Vài ngày sau khi mới chia xa, Tiêu Chiến hay nhận được tin nhắn của Vương Nhất Bác, nhà điều chế vẫn rất bận rộn, những ngày cuối cùng rồi, mở hết hoả lực.
Cứ luôn là trên đường về nhà mới đọc được tin nhắn.
Tiểu yêu quái hỏi anh đã ngủ chưa? Nói chúc anh ngủ ngon.
Lúc Tiêu Chiến trả lời lại, Vương Nhất Bác đã ngủ rồi.
Tối nay Tiêu Chiến chưa trả lời tin nhắn, bởi vì chòm sao Orion trên đỉnh đầu sáng vô cùng, anh quyết định gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, hỏi cậu đang ở đâu, đã tìm được mẹ hay chưa?
Giọng tiểu yêu quái nghe vào có chút nghèn nghẹt, hình như là bị cảm, mùa hè Cairo rất nóng, nóng quá cũng sẽ cảm mạo.
Tiêu Chiến muốn tâm sự với cậu đôi câu về phiền não khi không tìm được "Hoa Hồng Điện Hạ", nghe thấy giọng mũi thế này thì không nói nữa.
"Tôi ở Cairo, đại nhân, tôi vẫn chưa tìm được mẹ mình."
"Yêu quái, không tìm được thì có thể về đây trước đã, lần sau lại đi, từ từ tìm."
"Đại nhân, có lẽ ngày mai là sẽ gặp được thôi, tôi biết mẹ đi đâu rồi."
Tiêu Chiến che lại ống nghe mà cười, anh đã quen với những giả thiết không có giới hạn của tiểu yêu quái.
Anh hỏi Vương Nhất Bác, chòm Orion của Paris đêm nay, ngôi sao ở hướng Tây tại sao lại nhấp nháy nhanh như vậy, là bởi vì cậu đang ở Cairo à?
"Đại nhân."
"Ơi?"
"Anh ngủ sớm một chút, tạm biệt nhé."
"Ngủ ngon, yêu quái của tôi."
Cúp điện thoại, Tiêu Chiến đi bộ dọc theo sông Seine về nhà, một lần nữa ngẩng đầu nhìn chòm sao Orion, Paris rất ít khi nhìn thấy được chòm sao rõ ràng như vậy.
Ngón tay nhanh hơn đại não Tiêu Chiến, nối một đường trên không trung, nối xuống phía dưới...
"Đại nhân, phải vẽ bên phải trước, rồi sang bên trái, cuối cùng là hướng lên trên."
Paris không có bão cát, lòng bàn tay vẫn bị mê hoặc.
Tiêu Chiến đút hai tay vào trong túi, mỉm cười lẩm bẩm: "Đại yêu quái, tiểu yêu quái, yêu quái của tôi."
Đêm nay Tiêu Chiến ngủ không ngon, vô cùng không yên giấc, liên tục nằm mơ thấy cảnh tượng kinh khủng.
Trời còn chưa sáng đã ngồi dậy trên giường, bật đèn phòng ngủ lên, mồ hôi nhễ nhại.
Trong mơ, Tiêu Chiến lại nhìn thấy tình tiết phim mà anh ghét nhất, nhà điều chế tàn nhẫn giống như hình ảnh trong "Perfume".
Tiêu Chiến ngồi ở trên giường, đầu đầy mồ hôi, anh gọi điện cho Vương Nhất Bác, tắt máy, cuộc gọi không được kết nối.
===
Ngày hôm sau tinh thần rất kém, vẫn là những cuộc họp không kết thúc, rất nhiều rất nhiều thương nhân hương liệu tìm tới cửa, tất cả đều nói có "Hoa Hồng Điện Hạ", nhà điều chế chạy ngược chạy xuôi đến mệt nhoài.
Trước khi tan làm, Lola nhận được cuộc gọi đến từ số lạ, từ Ai Cập gọi tới, lại tuyên bố có "Hoa Hồng Điện Hạ".
Lola cúp máy vài lần, đối phương vẫn rất cố chấp, cô mới chuyển máy đến cho người sếp đang mệt nhừ, Tiêu Chiến vừa mới bắt đầu ăn cơm trưa.
Vậy mà, thấy là điện thoại đến từ Ai Cập, Tiêu Chiến lập tức tiếp máy, nghe được một giọng nói đã lâu không gặp, là chủ tiệm tinh dầu bị anh sa thải ở Cairo.
