[Bác Chiến] Bản Requiem Hoa Hồng

Chương 5



Từ đền Hatshepsut trở về thành phố, bốn tiếng đồng hồ, trên xe không có ai nói chuyện, Tiêu Chiến vẫn luôn nhắm mắt lại chẳng ngủ được.

Về đến khách sạn trời đã tối, chòm sao Orion trên đỉnh đầu, Tiêu Chiến nhìn một cái rồi vào phòng.

Gió ấm trong lòng bàn tay, tối nay khiến nhà điều chế không dễ chịu cho lắm.

Tiêu Chiến không thể kiềm chế được mà phân tích, mẹ rời đi, một mình sống suốt 5-6 năm, không có tiền đi Paris, vậy nên trước kia đã để mắt đến anh, tranh thủ lòng đồng cảm, cộng thêm chút thiên phú, đối xử thân thiết với anh, lại nhắc đến chuyện muốn đi Paris...

Với năng lực tính toán này, có thể đi theo Lola ăn ngon mặc đẹp được rồi.

Tiêu Chiến không ăn cơm tối, không để ý đến những chiếc xe phía sau, trở về phòng lập tức tắm rửa thay quần áo, hạt cát chui vào quần áo khiến Tiêu Chiến cảm thấy cả người lấm lem bùn đất.

Tắm xong, Tiêu Chiến nhìn bộ quần áo bẩn bị ném ngoài cửa phòng tắm, như một cục bùn, định vứt đi.

Uống hết một bình nước lạnh, cuối cùng cũng không còn bực bội như vậy nữa, Tiêu Chiến mặc quần áo ngủ ngồi trước máy tính, rót cho mình một ly vang đỏ, định tìm một bộ phim để thư giãn đầu óc.

Anh rất ít khi chủ động tin tưởng, lòng trung thành thường có bảng giá. Sống một mình ở Paris đã lâu, Tiêu Chiến cũng coi như rất biết nhìn người, chạy tới Cairo lại trúng chiêu của tiểu yêu quái.

Tiêu Chiến một hơi uống hết ly rượu vang, nghĩ tới đây, cảm giác tức giận hồi chiều lúc còn ở đền Hatshepsut lại tới. Bởi vì cậu ta muốn đi Paris, nên mới dùng ngón tay vẽ chòm Orion trên không trung.

Phim điện ảnh mới chiếu đoạn đầu, Tiêu Chiến liếc mắt thấy túi vải nâu đang nằm dưới chân giường, túi vải đã cũ nát, ở trong phòng Tiêu Chiến giống như quái vật vậy.

Tiêu Chiến nhặt túi vải lên, bên trong đựng mấy bộ quần áo, dưới cùng là hộ chiếu, còn có hơn 1000 bảng Ai Cập, chẳng đủ tiền phòng một ngày ở khách sạn.

Tiêu Chiến lục đống quần áo, tất cả đều là đồ cũ, áo ngắn tay trắng buổi sáng Vương Nhất Bác thay ra bị tiện tay nhét lại vào trong, Tiêu Chiến rút ra kéo theo một đống đất, đất cát khiến anh bị sặc bèn ném túi xuống đất.

"Mất túi rồi cũng không tìm, đầu óc toàn dùng để lừa người khác. Yêu quái, đồ yêu quái chỉ có ở Cairo."

Tiêu Chiến nhấc điện thoại lên định gọi cho Lola, nhưng cuộc gọi của Suzuki Shun lại đến trước.

Tiêu Chiến nhìn tên Suzuki Shun trên màn hình tối rồi lại sáng, sáng rồi lại tối, cho đến khi thông báo cuộc gọi kết thúc cũng không bắt máy.

Mấy phút sau, điện thoại lại rung lên, Tiêu Chiến nằm ở trên giường, nhận điện thoại nói với nghệ sĩ violin, anh bị cảm, vừa uống thuốc, định ngủ một giấc.

Suzuki Shun hết sức lịch sự phong độ, Tiêu Chiến nghe lời quan tâm từ Paris gửi tới, vừa quay đầu đã nhìn thấy cây xoài xanh trong sân.

Gió đêm khiến người ta mệt mỏi chỉ muốn ngủ, quả xoài xanh treo trên cây hình như lại to hơn so với hôm qua, đung đưa dao động, hương thơm thoang thoảng không giống với bánh tart xoài bay vào xoang mũi.

Nhà điều chế nước hoa đang nhanh chóng phân tích phân tử mùi này, nếu như dùng như phương pháp công nghiệp để pha chế, cần phải dùng đến bao nhiêu trái xoài và aldehyde* đây.

* (đọc comment)

"Đại nhân, đây là mùi hoa sen trên sông Nile."

Không có cách nào quên đi xoài xanh và hoa sen, hẳn là chỉ bởi vì chưa nghĩ thông được.

