là không có mùi.
Thử cũng là lãng phí thời gian, không ngửi Tiêu Chiến cũng biết là chẳng có mùi gì hết.
Tiêu Chiến là nhà điều chế nước hoa, họ nhà Sen không có mùi, nước hoa lấy chủ đề "Sen" lại càng ít. Một vài chai hiếm có, là được chiết từ hạt sen và lá sen.
Không có mùi, thì không thể là quả xoài xanh, suy nghĩ quá nhiều, là chính anh suy nghĩ nhiều quá.
"Ông chủ, thuyền sơn vàng là thuyền gỗ, anh đừng đi, chật lắm, hơn nữa chỉ còn lại hai vé thôi, vé rẻ là phải giành giật đấy. Em mua bốn vé ở phòng riêng trên du thuyền sang trọng rồi, có hướng dẫn viên, biết nói tiếng Pháp."
Lola đưa vé thuyền sang trọng cho Tiêu Chiến và những đồng nghiệp khác, cấp bậc bọn họ cao, trải nghiệm lúc đi tham quan quan trọng hơn so với Lola và tiểu yêu quái.
Tiêu Chiến nhìn giá vé của thuyền sang trọng, một tấm vé có thể mua được bốn vé của thuyền sơn vàng, Lola để lại vé rẻ cho mình và Vương Nhất Bác.
Bọn họ là trợ lý, sắp xếp như này là hợp tình hợp lý rồi, không bới ra được khuyết điểm nào cả, trên đường còn tiếp tục trêu đùa tiểu yêu quái.
Vương Nhất Bác đi tới giữa Tiêu Chiến và Lola, nhỏ giọng hỏi:
"Đại nhân, tôi không đi theo anh sao?"
Lola nghe vậy liền nói: "Tỉnh táo lại đi tiểu yêu quái, ông chủ nào có cần cậu đi cùng, không phải cậu muốn ngồi thuyền sơn vàng sao? Nhanh lên chút đi, thuyền sắp chạy rồi."
"Đại nhân, tôi đi nhé, được không ạ?"
Tiêu Chiến không trả lời, các đồng nghiệp cũng đang nói về hoa sen bên bờ sông, gió nổi lên, hoa sen chen chúc chung một chỗ.
Bọn họ bắt đầu thảo luận về ấn tượng với Ai Cập, mỉa mai thật đấy, hình như chỉ có mình Tiêu Chiến là không có linh cảm.
Tiêu Chiến bị đồng nghiệp vây quanh, Vương Nhất Bác đứng đằng sau đợi, Lola lại gọi cậu lên thuyền, Tiêu Chiến đưa lưng về phía cậu, gật đầu một cái.
Nhà điều chế bắt đầu nói về các tổ hợp hoá học, tiểu yêu quái nghe không hiểu, cậu vẫn chưa hiểu được, nước hoa ở Paris là công nghệ hiện đại, từ lâu đã không còn là thứ mà một chai tinh dầu có thể quyết định được rồi.
Vừa rồi Tiêu Chiến nói "người quan trọng", suýt chút nữa là Vương Nhất Bác hỏi ra mồm, thật may là kịp thời ngậm miệng, đó là chuyện của đại nhân, chuyện của Paris.
Tiêu Chiến vẫn đang trò chuyện, Vương Nhất Bác đi theo Lola ngồi lên thuyền sơn vàng của cậu, buổi sáng Tiêu Chiến đã nói, "Được rồi được rồi, hôm nay chúng ta sẽ ngồi thuyền vàng."
Đại nhân không tới đây, chuyện vui vẻ chỉ còn lại chiếc thuyền này mà thôi.
Khi còn bé cậu và mẹ không có tiền để ngồi du thuyền màu vàng, hôm nay tiểu yêu quái tìm được đại nhân rồi, nhưng lên thuyền chỉ có một mình cậu.
TBC