"Cậu Tiêu, tôi nhận được thông báo từ phía công ty của cậu, vẫn đang liên tục giúp cậu tìm kiếm "Hoa Hồng Điện Hạ", nay tôi nhận được rồi! Khoảng 4000ml!"
"Anh chắc chắn là Hoa Hồng Điện Hạ? Không phải hàng giả pha từ rượu đấy chứ?"
"Cậu Tiêu, cậu có thể tự mình tới kiểm tra hàng, Hoa Hồng Điện Hạ hàng thật giá thật, là hoa hồng có thể biến đổi, Hoa Hồng Điện Hạ có thể khiến tất cả hoa hồng hiến thân!"
"Được, tôi lập tức tới ngay!"
Tiêu Chiến dẫn theo đồng nghiệp từ bộ phận mua hàng và bộ phận sản xuất, ngay trong ngày đã tới sân bay quốc tế Cairo.
"Hoa Hồng Điện Hạ" khiến Tiêu Chiến si mê, nhưng trong tiềm thức anh đã muốn đến Cairo rồi, chưa biết chừng có thể gặp được Vương Nhất Bác.
Vừa đáp xuống mặt đất, nhóm người Tiêu Chiến đã ngựa không dừng vó chạy tới cửa tiệm của ông chủ tinh dầu, trong kho hàng giữ nhiệt của gã, cuối cùng họ cũng gặp được "Hoa Hồng Điện Hạ".
Năm bình thuỷ tinh lớn màu nâu đậm, mỗi bình đều đựng đầy tinh dầu, tựa hộ vẫn mang theo độ ấm.
Chủ tiệm tinh dầu hưng phấn mở nắp bình ra, rút lấy 5ml cho vào ống nghiệm, để Tiêu Chiến và đoàn đội của anh "kiểm hàng".
Khoảnh khắc đó, "Hoa Hồng Điện Hạ" thống trị toàn bộ kho hàng.
Hương hoa trào dâng, từ bình thuỷ tinh xông ra ngoài, không chút khoan nhượng khiến khứu giác của tất cả mọi người thần phục.
Chàng sẽ thay đổi, theo nhiệt độ, theo thời gian, đầu tiên Tiêu Chiến nghĩ tới hoa hồng Thổ Nhĩ Kỳ, ngửi thêm lần nữa, giấy thử hương trên tay đã trở thành cái vuốt ve dịu dàng, lại nghĩ tới hoa hồng Tứ Xuyên.
"Hoa Hồng Điện Hạ" vừa xoay người, đã từ dịu dàng biến thành thiếu niên dí dỏm hoạt bát...
"Sếp ơi, cái này thần kỳ quá! Trước giờ em chưa từng được thấy hoa hồng có thể hấp thu những tinh dầu khác bao giờ hết!"
"Đây chính là Hoa Hồng Điện Hạ có đúng không sếp? Hoá ra là có thật, giống hệt với trong viện bảo tàng! Thật sự có tinh dầu có thể thiên biến vạn hoá, là độc nhất vô nhị mà tất cả hoa hồng đều thần phục!"
Không cần đến báo cáo phân tích, đây chính là "Hoa Hồng Điện Hạ"!
Chàng khiến những người đã từng gặp mình, không thể nào quên được chàng.
Mê luyến, đắm say, cam tâm tình nguyện hiến thân. Không có bất kỳ đoá hoa hồng nào, dù là hy sinh bao nhiêu cánh hoa uyển chuyển đi chăng nữa, cũng không thể miêu tả được một chút của chàng.
Chàng chính là "Hoa Hồng Điện Hạ" độc nhất vô nhị.
Tiêu Chiến ngay lập tức mua hết tất cả tinh dầu Hoa Hồng Điện Hạ, giá thành đắt đỏ, đắt đỏ vô cùng.
Nhà điều chế làm đúng theo cam kết, ký kết thoả thuận cung ứng với chủ tiệm tinh dầu, người đàn ông trung niên từng khiến Tiêu Chiến chán ghét mà vứt bỏ, thoắt cái đã trở thành thương nhân cung ứng tinh dầu lâu dài cho công ty hàng đầu.
Đến tận trước lúc rời đi, Tiêu Chiến vẫn đang không ngừng truy hỏi nguồn gốc của "Hoa Hồng Điện Hạ", liệu có thể tìm được nhiều hơn hay không.