Cuộc gọi từ Paris rất nhanh đã kết thúc, Tiêu Chiến vẫn gọi điện cho Lola, điện thoại vừa được kết nối đã nghe thấy tiếng cười đùa vọng lại từ đầu bên kia, có người đang lớn tiếng hét lên:

"Tiểu yêu quái, có muốn ăn bánh mì không nào? Cậu nhảy lên lấy đi."

Tiêu Chiến còn nghe được tiếng Vương Nhất Bác, cách rất xa, cậu rất sốt ruột, nói cậu không với tới, đừng để lên cao như thế.

"Lola, em đang ở cùng với ai vậy, mấy người đang làm gì thế?"

Tiêu Chiến nghe được Lola đang cười, sau đó cô hét lớn: "Trật tự chút nào, đừng nghịch nữa, ông chủ gọi điện tới!"

Chờ trong phòng yên lặng trở lại, Tiêu Chiến còn có thể nghe được tiếng của hướng dẫn viên:

"Tiểu yêu quái, nhảy cao thêm nữa đi, nhảy đi! Thôi, tên ngốc nhà cậu, cầm lấy ăn đi này."

Tiếng cười khiến người ta chán ghét, từng tiếng từng tiếng phát ra, tiếng cười của rất nhiều người.

Lola nói: "Ông chủ, bọn em đang xem phim trong phòng, mọi người đều ở đây, anh có tới không ạ? Có nhiều đồ ăn ngon lắm!"

Tiêu Chiến nhẫn nhịn để không tức giận: "Xem phim gì vậy?"

"《Perfume》, đĩa phim hướng dẫn viên mang tới!"

"......"

Nửa đêm xem phim kinh dị... Tiêu Chiến không thích bộ phim này, ghét câu chuyện này.

Thiên tài có khứu giác bén nhạy khác thường, vì để truy tìm mùi hương hoàn mỹ nhất, đã bước lên con đường sát hại các thiếu nữ.

Ông chủ của tiệm bán nước hoa nghiêm túc xem bộ phim về nhà điều chế nước hoa biến thái, dùng thân thể con người để chế tạo mùi, thứ này khiến Tiêu Chiến chán ghét.

Mặc dù các nhà điều chế nước hoa đều biết rằng bản chất của việc tinh luyện tinh dầu chính là nạo lấy dầu từ cánh hoa để chưng cất, rồi dần dần phát triển thành chiết xuất ở áp suất cao.

Có lúc đứng ở phòng thí nghiệm, Tiêu Chiến nhìn hàng trăm hàng vạn đoá hồng bị đưa vào dụng cụ thuỷ tinh, từ từ bốc hơi, chỉ vì một chai tinh dầu hoa hồng xuất sắc nho nhỏ. Anh thoáng nghĩ, đây cũng là cướp đoạt.

Trong dụng cụ thuỷ tinh trình diễn khúc ca tiễn đưa hoa hồng, trong phim là khúc hát tuyệt vời của thiếu nữ.

Tiếng cười không mang ý tốt của hướng dẫn viên lại truyền tới từ trong điện thoại, Tiêu Chiến biết gã muốn làm gì, xem phim là để doạ người khác.

"Lola, mọi người đừng xem muộn quá, sáng mai 9h sẽ xuất phát."

"Em biết rồi, ông chủ."

"Túi của Vương Nhất Bác ở phòng tôi, em bảo cậu ta đến lấy đi."

Điện thoại đã tắt được 15 phút chuông cửa mới vang, Tiêu Chiến mở cửa, quần áo Vương Nhất Bác còn bẩn hơn so với hôm qua, không chỉ có cát và bụi bặm, trên ngực còn có vết mứt hoa quả rất lớn, thêm vài dấu bàn tay, trên quần toàn là vụn bánh mì.

Tiêu Chiến vừa thấy liền cau mày, anh xoay người để Vương Nhất Bác đi vào, nói với cậu:

"Chỉnh đốn quần áo cho sạch đi, vụn bánh mì rơi hết rồi kìa."

"Vâng, đại nhân."

Vương Nhất Bác lập tức lui ra khỏi phòng, đứng ngoài cửa phủi quần áo, vụn bánh mì rơi ra, cát trên người bay lên, Tiêu Chiến che miệng ho vài cái.

"Vương Nhất Bác, cậu vào đi chứ, tôi đâu có bảo cậu ra ngoài phủi."

Vương Nhất Bác đóng cửa lại, đứng ở lối đi, cố gắng không giẫm chân lên thảm của Tiêu Chiến:

"Đại nhân, Lola bảo anh tìm tôi à?"

"Cầm túi của cậu về phòng ngủ đi, đừng có xem phim, nếu như có người tìm cậu cứ nói là tôi bảo cậu về sớm."

Tiêu Chiến ngồi trên ghế sô pha xem điện thoại, nói xong thì không để ý Vương Nhất Bác nữa, Vương Nhất Bác nhặt túi lên nhìn mấy lần, Tiêu Chiến không để ý tới cậu, ngón tay lướt trên màn hình thật nhanh.