Chủ tiệm tinh dầu nói là mua được từ tay một nhà sưu tập tinh dầu ở bản địa, "Hoa Hồng Điện Hạ" đã tuyệt chủng, chỉ còn lại nhiều như vậy thôi, vừa đủ lượng dùng cho Tiêu Chiến, vẫn là hàng hoá khan hiếm.
Nhà điều chế vặn hỏi rất nhiều lần, chủ tiệm tinh dầu chỉ đành gọi điện thoại ngay trước mặt anh chứng thực lai lịch, thật sự có người bắt máy, nghe có vẻ là một nông dân trồng hoa.
Quả nhiên, là một người bán lần đầu tiên giao dịch, một nông dân bình thường và người yêu thích tinh dầu, nhận được tiền rồi thì không muốn để lại địa chỉ, định biến mất khỏi chợ lớn Khan El-Khalili, số tiền này đã đủ để anh ta ăn uống mấy năm, một con buôn hương liệu Cairo điển hình, không có dã tâm.
Lời nói của chủ tiệm tinh dầu trước sau có chút mâu thuẫn, có điều Tiêu Chiến biết người này là một tên cáo già, mua bán kiếm tiền là số một, đã từng vài lần trêu đùa tiểu yêu quái.
"Đã vậy thì tôi về Paris trước đây. Nếu như gặp lại người bán đó thì hãy lập tức gọi cho tôi, bất kể là lúc nào."
"Tôi biết rồi, cậu Tiêu."
Đồng nghiệp mang theo đầy đủ hòm giữ nhiệt, năm bình tinh dầu lớn đã được chuyển lên xe, đồng thời công ty cũng đang xin thủ tục bên phía hải quan.
Thấy Tiêu Chiến đã lên xe rồi, chủ tiệm tinh dầu cầm chi phiếu và hợp đồng, định đóng cửa tiệm sớm hơn để tận hưởng một ngày tốt đẹp.
Đại gia lớn Paris lại vòng ngược về, nhìn tủ kính trưng bày của gã hỏi:
"Đúng rồi, anh có từng gặp tiểu yêu quái không? Mấy hôm trước cậu ấy đã về Cairo."
Chủ tiệm tinh dầu va đổ một chai nước hoa cổ, gã dựng chai nước hoa dậy, mãi lâu sau mới ngẩng đầu lên trả lời Tiêu Chiến:
"Tiểu yêu quái? Cậu ta trở về à? Tôi còn tưởng cậu ta vẫn ở Paris đi theo cậu chứ. Cậu muốn tìm tiểu yêu quái sao?"
"Không có gì, không sao."
Thủ tục hải quan kéo dài một ngày, đêm nay Tiêu Chiến một mình ở lại khách sạn sân vườn lần trước.
Từ lần tới Cairo trước đến nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, Cairo là đất lành của nhà điều chế.
Quả xoài xanh trên cây xoài trong vườn vẫn chưa chín, lá cây to hình bầu dục màu xanh, bị gió cát thổi vang lên tiếng xào xạc.
Tiểu yêu quái đứng dưới tán cây xoài, giơ ngón tay, "suỵt" với đại nhân đang đứng ngoài ban công, sau đó chờ Tiêu Chiến đồng ý, len lén chạy vào cầu thang, chạy một mạch, chạy một mạch, xông vào trong phòng hôn anh.
"Hoa Hồng Điện Hạ" khiến nhà điều chế phấn khởi, hoàn toàn không thể chìm vào giấc ngủ.
Niềm hân hoan mừng rỡ trong mắt nhà điều chế vẫn chưa lắng xuống, đoàn đội gửi email đến báo cho sếp biết, thủ tục đưa năm bình tinh dầu lên máy bay đã được hoàn thành, ngày mai là bọn họ có thể trở về Paris.
Rời khỏi tiệm tinh dầu, Tiêu Chiến gọi điện cho Vương Nhất Bác suốt, vẫn là không gọi được, lần này Tiêu Chiến có kinh nghiệm rồi, có lẽ là giống với lần trước, cậu sắp trở về.
Không phải tối qua tiểu yêu quái đã nói đấy sao, ngày mai là có thể tìm được mẹ.
Mới vừa rồi, Tiêu Chiến nhận được điện thoại chúc mừng của Robert, anh nhận ra mình không muốn chia sẻ niềm vui sướng với bất kỳ ai cả, tất cả xúc động đều muốn nói với Vương Nhất Bác.