Tiểu yêu quái muốn hỏi lại không dám hỏi, đại nhân, sao lại không để ý đến tôi thế?

Vương Nhất Bác ôm túi đi tới cửa, cậu vừa lấy được thẻ phòng, phòng ở dưới tầng của Tiêu Chiến, cùng tầng với Lola.

Vương Nhất Bác đi ra khỏi phòng, đang định đóng cửa mới nghe Tiêu Chiến nói tiếp:

"Cậu ăn no chưa? Bữa tối ấy."

"Đại nhân, tôi đã ăn bánh mì ở chỗ Lola rồi."

"Tôi hỏi cậu đã ăn no chưa?"

"Vẫn, vẫn chưa."

Tiêu Chiến cầm giỏ bánh mì mà khách sạn đưa, thò một tay ra khỏi cửa phòng, nhét cho Vương Nhất Bác, nói xong thì đóng cửa lại.

"Cành cạch" một tiếng, Tiêu Chiến tựa lên cửa, nghe Vương Nhất Bác nói:

"Đại nhân, ngày mai gặp nhé."

Sau đó là tiếng bước chân, tiếng bước chân dần dần không nghe được nữa.

Muốn đi Paris? Bây giờ lại không nhắc đến nữa?

Cảm thấy ra vẻ đáng thương bị người khác đùa bỡn, là có thể được đưa tới Paris sao?

Đêm nay Tiêu Chiến ngủ không ngon, anh không ăn cơm tối, hơn nửa đêm bị đầy hơi, bò dậy tìm bánh mì mới nhớ đã đưa hết cho Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nằm vật xuống giường ôm chăn, lăn qua lăn lại, không thấy đỡ.

Không thể làm gì khác hơn là thức dậy xuống sảnh lớn của khách sạn, phát hiện phòng ăn đã sớm đóng cửa. Khách sạn kiểu sân vườn, không cung cấp dịch vụ đưa đồ ăn 24 giờ.

Quầy lễ tân chỉ có kẹo, nhân viên nói cho Tiêu Chiến biết, ra khỏi cửa đi bộ khoảng 5 phút sẽ có cửa hàng tiện lợi 24 giờ.

Nhiệt độ ngày đêm của Cairo chênh lệch lớn, Tiêu Chiến mặc áo ngắn tay, muốn đi nhanh rồi quay về.

Chòm sao Orion trên đỉnh đầu chớp tắt trong đêm khuya, ba ngôi sao ở đai lưng Orion, ngôi ở giữa là nháy nhanh nhất. Tín hiệu ngoài hành tinh? Kết nối với Kim tự tháp?

Sức tưởng tượng của người Ai Cập thật phong phú, quả xoài xanh cũng có thể nói là hoa sen trên sông Nile.

Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác trên ghế dài bên ngoài cửa hàng tiện lợi, cậu cũng mặc áo ngắn tay, cuộn người lại, đang ngủ.

Thần chú gì đây? Trúng tà rồi à? Bụng đầy hơi mà cũng có thể đưa vào kế hoạch?

Ba ngôi sao của chòm Orion vẫn luôn nhấp nháy, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn sao, lại nhìn Vương Nhất Bác, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.

Cairo, cái địa phương quỷ gì, canh ba nửa đêm cũng có thể bắt gặp tiểu yêu quái, phòng của cậu ta ở trên ghế dài hay sao?

Tiêu Chiến càng nghĩ càng không hiểu được, thấy Vương Nhất Bác nằm trên ghế dài thì càng tức giận hơn. Lại muốn đào bới lòng đồng cảm của anh, biến nó thành điểm yếu để gây khó dễ.

Đừng hòng, không sợ lạnh thì cứ ngủ ở đây đi.

Tiêu Chiến vòng qua Vương Nhất Bác đi vào trong cửa hàng tiện lợi, chọn bánh sandwich đông lạnh mang đi hâm nóng, đồng hồ đếm ngược trên lò vi sóng giảm dần từng giây từng giây, cửa kính trong suốt sát đất lại làm anh nhìn thấy Vương Nhất Bác.

Cậu vẫn đang say ngủ.

Sandwich vẫn chưa được, Tiêu Chiến nhìn thấy vài thanh niên uống rượu say đi ngang qua, bọn họ khom người, đang bóp mặt Vương Nhất Bác, bóp rất vui vẻ. Tiểu yêu quái mơ màng, quơ tay mấy lần, đại khái là nói, đừng đùa, buồn ngủ lắm.

"Đừng quan tâm nữa, cậu ta lớn bằng từng này rồi, không có chuyện gì đâu."

Tiêu Chiến quay đầu không nhìn, lấy điện thoại ra bắt đầu lựa chọn những tấm ảnh chụp được ở sa mạc hôm nay định gửi cho Suzuki Shun, đúng, gửi cho Suzuki Shun, sống cuộc sống của mình.

Trên đường có một cô gái say dữ dội, cô trực tiếp ngồi lên bắp chân Vương Nhất Bác, đang sờ cánh tay lộ ra ngoài của cậu.

Đầu óc có bệnh rồi, đã nói không nhìn, nhưng Tiêu Chiến vẫn nhìn thấy.

"Đại nhân" cái gì chứ, ai cũng có thể bắt nạt.

Đồng hồ đếm ngược của lò vi sóng trở về con số 0, "đinh"! Âm thanh nhắc nhở này nghe vào buổi đêm, rất dễ đánh thức cảm xúc.

Tiêu Chiến bước ra khỏi cửa hàng, sandwich đã hâm nóng cũng không lấy, anh vòng qua cô gái đã uống say, kéo tay Vương Nhất Bác, lôi cậu dậy, cô gái ngồi không vững, ngã xuống đất.

"Đi, đi với tôi!"

Bị người xốc dậy, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng mở to mắt ra nhìn thấy rõ là Tiêu Chiến, cậu lập tức bật dậy khỏi ghế dài, suýt chút nữa thì đạp phải cô gái đang ngồi trên đất.

"Đại nhân, tôi đi mua ngay đây! Không phải cố ý ngủ đâu, anh đừng tức giận."

"Mua cái gì? Cậu đi với tôi, mau đi."

Tiêu Chiến lôi Vương Nhất Bác đi thẳng về khách sạn, Vương Nhất Bác ở sau lưng gọi anh, luôn miệng "đại nhân", "đại nhân", Tiêu Chiến không trả lời cũng không quay đầu lại, như đang giận chính mình, chứng đầy hơi vẫn chưa đỡ, Tiêu Chiến bắt đầu nấc cụt.

Vào tới cửa xoay của khách sạn, Tiêu Chiến giảm bớt lực, vẫn nắm cánh tay Vương Nhất Bác, chất vấn:

"Cậu ngủ ngoài đường giả vờ đáng thương cái gì vậy? Có phòng mà không ngủ được hay sao?"

"Đại nhân, tôi không mua được giấy kraft... Tôi đi mua tiếp đây, anh đợi một chút, đừng nóng giận."

"Cậu bảo gì cơ? Nói linh tinh cái gì đấy!"

Tiêu Chiến ôm bụng nấc lên, bị Vương Nhất Bác chọc tức đến cong cả người. Mới vừa rồi tiểu yêu quái còn vô cùng tủi thân, trực tiếp duỗi tay đè lên tay Tiêu Chiến.

Đầy hơi đã lâu, tay chân đã lạnh ngắt, lòng bàn tay Vương Nhất Bác dán lên mu bàn tay Tiêu Chiến, xoay theo chiều kim đồng hồ thuận khí giúp anh.

Tay tiểu yêu quái lớn hơn chút so với Tiêu Chiến, cậu luồn ngón tay vào giữa các kẽ tay của Tiêu Chiến một cách vô cùng tự nhiên, mười ngón tay đan vào nhau như vậy, làm ấm tay Tiêu Chiến trước rồi lại làm ấm bụng.

"Đại nhân, khó chịu ở chỗ này sao? Mẹ tôi nói, nếu bị đầy hơi thì xoa như này."

"Vương Nhất Bác, cậu buông ra."

"Đại nhân đừng cử động, một lát là sẽ không khó chịu nữa, anh hết khó chịu rồi tôi sẽ đi mua giấy kraft cho anh."

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đứng ở sảnh lớn của khách sạn, bàn tay ấm áp xoa bụng cho Tiêu Chiến, từng vòng từng vòng theo chiều kim đồng hồ. Cũng may là đêm khuya, sảnh của khách sạn chẳng có ai, nếu không bị người khác chê dở hơi cũng chẳng phải chỉ có mỗi tiểu yêu quái.

Xoa vài phút, thật sự là không bị đầy hơi nữa, còn rất thoải mái, chân mày Tiêu Chiến giãn ra, mới bắt đầu hỏi chuyện đi mua giấy kraft giữa đêm hôm của Vương Nhất Bác.

"Là hướng dẫn viên nói, buổi tối đại nhân làm nước hoa cần đến giấy kraft, bảo tôi ra ngoài mua, tối nay nhất định phải mua được."

"...Yêu quái đâu có đần như vậy? Vương Nhất Bác, yêu quái ngốc nghếch nhất Cairo là cậu đấy à?"

Tiêu Chiến lại muốn nấc, tiểu yêu quái vội vàng đặt tay lên tiếp tục xoa.

Trung thành có bảng giá của nó, tối nay là lần thứ ba Tiêu Chiến giúp Vương Nhất Bác, anh có được sự trung thành của tiểu yêu quái, bản thân không cần, vậy mà lại bị người khác lợi dụng.

Tiêu Chiến rất mâu thuẫn, anh không tìm được điểm khả nghi trong ánh mắt đơn thuần của Vương Nhất Bác, nhưng cậu lại nói là, muốn đi Paris...