Nói cho tiểu yêu quái, để cậu có thể cùng vui.
===
"Hoa Hồng Điện Hạ" có thể khiến hoa hồng hiến thân, vấn đề khó khăn của Tiêu Chiến được giải quyết dễ dàng, rốt cuộc anh cũng tìm được từ trong 5000 đoá hoa hồng, một bụi hoa độc nhất vô nhị.
Việc nghiên cứu nước hoa hoa hồng tiến triển cực nhanh, khứu giác của nhà điều chế tốt hơn bao giờ hết, Tiêu Chiến có thể phân biệt chính xác 8 loại tinh dầu hoa hồng, bằng việc điều chỉnh nồng độ, Tiêu Chiến để các nàng theo thứ tự lần lượt thần phục dưới chân "Hoa Hồng Điện Hạ".
Linh cảm không gì sánh bằng, kỹ thuật cao siêu, anh là nhà điều chế nước hoa xuất sắc nhất, Tiêu Chiến chuẩn xác xoay tròn "La bàn hoa hồng". Anh còn có tinh dầu độc nhất vô nhị.
Nghi ngờ nhắm vào nhà điều chế cấp cao nhất bắt đầu từ nội bộ công ty đầu tiên, rồi cũng từ nội bộ công ty biến mất sớm nhất.
Một Tiêu Chiến hăng hái trở thành thần tượng của toàn bộ tổ sáng tác, lần điều chế nước này, suốt cả quá trình Vương Nhất Bác không hề xuất hiện, chẳng còn ai có thể nghi ngờ tính độc lập trong tác phẩm của Tiêu Chiến được nữa.
Hiện giờ mọi người đều tin tưởng, tiểu yêu quái là một trợ lý, nhà điều chế Tiêu Chiến mới là người có năng lực tạo ra nước hoa mê hoặc lòng người.
Vẻn vẹn chỉ năm ngày sau khi trở về Paris, Tiêu Chiến đã hoàn thành tác phẩm.
Hàng mẫu cuối cùng khiến tất cả mọi người đều phải ngạc nhiên trước vẻ đẹp của nó, trong tổ sáng tác có nhiều nhà điều chế, đây là tác phẩm khiến tất cả nhà điều chế bị mê hoặc, hoa hồng biết biến hoá.
Tiêu Chiến đặt tên cho chai mùi hương mới tràn đầy ý vị hiến tế này, là "Bản Requiem Hoa Hồng".
Sự ra đời của "Bản Requiem Hoa Hồng", một lần nữa để cho nhà điều chế lĩnh hội được sức quyến rũ của tinh dầu, sự nhiệt tình sáng tác của bọn họ.
Cảm giác này rất kỳ diệu, thuần khiết đến nỗi chấn động, hoa hồng vì sùng bái, vì mê luyến mà cam tâm tình nguyện hiến dâng, dâng lên buồn vui, rồi dâng lên chính mình, không có tiếc nuối, không chút hối hận.
Tám loại hoa hồng quỳ bái, "Bản Requiem Hoa Hồng" không thể bắt bẻ, là tác phẩm hài lòng nhất của Tiêu Chiến.
Đêm nay đã hoàn thành tác phẩm, cuối cùng Tiêu Chiến cũng muốn vẽ trở lại, anh vẽ vào sổ ghi chép một chiếc La bàn hoa hồng, Rose of the Winds.
Công cụ chỉ hướng lâu đời nhất ở châu Âu.
La bàn sao tám cánh, mỗi cánh một loại hoa hồng, hoa hồng chỉ thị phương hướng, loại la bàn này được dùng sớm nhất trong những cuộc thám hiểm của người châu Âu, bọn họ dựa vào la bàn hoa hồng mà băng qua sa mạc, vượt qua đại dương...
Cho tới hôm nay, lại một lần nữa chỉ dẫn cho nhà điều chế Tiêu Chiến, hiến thân cho tài ba của anh.
Niềm vui lên đến đỉnh điểm, vòng loại vẫn còn lại hai ngày nhưng Tiêu Chiến đã gửi tác phẩm lên, không cần sửa đổi nữa.
Anh nhất định phải giành được giải Vàng, sự tự tin của nhà điều chế lúc này, lộ rõ tài năng, không thể ngăn cản.
Chỉ có một phiền não, phiền não lớn nhất, mỗi đêm nhà điều chế đều một mình nhớ đến, trằn trọc khó ngủ.