"Đại nhân, mấy cửa tiệm trên phố đều đóng cửa rồi, tôi gặp được một người ở trước cửa hàng tiện lợi, hắn nói có giấy kraft, bảo tôi đưa tiền cho hắn, đứng đó đợi, hắn về nhà lấy."

"Cậu đưa hắn bao nhiêu tiền?"

"1000 bảng Ai Cập."

"Toàn bộ?"

Trong túi Vương Nhất Bác chỉ có 1000 bảng Ai Cập, buổi tối Tiêu Chiến mới lật ra.

Đêm đen được chòm Orion săn sóc quá mức huyền ảo, tiểu yêu quái lấy hết tiền, đi mua giấy kraft cho đại nhân...

"Vương Nhất Bác, bây giờ cậu về phòng ngủ đi, tôi không cần giấy kraft, gã lừa cậu đấy."

"À vâng, đại nhân."

Tiêu Chiến đẩy bàn tay đang đè trên bụng mình ra, anh nói không còn khó chịu nữa rồi, đêm khuya không thích hợp để suy nghĩ tiếp nữa, rất dễ đưa ra câu trả lời đầy cảm tính.

Vương Nhất Bác đi theo Tiêu Chiến vào thang máy, tầng của cậu thấp hơn, tới nơi trước, Vương Nhất Bác bước đi mà vô cùng do dự, cứ quay đầu nhìn Tiêu Chiến mãi, có lời mà không dám nói.

Tiêu Chiến thở dài, đi theo Vương Nhất Bác ra khỏi thang máy, bảo Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra. Tiêu Chiến nhập vào một dãy số, sau đó lưu lại, đặt tên là "Tiêu Chiến" rồi trả điện thoại lại cho Vương Nhất Bác:

"Vương Nhất Bác, sau này những người khác bảo cậu làm việc gì, nếu như người ta nói là yêu cầu của tôi thì cậu gọi điện lại hỏi tôi rồi hẵng làm."

"Tôi hiểu rồi, đại nhân."

"Cậu về phòng đi, tôi nhìn cậu đi vào."

Tiểu yêu quái bất động, cúi đầu nhìn giày, giống như giày bị dính vào thảm vậy, cậu ngáp liên tục hai cái nhưng vẫn không mở lời, Tiêu Chiến hỏi:

"Cậu muốn biết tại sao hướng dẫn viên lại lừa cậu có đúng không?"

"Không muốn biết."

"Đêm hôm khuya khoắt đi mua giấy kraft, cậu không muốn biết đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không muốn, đại nhân không cần dùng gấp là được rồi."

"..."

Tiêu Chiến không thể tiếp lời, những gì Vương Nhất Bác nói lúc này, còn khó đối phó hơn cả những người bình phẩm nước hoa khắt khe.

Lần đầu tiên Tiêu Chiến cảm nhận được sự không nói lý lẽ của logic đơn tuyến.

Hai người đứng ở cửa thang máy kì kèo, Tiêu Chiến cũng buồn ngủ rồi, anh ấn nút thang máy định đi lên.

"Vương Nhất Bác, tôi muốn đi ngủ, cậu mau về phòng đi."

"Đại nhân..."

"Nói đi."

"Thật sự sẽ giết chết một người, chỉ vì để làm nước hoa sao?"

Nhịn nửa ngày, hoá ra là bị bộ phim doạ sợ!

Tiêu Chiến vốn định sáng sớm ngày mai sẽ sa thải hướng dẫn viên, trước mắt không thể nhịn được nữa, cầm điện thoại lên, không quan tâm bây giờ đã hơn nửa đêm, gọi cho Lola.

"Lola, ngày mai bảo hướng dẫn viên không cần tới nữa."

"Ông chủ? Anh nói gì thế, bây giờ mấy giờ rồi..."

"Đừng để ý mấy giờ, sáng sớm mai bảo hướng dẫn viên không cần tới, công việc của gã kết thúc rồi."

Tiêu Chiến cúp điện thoại, Vương Nhất Bác mở lớn hai mắt, tiểu yêu quái không hiểu được những gì vừa xảy ra, cậu nhắc tới bộ phim đã khiến hướng dẫn viên mất việc. Nhưng cậu vẫn thấy sợ:

"Đại nhân, Ai Cập cũng có câu chuyện như vậy, có người trên người mang hương thơm, bị bắt đi để tinh chế tinh dầu, có phải là cũng giống như trong bộ phim kia, phải giết chết mới có thể tạo ra loại nước hoa mà nhà điều chế muốn không?"

"Yêu quái im miệng, không có chuyện đó, trong phim là giả!"

"Là giả sao?"

"Giả đấy!"

Thang máy đến, Tiêu Chiến đi vào, Vương Nhất Bác đi theo, Tiêu Chiến ấn nút mở cửa, Vương Nhất Bác ấn phím số tầng của Tiêu Chiến, cậu nói:

"Giả thì tốt rồi... Đại nhân, tôi có thể đến phòng anh ngủ không? Tôi sợ bị biến thành tinh dầu."

"......Vương Nhất Bác!"

Tiêu Chiến tỉnh cả người, Vương Nhất Bác lại có thể dùng ánh mắt vô cùng đơn thuần, vô cùng vô tội để nói ra những lời này.

Coi như cậu chưa từng yêu đương, cũng phải biết hai người đàn ông trưởng thành sao có thể cùng ngủ trên một cái giường lớn chứ? Huống chi, cậu chưa từng yêu, chứ Tiêu Chiến từng yêu rồi.

Cứ ngỡ là một tiểu yêu quái không hiểu chuyện, giờ đây Tiêu Chiến rất mông lung, không phải là gặp trúng cao thủ đấy chứ...

Thang máy lên đến nơi, Tiêu Chiến đỡ trán bước ra ngoài, Cairo quá ảo ma, người tới từ Paris không còn gì để nói.

Tiêu Chiến trở về phòng, mở cửa, đóng cửa, Vương Nhất Bác nhân lúc cửa chưa đóng chui vào, cười với Tiêu Chiến, ánh mắt cực kỳ lấy lòng, vừa cười vừa nói:

"Đại nhân, tôi không cần ngủ trên giường đâu."

"Ha, cậu còn nghĩ đến cái giường cơ đấy, tôi còn tưởng cậu khờ thật."

Tiêu Chiến tức giận nói. Anh không đuổi Vương Nhất Bác, bởi vì không đuổi được, buồn ngủ quá.

Tiểu yêu quái lúc này khôn khéo đến mức cứ như một món đồ trang trí có sẵn trong phòng anh.

"Yêu quái, lần này cậu không hỏi có thể vào hay không nữa à?"

"Lần đầu tiên đã hỏi rồi mà, đại nhân."

"..." Lại không thể tiếp lời, Tiêu Chiến nhỏ giọng nói: "Nhưng có thể tôi sẽ thay đổi suy nghĩ, không muốn cho cậu vào nữa."

Vương Nhất Bác không nghe rõ, Tiêu Chiến không muốn nhắc lại, anh ngã ra giường, kêu Vương Nhất Bác nhanh đi tắm, bẩn như một quái vật bùn rồi.

Cho dù ngủ ở đâu cũng phải tắm rửa trước, Vương Nhất Bác cũng rất nghe lời, lần này đã biết cởi quần phải đóng cửa.

Tiêu Chiến dùng chân đá đá quần áo bẩn Vương Nhất Bác ném ở trên thảm, mùi bụi bặm, anh nhặt quần áo lên ném hết vào thùng rác, vừa vặn đè lên quần áo bẩn của anh.

Tiêu Chiến lấy một cái áo cotton trắng ngắn tay trong vali ra, đặt lên giường.

Anh không phải người ưa sạch sẽ, nhưng anh đã nhìn túi của Vương Nhất Bác rồi, quần áo bên trong giặt kiểu gì cũng thật khó nói, trông có vẻ là tiểu yêu quái tự mình giặt.

Chờ Vương Nhất Bác tắm, Tiêu Chiến định ngồi trên giường tiếp tục xem phim, vừa đặt mông lên chiếc giường Simmons anh đã giật nảy mình, cảm thấy bản thân thật sự đã trúng tà rồi, ngồi trên giường chờ tiểu yêu quái là cái chuyện gì đây, yêu quái cũng lây được sao?

Tiêu Chiến mặc quần vào, ngồi về bàn đọc sách đợi, trong máy tính đang phát phim tài liệu, anh buồn ngủ đến mức nằm bò ra bàn, được một lúc thì ngủ mất.

Cho đến khi cảm nhận được một thứ đồ ấm nóng đang ở trên bụng mình, Tiêu Chiến ngồi thẳng dậy như bị giật điện, nhìn Vương Nhất Bác đang để trần nửa thân trên, từng bị Tiêu Chiến mắng nên đã biết phải mặc quần lót, kết quả lại chỉ mặc mỗi quần lót.

Tiểu yêu quái ngồi xổm dưới đất, kề sát đầu bên cánh tay Tiêu Chiến, hai bàn tay đè lên bụng anh, vẫn xoa vị trí vừa nãy.

"Cậu làm gì thế? Mặc, mặc quần áo vào."

"Đại nhân, sắp đi ngủ rồi, không mặc quần áo có được không?"

"Phải mặc, không mặc thì cậu đi về."

Vương Nhất Bác bị đẩy ra, nhìn Tiêu Chiến đi tới bên giường, vén mép chăn ở phía ban công lên, chui vào trong, dựa vào gối, trông chừng Vương Nhất Bác mặc quần áo lên người.

Túi vải nâu bị lục lọi ắt có mùi đất, Tiêu Chiến che mũi nói:

"Đừng tìm trong túi của cậu nữa Vương Nhất Bác, mặc cái này đi, màu trắng ấy."