Anh vẫn không tìm được tiểu yêu quái, vẫn luôn tìm, vẫn cứ không tìm được.
Ngày nào Tiêu Chiến cũng gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, mỗi ngày một cuộc trước lúc đi ngủ biến thành một ngày ba cuộc, từ sau khi hoàn thành nước hoa, cứ không có việc gì là sẽ gọi điện thoại, một ngày mười mấy cuộc, toàn bộ đều không thể kết nối.
"Bản Requiem Hoa Hồng" hoàn thành rồi, tiểu yêu quái của đại nhân vẫn chưa về nhà.
"Bản Requiem Hoa Hồng" bước vào trận chung kết mà không chút hồi hộp, sau khi gỡ bỏ ẩn danh đã trở thành điểm nóng lớn nhất.
Tất cả giám khảo đều đang thảo luận nước hoa của Tiêu Chiến, không ai có thể ngờ rằng, kẻ tài ba của "phong cách điều chế nước hoa tối giản", anh đã phát huy tối giản đến trình độ cao nhất, làm ra một chai hoa hồng thuần tuý, hoa hồng biết biến đổi, hoa hồng không thể định nghĩa.
Dựa theo thể lệ, sau khi tiến vào chung kết nhà điều chế có thể chỉnh sửa một chút tác phẩm của mình, nửa tháng sau, ba giải Vàng, Bạc, Đồng sẽ được bình chọn trực tiếp ở Học viện Cinquième Sens, điều này sẽ đại biểu cho ngôi vị cao nhất trong năm năm tới.
===
Giờ ăn trưa, Lola ăn hai suất mỳ ống, ngày sinh dự tính là vào đầu tháng Tám, đã là một chiếc bụng to hơn tám tháng rồi, cô gái Paris vẫn không chịu ngồi yên một chỗ, khăng khăng muốn giúp sếp cùng nhau giành giải Vàng.
"Lola, nếu như có thể giành giải Vàng, tôi sẽ làm một chai nước hoa vị trái cây tặng cho bé cưng."
"Là con gái đấy sếp, em từng nói với tiểu yêu quái rồi, em muốn gọi cô bé là Emma, tiểu yêu quái cũng thích cái tên này."
"Vậy thì trước khi Emma được sinh ra, chắc chắn là Vương Nhất Bác đã trở lại. Có phải vậy không nào, Emma bé nhỏ."
Tiêu Chiến đến gần bụng Lola, dịu dàng nói chuyện với Emma.
Bây giờ chỉ còn Lola là còn nhắc đến tiểu yêu quái, những người khác đã dần dần quên đi rồi, cậu biến mất hoàn toàn, giống như chưa từng tới Paris, chưa từng bước đến bên cạnh Tiêu Chiến.
May là Tiêu Chiến đã cẩn thận kiểm tra qua, Vương Nhất Bác chỉ mang đi rất ít quần áo, rất nhiều đồ Tiêu Chiến mua cho đều không cầm đi, có lẽ trước khi chuyển mùa là sẽ quay lại.
"Sếp ơi, vừa nãy anh nói muốn tặng Emma nước hoa trái cây gì vậy?"
"Vẫn chưa nghĩ ra, có điều sau khi mang thai em thích ăn dâu tây với xoài, tôi muốn điều chế dựa theo khẩu vị của Emma."
Lola sờ bụng một cái, bây giờ cô rất hạnh phúc, thường xuyên có bánh kem hương vị mới, cô nói:
"Sếp ạ, trước khi rời đi tiểu yêu quái có đến tiệm bánh mì của Theo đưa cho bọn em một chai tinh dầu xoài xanh nhỏ, bảo là món quà tặng cho Emma, cậu ấy nói là xoài xanh của Cairo, ngửi thơm lắm."
Dĩa trên tay nhà điều chế rơi xuống đất, món đồ kim loại phát ra tiếng ồn chói tai.
Lola không biết mình đã nói sai cái gì, cô hơi di chuyển chiếc bụng lớn muốn nhặt dĩa lên, ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Chiến khiến cô thấy sợ.
"Sếp ơi, anh sao thế?"
"Lola, đi, chúng ta đi lấy tinh dầu Vương Nhất Bác để lại, bây giờ đi luôn! Sao cậu ấy lại vẫn có tinh dầu xoài xanh được? Không thể nào, tất cả đều cho tôi rồi, cậu ấy sống ở nhà tôi, căn bản là không mang tinh dầu tới Paris!"