Vương Nhất Bác ngồi xổm trên đất, xương bả vai nhô lên, mặt trời Cairo rất gắt, làn da của tiểu yêu quái phân tầng rõ ràng, cổ và cánh tay bị rám thành màu đồng thiếc, bụng và ngực lại rất trắng, gầy đến mức toàn xương, nhưng chút cơ bắp thì vẫn có.

"Đại nhân, đây là quần áo của anh sao? Cho tôi mặc ạ?"

"Mau mặc đi."

Vương Nhất Bác cười hết sức vui vẻ, mặc xong còn vuốt phẳng, kéo căng ra, ngắm thật kỹ.

"Có cái gì đẹp đâu chứ, toàn màu trắng."

"Đại nhân, quần áo và anh có mùi giống nhau!"

"..." Nhất định là cao thủ! Tiêu Chiến nói: "Tôi, không, có, mùi."

"Có, giống nhau mà, thật đấy, đại nhân anh ngửi thử xem."

Vương Nhất Bác chạy đến mép giường, kéo áo trên người cho Tiêu Chiến ngửi, vô cùng nghiêm túc.

Tiêu Chiến tiến lại gần, kề sát vào quần áo của mình, có độ ấm, anh hít sâu một hơi, nhắm mắt lại: Là mùi vải sợi bông, mùi nước giặt quần áo, còn cả mùi hương của nhiều loại nước hoa khác còn lưu lại.

Đối với người bình thường thì hoàn toàn không có mùi gì hết, nhưng đối với nhà điều chế nước hoa, Tiêu Chiến đang suy nghĩ, hương sợi bông và bồ kết này, rất thịnh hành trong mấy năm gần đây.

Tiêu Chiến cẩn thận ngửi rồi mở mắt ra, mới phát hiện động tác này rất... nhàm chán và kỳ quái.

Cả gương mặt anh nằm trên bụng Vương Nhất Bác, cách một lớp áo ngắn tay trắng phẳng phiu, đang ngửi "mùi của mình".

Nhà điều chế đẩy Vương Nhất Bác ra, tiểu yêu quái liền lùi lại sau hai ba bước.

"Không có mùi."

"Có mà, đại nhân, anh ngửi lại đi."

"Đứng lại, cậu đừng có qua đây!"

Vương Nhất Bác rất nghe lời Tiêu Chiến, chân như bị đóng đinh xuống sàn, đứng nghiêm ở vị trí đó, buông áo trong tay xuống. Tiêu Chiến nhìn cậu, nhớ ra một chuyện.

Vừa rồi anh dựa sát lại gần Vương Nhất Bác như vậy, ngửi được vài mùi hương trên quần áo, nhưng lại không ngửi được mùi trên người Vương Nhất Bác, không có mùi gì hết, tiểu yêu quái vừa tắm xong, đáng lẽ phải còn lưu lại mùi sữa tắm mới đúng.

Sữa tắm thông thường có mùi chua ngọt, lưu hương rất ngắn nhưng không đến nỗi ngắn như thế.

Tiêu Chiến nhớ lại một lúc, hình như chưa từng ngửi được mùi gì quá nổi bật trên người Vương Nhất Bác cả, mùi mồ hôi thường thấy nhất cũng không có, trên quần áo của cậu vừa rồi có một vết mứt hoa quả rất to, vị ngọt, cởi quần áo ra là không ngửi được mùi ngọt ấy nữa.

Vậy thì không cần phải sợ nữa, Tiêu Chiến ngồi trên giường nói:

"Vương Nhất Bác, trên người cậu không có mùi, không làm tinh dầu được đâu, không phải sợ, đi về ngủ đi."

Nói đùa thôi, Vương Nhất Bác lại buồn thật, cậu không nói lời nào, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, giống như đang rất tủi thân, cực kỳ tủi thân.

Tiêu Chiến đã từ bỏ việc lý giải chỗ tủi thân của tiểu yêu quái. Nhìn Vương Nhất Bác vẫn đứng ở vị trí kia, ra vẻ quyết tâm đứng đến khi trời sáng. Tiêu Chiến thấy những vết lỗ kim đã mờ trên cánh tay cậu, chắc cũng là bị sốt nên đi tiêm thôi.

"Vương Nhất Bác, cậu ngủ đứng hả?"

"Đại nhân, tôi vẫn phải đứng sao?"

"...Ngủ!"

Tiêu Chiến cạn lời, nằm xuống ngủ, kéo chăn lên bọc lấy mình, nằm ở một bên giường, để thừa lại một nửa giường bên kia, nhắm mắt.

Nằm một lúc, anh nghe được tiếng Vương Nhất Bác đi lại hai vòng trong phòng, lách qua giường rồi lại thêm một vòng nữa. Tiêu Chiến nhắm mắt lại không nói gì, anh sẽ không chủ động bảo Vương Nhất Bác lên giường ngủ, muốn đứng thì cứ đứng mà ngủ đi.

"Đại nhân, anh ngủ chưa?"

"Ngủ rồi. Chuyện gì vậy?"

"Tôi có thể cầm bộ quần áo này của anh được không?"