"Có thể là tiểu yêu quái lại mua được?"
"Không thể nào! Cây xoài xanh chỉ có một cây kia thôi."
Lola bị Tiêu Chiến lôi kéo rời khỏi công ty, nữ trợ lý bụng lớn không theo kịp bước chân của sếp, cô đi đằng sau Tiêu Chiến thử giải thích với anh, biết đâu là tinh dầu tương tự, biết đâu là tiểu yêu quái mua ở Paris...
Tiêu Chiến không quay đầu cũng không lên tiếng, anh phải nhanh chóng đi tìm tinh dầu Vương Nhất Bác để lại, cảm giác sợ hãi không thể tưởng tượng nổi, một khả năng mà trước giờ chưa từng tưởng tượng ra, giờ đây đang dệt lưới trong đầu Tiêu Chiến, gương mặt tiểu yêu quái trong trí nhớ, những lời cậu từng nói ra...
Sao có thể có chuyện này được, không đâu, chuyện này không có khả năng!
Nhà điều chế bước đi thật nhanh trên đường phố Paris, ánh mặt trời giữa trưa thật chói mắt, nhưng anh vẫn lạnh ngắt tay chân.
Không phải là mua ở Paris, nếu mua ở Paris, Vương Nhất Bác sẽ không nói là xoài xanh Ai Cập.
Cậu từng nói rất nhiều lần, cây xoài xanh được nước biển Alexandria và cát vàng Cairo nuôi dưỡng, không có cây nào nữa.
Tinh dầu xoài xanh mà Theo và Lola lấy ra, ước chừng khoảng 20ml, chai thuỷ tinh màu nâu quen thuộc, khoảnh khắc khi nắp chai được mở ra, Tiêu Chiến ngây người tại chỗ, anh nín thở vài giây mới dám ngửi thử.
Đã không còn là tay chân lạnh ngắt nữa rồi, nhà điều chế bị nỗi sợ hãi chi phối đại não, vô số đoạn phim chằng chịt trăm mối va chạm trước mắt Tiêu Chiến, anh rất sợ, sợ đến nỗi anh không dám nghĩ tiếp.
"Lola, tôi phải đi Cairo, đi ngay bây giờ."
"Sắp đến chung kết rồi thưa sếp, không chỉnh sửa Bản Requiem Hoa Hồng nữa ạ? Còn phải chuẩn bị phần biện luận cuối cùng nữa, bây giờ anh đến Cairo tìm tiểu yêu quái sao? Có thể chờ tới sau trận chung kết hẵng đi được không sếp?"
"Đi ngay hôm nay, không kịp nữa rồi, Lola, chúng ta không kịp nữa rồi!"
Tiêu Chiến chạy khỏi nhà hàng như bị ma ám, anh cần chuyến bay sớm nhất, về nhà lấy giấy thông hành là đi luôn, còn phải kiểm tra lại hành lý của Vương Nhất Bác một lần nữa.
Trái tim Tiêu Chiến lạnh buốt, trước giờ anh đều không nghĩ theo hướng này, Vương Nhất Bác quả thật không mang quần áo, chỉ ít đi hai ba bộ.
Hoá ra không phải rất nhanh sẽ quay về, mà là không cần.
Vương Nhất Bác mang đi kẻng tam giác làm từ dụng cụ ăn, và cả 24 Faubourg mà Tiêu Chiến đưa cậu.
"Mẹ không quay lại nữa rồi, đại nhân, tôi phải đi tìm mẹ đây."
"Người nhà tôi không sợ chia xa, đại nhân nhớ đến là đủ rồi."
"Đại nhân, nhớ tôi nhé, anh hãy nhớ đến tôi."
Nhanh một chút, nhanh thêm chút nữa, Tiêu Chiến ngồi xe đi tới sân bay, anh đã thúc giục tài xế mười mấy lần, con đường chen chúc, mặt trời chói chang, Tiêu Chiến ngồi ở hàng ghế sau bị nắng gắt chiếu vào lại như đang ở hầm băng.
Sao lại không nghĩ đến chứ... Cứ luôn nói bản thân yêu trí tưởng tượng, kỳ thực chẳng hề có trí tưởng tượng nào hết.
Tiểu yêu quái muốn đi tìm mẹ, không phải là tìm về, mà là muốn đi tới chỗ của mẹ.
TBC