Tiêu Chiến vừa mở mắt đã thấy Vương Nhất Bác cầm áo khoác canvas của anh trong tay, đứng ở mép giường, cách anh rất gần.

Những điều bất ngờ và khó hiểu mà nhà điều chế nước hoa phải tiếp nhận trong tối nay, quá tải rồi.

"Cậu cầm quần áo của tôi làm gì, mau đi ngủ!"

"Đại nhân, tôi có thể ôm nó đi ngủ không?"

"Tình huống gì đây?!"

Vương Nhất Bác ôm quần áo của Tiêu Chiến, đi tới tủ quần áo cạnh giường, mở hai cánh tủ lớn nhất ra, tủ quần áo của khách sạn trống không, chuyến đi lần này của Tiêu Chiến không mang chính trang, không cần treo vào tủ.

Tủ quần áo hai cánh khoảng 1m8, dài ngang với Vương Nhất Bác, chỉ treo một bộ áo choàng tắm.

Tiêu Chiến mở mắt trừng trừng nhìn Vương Nhất Bác ngồi vào tủ quần áo, rất thành thạo co chân lên, tựa đầu vào góc có treo áo choàng tắm, gương mặt bị vạt áo che kín đi.

Xê dịch một chút, tìm vị trí tốt, tiểu yêu quái lại đắp quần áo của Tiêu Chiến lên người mình, đưa tay đóng cửa tủ lại.

Mở rộng tầm mắt, Cairo thật sự đã mở rộng tầm mắt.

Nếu như tiểu yêu quái đang giả vờ, ở trong phòng rồi nhưng vẫn đóng kịch để Tiêu Chiến có hứng thú với cậu, vậy thì kĩ năng diễn xuất của cậu quá thần sầu, Tiêu Chiến phục rồi, như này thì không thể không có hứng thú.

Ngủ trong tủ treo quần áo? Tập tục trong Kim tự tháp sao? Không có giường? Tiêu Chiến cạn lời đến mức bay cơn buồn ngủ, rất muốn tóm Vương Nhất Bác lại hỏi một chút, vị yêu quái này, cậu thành tinh ở sa mạc nào vậy...

Một lát sau, trong tủ treo quần áo không có động tĩnh, Tiêu Chiến ngồi không yên, đứng trước tủ, da đầu có chút ngứa ngáy.

Vương Nhất Bác sẽ không xuyên không từ trong tủ quần áo đấy chứ? Biên niên sử Narnia?

Người Ai Cập cổ nói chòm sao Orion nối liền Kim tự tháp với không gian ngoài vũ trụ, tủ quần áo của Vương Nhất Bác chẳng lẽ có thể nối liền đến Paris hay sao?

Hít thở sâu, giữ bình tĩnh, đừng căng thẳng, cho dù bên trong không có ai cũng không cần phải sợ, Tiêu Chiến mặc niệm trong lòng.

Tự nói với mình, đất nước cổ kính là cái nôi của những câu chuyện thần bí kì dị, phải vững lòng.

Tiêu Chiến cổ vũ mình, nhắm mắt lại, hai tay mở cửa tủ quần áo, mở mắt ra, thấy Vương Nhất Bác co người trong góc, đắp áo khoác của mình, đang ngủ.

Ngủ rất yên ổn, hô hấp còn nhẹ hơn trái tim đang đập nhanh của Tiêu Chiến lúc này.

Tiêu Chiến thở phào một hơi, muốn lấy quần áo của mình đi, tay Vương Nhất Bác lại nắm chặt, nhắm mắt nói:

"Đừng lấy đi, là quần áo của đại nhân."

"Tại sao cậu phải ôm quần áo của đại nhân?"

"Như vậy thì có thể ngủ trong tủ quần áo của anh ấy."

"......"

Tiêu Chiến dùng sức đẩy cửa tủ, cố ý gây ra tiếng động lớn. Nhất định là đang nói mớ, anh muốn đánh thức Vương Nhất Bác, ghế sô pha hai người có lẽ là hơi ngắn chút, nhưng so với tủ quần áo thì vẫn thoải mái hơn.

Cửa tủ bị đập mạnh, người trong tủ vẫn an ổn ngủ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Đêm nay nhà điều chế khó mà chìm vào giấc ngủ, bầu trời ngoài cửa sổ dần dần không còn tối đen nữa, trong ánh sáng lờ mờ, có quả xoài xanh đụng vào lá trên cây, phát ra tiếng xào xạc.

Tiêu Chiến lại nghĩ tới một chuyện, một lần nữa thức dậy, đi tới bên cạnh tủ quần áo, mở một cánh cửa ra, anh kiểm tra thấy tủ quần áo có lỗ thông hơi, không ngạt chết được, nhưng cửa tủ đóng, máy điều hoà không thể vào trong, bên trong rất bức bối.

Quả thật rất nóng, Tiêu Chiến sờ trán Vương Nhất Bác, toàn là mồ hôi.

TBC

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv