Mùa hè Paris đã đến rồi, cần phải bật điều hoà lúc ngủ.
Bánh kem trái cây vào mùa hè là ngon nhất, Tiêu Chiến gặp được quả xoài xanh trong giấc mơ, anh muốn tìm một hôm nào đó đến nhà hàng của Theo, vẫn chưa ăn thử "Khu Vườn Trên Sông Nile" của tiểu yêu quái.
Tiêu Chiến ngủ một giấc đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh, cơ thể trong chăn hoàn toàn trần truồng, hai chân quấn lấy Vương Nhất Bác, anh vẫn đang ôm eo tiểu yêu quái.
Ngẩng đầu lên nhìn, thấy Vương Nhất Bác đã mặc xong một chiếc áo ngủ màu trắng, đang dựa vào gối nhìn anh.
"Đại nhân, anh đói bụng không? Có muốn ăn gì không vậy?"
Tiêu Chiến trở mình nằm thẳng trên giường, duỗi người một cái thật đã, chiếc chăn trắng che lại nửa khuôn mặt, anh đang cười.
Hôm nay ngủ thật ngon.
Say rượu vẫn có chút nhức đầu, Tiêu Chiến nhớ lại trận cãi vã tối hôm qua, dường như là một chuyện đã qua từ lâu rồi, anh đã nói rất nhiều, cổ họng có chút khàn khàn đau nhức.
Không phải là nhớ hết tất cả, nhưng nói ra được, vẫn là nhẹ nhõm hơn hẳn.
Điều nhớ được rõ ràng nhất chính là, anh và Vương Nhất Bác đã làm tình, rốt cuộc lại làm tình rồi, thật thoải mái, vẫn là bò đực của anh, bò đực ở trong thân thể, là có thể giúp anh quên đi áp lực của cuộc thi đấu.
"Đói rồi, yêu quái, tôi đói lắm luôn."
Duỗi tay không sờ thấy điện thoại, Tiêu Chiến mới nhớ tới hôm qua ném trên bàn làm việc không cầm theo.
Những ngày qua, mở mắt ra nhắm mắt vào việc đầu tiên làm chính là kiểm tra độ tiến triển của "Hoa Hồng Điện Hạ", đây đã trở thành "môn bắt buộc" khi rời giường của nhà điều chế.
Nếu điện thoại đã không ở trên giường, vậy thì hôm nay không lên lớp nữa.
Tiêu Chiến vén chăn lên, nhấc đầu nhìn hai cơ thể đang quấn quýt lấy nhau trong chăn của bọn họ, từ dấu vết trên thân có thể thấy tối hôm qua tiểu yêu quái dùng sức cỡ nào, kịch liệt ra sao.
Lại muốn cười... Tiêu Chiến thử xê dịch eo, tốt nhất là đừng cử động.
Đau nhức nhất là eo, dữ dội nhất cũng là eo.
Bò đực hung dữ, còn nói là không thể làm tình? Là ai nửa đêm thừa dịp đang ngủ đột nhiên xông đến, còn làm mãi không chịu dừng lại...
Tiêu Chiến giơ chân lên, đầu ngón chân vẽ vài đường trên bắp chân Vương Nhất Bác, kéo chăn xuống khỏi mặt quấn quanh người:
"Yêu quái tối hôm qua sao vậy? Tối qua chúng ta sao thế, cậu đột nhiên tiến vào, hung dữ ghê ấy, bên trong vẫn còn đau đây này."
"Đại nhân, xin lỗi anh, tôi không nhịn được..."
"Đừng nói xin lỗi, Vương Nhất Bác, cậu không cần nhịn đâu... Cậu có thể, có thể như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể."
Giọng nói Tiêu Chiến càng lúc càng nhỏ, có chút nghe không rõ, Vương Nhất Bác nằm vào trong chăn, vẫn như cục nam châm mà ôm chặt Tiêu Chiến, siết anh vào lồng ngực mình, từng tấc đều muốn ôm chặt lấy.
"Yêu quái, ôm chặt quá rồi... Cậu đang nghĩ gì thế?"
"Đại nhân, hôm nay tôi không đến công ty nữa, tôi giúp anh tìm Hoa Hồng Điện Hạ, anh nhất định có thể giành được giải Vàng."
"Yêu quái ngốc này, cậu đi tìm ở đâu? Công ty nhiều người như vậy mà còn không tìm được. Được rồi, cậu không muốn đến công ty thì đừng đến, Vương Nhất Bác, có lẽ tôi nên từ bỏ thôi, chỉ còn hơn một tuần, không tìm được Hoa Hồng Điện Hạ, tôi định rút khỏi cuộc thi."
Tiểu yêu quái kề sát vào gáy đại nhân, đang tiêu hoá câu nói này, vì vậy cậu hỏi anh:
"Đại nhân, anh rất muốn có Hoa Hồng Điện Hạ sao?"
"Đương nhiên rồi! Vương Nhất Bác, tôi là nhà điều chế nước hoa, Hoa Hồng Điện Hạ là tinh dầu không thể thay thế, không có nhà điều chế nào là không muốn cả, nhưng mà không tìm được thì tôi còn cách nào nữa đâu..."
Tiêu Chiến lại không cam tâm, thổ lộ cả một đêm, bây giờ được Vương Nhất Bác ôm lấy cùng nhau nằm trong chăn nệm mềm mại, anh thử khuyên bản thân từ bỏ, thừa nhận lực bất tòng tâm, có lẽ sau này có thể trải qua dễ dàng.
Thừa nhận kiêu ngạo và tài ba không phải là của anh, sau này làm một nhà điều chế thông thường, còn có một tiểu yêu quái sẽ luôn đi theo anh.
Vương Nhất Bác không nhắc đến Hoa Hồng Điện Hạ và Lễ trao giải Nước hoa nữa, cậu xuống tầng làm yến mạch cho Tiêu Chiến, nhìn anh từng miếng từng miếng ăn hết sạch, hôn đại nhân một cái.
Lại cầm quần áo mà tối qua Tiêu Chiến đã thay ra, có vết rượu, còn lột ga trải giường đem đi giặt sạch.
"Yêu quái, nếu cậu không đến công ty thì tôi đi đây, buổi tối gặp lại nhé."
Tiêu Chiến thay quần áo xong thì ôm lấy eo Vương Nhất Bác từ đằng sau, giữa các ngón tay Vương Nhất Bác có bọt xà phòng, Tiêu Chiến từ phía sau vươn tay ra, chọc vỡ bong bóng xà phòng lớn nhất.
"Đại nhân, tối nay tôi có thể mời anh ăn bữa tối không?"
"Tại sao vậy? Yêu quái muốn mời tôi ăn tối? Bữa tối dưới ánh nến á? Được nha! Có điều qua vài ngày nữa đi, vẫn còn chưa kết thúc, không tới giây phút cuối cùng thì tôi cũng phải thử xem có thể tìm được Hoa Hồng Điện Hạ hay không, đợi qua được đợt này, chúng ta cùng đi ăn bánh mì thật ngon đi!"
Tiêu Chiến hôn một cái lên mặt tiểu yêu quái, định đi xuống tầng, Vương Nhất Bác cũng đi ra theo, lau sạch sẽ bọt trên cánh tay rồi kéo tay Tiêu Chiến nói:
"Đại nhân, ngay tối nay luôn được không? Tôi muốn tối nay mời anh ăn tối, đi nhà hàng mà lần trước anh hẹn bạn ấy, được chứ?"
"Vương Nhất Bác, thật ra lần trước tôi không hẹn bạn, nơi đó cũng không có người mà tôi thích, thật ra tôi..."
Tiêu Chiến dừng lại, anh nói ra kiểu gì được đây, rằng khi đó ra ngoài chỉ muốn vứt bỏ tiểu yêu quái, nhắc tới là đau lòng.
Chỉ muốn nhanh chóng quên đi tối hôm ấy, thật may, may là đêm đó Paris đổ mưa to, "bang bang bang", gõ vào cửa của Tiêu Chiến.
Có lẽ tiểu yêu quái không hiểu những điều này, cậu cười ôm lấy đại nhân:
"Đại nhân, lần trước đứng đợi trên đường tôi đã nghĩ, nếu như có thể vào đó ăn cơm thì thật tốt, nhất định là rất ngon. Đại nhân, tối nay có thể mời anh ăn tối được không? Tôi mời anh!"
"Yêu quái, mở mang đầu óc rồi đấy ư?"
Tiêu Chiến xoa xoa mái tóc Vương Nhất Bác, vẫn là xù xù, anh nói:
"Yêu quái của tôi đến Paris một năm, tóc dài ra rồi, hình như cũng đã cao hơn."
"Đại nhân, có được không? Bữa tối ấy."
"Vậy tan làm tôi về nhà đón cậu, rồi chúng ta cùng đến đó nhé?"
"Không cần đâu, đại nhân có thể gửi địa chỉ cho tôi không? Chúng ta gặp nhau ở nhà hàng đi.
Tiêu Chiến gật đầu một cái, tới lúc phải đến công ty rồi, buổi sáng đã không đi, buổi chiều có rất nhiều việc cần làm.
Sau khi anh rời khỏi nhà vài phút, Vương Nhất Bác nhận được địa chỉ nhà hàng, còn có cả tin nhắn của Tiêu Chiến:
"Yêu quái, buổi tối gặp nhé, tôi sẽ rất đúng giờ, sẽ không để cậu phải đợi nữa đâu."
===
Quả thật là đúng giờ, bởi vì hôm nay "Hoa Hồng Điện Hạ" vẫn không có tiến triển.
Tiêu Chiến rất mất mát, tất cả đồng nghiệp trong tổ sáng tác đều không dám lên tiếng, sếp đã nói, nếu như không tìm được "Hoa Hồng Điện Hạ" thì sẽ rút lui khỏi cuộc thi.
Lola chưa từng thấy sếp không có tự tin đến như vậy.
Lúc Tiêu Chiến đến nhà hàng ở Quận 12, tiểu yêu quái đã đến rồi, lại còn gọi món xong xuôi.
"Woa, yêu quái, cậu học được cách gọi món rồi ư? Cũng là bạn trai của Lola dạy cậu à?"
Tiêu Chiến tiện tay lật xem menu rượu, bữa trưa hôm nay nghe Lola nói, Vương Nhất Bác đã đến nhà hàng của Theo.
Tiêu Chiến tự gọi cho mình một ly rượu vang đỏ, Vương Nhất Bác giải thích rằng đây là bữa tối do phục vụ nhà hàng giới thiệu, phần ăn hai người.
"Yêu quái, vậy cậu có biết không, bữa tối hai người đều là phải mời người mình thích?"
Lúc nói chuyện, cơ thể Tiêu Chiến kề sát lại gần Vương Nhất Bác, tay phải đặt lên đùi Vương Nhất Bác, nắm lấy tay cậu.
Đêm qua làm tình, khiến tay chân xa cách của bọn họ thân mật lại rồi.
Dựa vào gần như vậy, Tiêu Chiến đá trúng túi vải đang để dưới bàn.
Vén khăn trải bàn lên kiểm tra, là túi du lịch màu nâu của Vương Nhất Bác, nhét đầy một nửa, bên cạnh còn có hai chiếc hộp nhỏ nữa.
"Yêu quái, cậu có ý gì vậy? Tại sao phải thu thập hành lý?"
"Đại nhân, tôi phải đi tìm mẹ đây."
"Lại đi nữa? Không phải cậu vừa đi rồi đấy sao, lại đi tìm?"
"Ừm, lần này phải đi tìm bà."
Trước khi lên đường, yêu quái muốn mời đại nhân ăn bữa tối, bữa tối trang trọng, một bữa tối giống như kiểu Suzuki Shun đã mời Tiêu Chiến ăn vào ngày đầu tiên cậu đến Paris.
Phải ở nhà hàng tốt, dùng dụng cụ ăn xịn, có đầu bếp giỏi, ăn thịt bò ngon.
Cậu cũng muốn mời đại nhân ăn bữa tối của Paris một lần.
Tiêu Chiến rút lại bàn tay đang đặt trên đùi Vương Nhất Bác, tiểu yêu quái muốn bắt lấy lại bị anh tránh đi, Tiêu Chiến cố gắng hết sức để bản thân trông tự nhiên một chút:
"Yêu quái, lần trước cậu nói mẹ cậu sẽ không trở lại, vậy cậu lại đi đâu để tìm? Lần này đi bao lâu? Nhất định phải đi lúc này sao? Nhất định phải ở thời điểm tôi cần cậu mà rời khỏi Paris à?"
Lần đầu tiên, Tiêu Chiến nói rằng anh rất cần Vương Nhất Bác, đặc biệt là trong thời kỳ sáng tác, anh tín nhiệm đánh giá của tiểu yêu quái.
"Đại nhân, hôm nay tôi phải đi, lần này tôi sẽ tìm được bà."
"Đi bao lâu? Vương Nhất Bác, cậu muốn đi bao lâu?"
"Lâu hơn lần trước một chút, đại nhân, anh sẽ nhớ tới tôi chứ?"
Tiêu Chiến không có cách nào để bình tĩnh nói chuyện với Vương Nhất Bác được nữa.
Nhà hàng có dàn nhạc đang kéo violin, là bản nhạc nổi danh, nhưng Tiêu Chiến không nghe ra được là bài gì, một ô nhịp cũng không nghe lọt tai, thật ghét kiểu âm nhạc khiến anh cần cư xử đúng mực như thế này.
Anh không phản đối Vương Nhất Bác đi tìm mẹ, nhưng nhất định phải đi bây giờ hay sao?
Bữa tối diễn ra một cách yên lặng lạ thường, Tiêu Chiến không trả lời bất kỳ câu hỏi nào liên quan đến đồ ăn, tiểu yêu quái còn ăn rất nghiêm túc.
Vừa ăn cậu vừa nói, đại nhân nói rất đúng, bánh mì nướng Paris ngon hơn ở Cairo, bánh mì bột chua ở đây là ăn ngon nhất.
Tiêu Chiến vẫn là không nhịn được, anh quăng dao dĩa lên bàn, không hưởng thụ "bữa tối dưới ánh nến" này nữa.
"Vương Nhất Bác, cậu muốn đi đâu? Mẹ cậu ở chỗ nào? Cậu đã mua vé máy bay chưa?"
"Mua rồi."
"Cậu mua vé rồi mới nói với tôi? Vương Nhất Bác, cậu có biết là tôi chỉ còn hơn một tuần nữa thôi không, vào lúc tôi cần cậu bầu bạn nhất, cậu còn từng nói sẽ giúp tôi, từng nói muốn đi theo tôi, giờ phút quan trọng này tự cậu lại muốn đi à?"
Tiêu Chiến đang nâng giọng, anh nhận ra được không phù hợp với hoàn cảnh, vậy là cúi đầu xuống thở dài, uống hết rượu vang đỏ trong tay.
Rốt cuộc cũng ăn xong bò bít tết, dọn đĩa, đang đợi món tráng miệng.
Chờ người phục vụ đi xa, Vương Nhất Bác lấy từ dưới bàn lên một chiếc hộp nhỏ, đặt trước mặt Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nhìn thấy nhưng không muốn mở, cũng không muốn để ý tới.
Tiểu yêu quái lấy món đồ trong hộp ra, ngay trước mặt anh.
Là tờ Euro màu xanh lá đã bị xé ra rồi dán lại kia, Tiêu Chiến hết sức quen thuộc, tên và số điện thoại anh tự tay viết lên tờ Euro.
Bởi vì sợ Vương Nhất Bác không tìm được anh, sau đó bị Vương Nhất Bác cầm đi, nói là ký hiệu, không thể rời xa.
"Đại nhân, cái này đưa cho anh, ký hiệu không còn nữa."
"Vương Nhất Bác, có phải cậu muốn nói không đi theo tôi nữa không, đại nhân hay không đại nhân là cậu tuỳ tiện gọi vậy, giờ cậu muốn đổi người đổi chỗ rồi?"
"Không phải vậy đâu."
Tiểu yêu quái cúi đầu, cậu muốn giải thích lại không nói được rõ ràng, suy nghĩ một lúc rồi đáp:
"Không có ký hiệu anh cũng là đại nhân của tôi, chỉ có anh."
Tiêu Chiến vo tờ Euro thành một cục ném lên bàn ăn, lúc cho đi Tiêu Chiến đã không nghĩ rằng tờ tiền này có gì quan trọng, người cứ nhất định muốn coi trọng tờ Euro này là Vương Nhất Bác.
Hiện giờ không quan trọng nữa thì trả lại, không cần trả.
"Tôi cũng không cần, tôi không cần tờ Euro bị dán rất khó coi này."
Tiểu yêu quái nhìn chằm chằm tờ Euro bị vo thành giấy vụn, hình như cậu đang đau lòng, đang không nỡ, bởi vì môi đang run.
Nhưng Vương Nhất Bác không nhặt lại tờ tiền xanh lá mà cậu coi là bảo bối, cứ để nó nằm trên bàn như một cục giấy vất đi.
Tiểu yêu quái lấy chiếc hộp thứ hai đưa cho Tiêu Chiến.
Là một hộp gỗ khắc hoa tinh xảo, có thể là gỗ đoạn, có thể là gỗ tùng, dù sao cũng là vật liệu rất đắt.
Tiêu Chiến vẫn cứ nhìn mà không động tay, do tiểu yêu quái mở ra, bên trong là một cây vĩ, Tiêu Chiến nhìn cây vĩ một cái rồi nhìn Vương Nhất Bác, không nói nên lời đến mức bật cười.
Đêm qua anh say rượu rồi bẻ gãy cây vĩ, còn là món đồ Suzuki Shun tặng.
Một cây vĩ không còn nữa, Vương Nhất Bác muốn lấy cái khác trả cho anh, lại không hiểu.
"Vương Nhất Bác, cậu mua cây vĩ mới cho tôi, còn mua loại gỗ đắt như vậy là muốn tôi đi kéo đàn violin à?"
"Đại nhân, sau này anh muốn chơi violin phải dùng đến cây vĩ, tối hôm qua là tôi khiến anh không vui, mới làm hỏng đàn của ngài Suzuki Shun."
"Cho nên là cậu muốn tôi ở bên Suzuki Shun?"
Vương Nhất Bác đặt lại cây vĩ vào trong hộp gỗ, đẩy vào tay Tiêu Chiến, bây giờ không nói ra được, là muốn hay là không muốn.
Người phục vụ mang món tráng miệng lên, ai cũng có thể nhìn ra được, có gì đó không ổn ở hai người đàn ông này, ăn bữa tối dưới ánh nến lại giống như kẻ thù gặp nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể không vui vẻ mà giải tán.
Món tráng miệng của phần ăn hai người là bánh mousse socola tạo hình quả táo, còn trang trí cả cánh hoa hồng.
Đúng là châm chọc, Tiêu Chiến dùng dĩa chém quả táo thành bùn đen.
Bây giờ nhìn vào thoải mái hơn chút, Tiêu Chiến nhận lấy cây vĩ cất vào trong túi, ăn một miếng mousse socola nhỏ, ngữ khí nhẹ nhàng, cười nói với Vương Nhất Bác:
"Vậy cảm ơn cậu, cây vĩ này tôi nhận. Lần sau ngài Suzuki Shun đến nhà, có thể lên phòng ngủ trên tầng chơi violin."
"Ừm."
"Yêu quái, nếu như rất lâu sau cậu mới trở về, tôi có thể chuyển tới nhà anh ta ở, nhà anh ta rất đẹp đấy."
Tiêu Chiến ngậm dĩa, cẩn thận quan sát biểu cảm của tiểu yêu quái, muốn tìm một chút dáng vẻ đau lòng.
Vương Nhất Bác không nâng mí mắt lên, "ừm" hai tiếng thật thấp, giống như không để ý đến Tiêu Chiến đang cùng cậu bàn luận chuyện "violin phòng ngủ".
Cậu nên nhìn một chút, nhìn rồi tiểu yêu quái sẽ biết, đại nhân muốn cậu nói không đi nữa, cùng nhau làm xong nước hoa hoa hồng.
Nhưng tối nay yêu quái lại cố chấp đến lạ thường, chẳng những không ngẩng đầu lên, còn rút ra một tờ chi phiếu từ trong túi.
Là tờ chi phiếu có nhiều số 0 mà lần trước đến Quận 12 dùng bữa Tiêu Chiến đã viết cho cậu.
"Đại nhân, tối nay tôi mời anh ăn cơm, đây là tiền cho bữa tối."
"Yêu quái, cái này không được, cậu phải trả tiền mặt hoặc quẹt thẻ mới có thể đi, chi phiếu còn chưa đổi thành tiền mặt không thể thanh toán cho bữa ăn, cậu không hiểu sao? Không hiểu còn mời tôi ăn tối làm gì."
"Tôi không hiểu lắm, nhưng tôi muốn thử xem."
Tiểu yêu quái nói xong, lại thật sự cúi đầu sắp xếp lại túi vải của cậu.
Tiêu Chiến cuống rồi, Tiêu Chiến cứng rắn đẩy chi phiếu về, bảo rằng mời người khác ăn tối, chuyện này rất trang trọng, cậu không trả tiền thì không thể đi.
Vương Nhất Bác đặt túi lên đùi, cậu không biết hoá ra tờ chi phiếu này không thể thanh toán bữa ăn tối nay, trên người không còn thẻ tín dụng của công ty nữa, chỉ đành lục dưới đáy túi ra một xấp tiền mặt.
Chẳng có mấy tờ mệnh giá lớn, để hết ở trên bàn, cậu muốn mời Tiêu Chiến ăn tối, nhất định phải đủ, nhất định phải đủ.
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác tìm ra được cả tờ 100 Euro rồi, càng nhìn càng cuống, càng cuống càng giận, thấy cậu tìm đủ tiền rồi là bắt đầu hoảng sợ.
Tiểu yêu quái học dáng vẻ của đại nhân, gài Euro vào trong chiếc kẹp thực đơn, thử dò xét nắm tay Tiêu Chiến, lần này đại nhân không tránh đi.
"Đại nhân, anh sẽ nhớ tôi chứ?"
"Vương Nhất Bác, cậu cất tiền lại đi, không thể thanh toán, tôi vẫn chưa ăn xong món tráng miệng."
"Đại nhân, nếu anh đến nhà ngài Suzuki Shun ở, anh cũng hãy nhớ đến tôi có được không?"
Tiểu yêu quái ngồi xổm dưới đất, hai tay cầm tay Tiêu Chiến.
Đại nhân chọc socola thành từng miếng nhỏ, rất nhỏ rất nhỏ, ăn không ngừng, ăn rất nghiêm túc, cho Vương Nhất Bác kéo tay lại không để ý tới cậu, Vương Nhất Bác ngồi đó, nhìn thấy đáy mắt Tiêu Chiến nổi một tầng sương.
"Vương Nhất Bác, tôi ở chỗ nào không cần cậu đồng ý, cậu muốn đi thì đi, cậu cứ phải rời xa tôi ngay khi tôi cần nhất."
"Đại nhân, anh nhất định sẽ làm ra được hoa hồng tốt nhất."
"Cậu đi rồi ai giúp tôi làm? Cậu muốn đi thì đừng để ý những thứ này nữa."
"Đại nhân, tên nước hoa có thể đặt là Requiem không? Bản Requiem Hoa Hồng."
Giọng Tiêu Chiến khàn cả rồi, ăn quá nhiều socola, ngọt đến mức phát ngấy, có chút không thở được.
Tiểu yêu quái đứng dậy từ trên đất, hôn trán Tiêu Chiến, trước khi rời đi cậu bị đại nhân kéo tay áo lại.
"Yêu quái, cậu đi tìm mẹ, tối nay đi luôn à? Đi ngay tối nay sao?"
"Đại nhân, hãy nhớ tôi nhé."
Đã từng có một cuối tuần mưa như trút nước, Tiêu Chiến gối lên ngực Vương Nhất Bác, anh nói muốn có một người yêu thương, cùng anh khám phá hành trình mới, cùng nhau đi tìm linh cảm cho nước hoa, cùng nhau ngửi những mùi kỳ lạ trong chợ, cùng nhau làm tình trong quán trọ vào những đêm mưa như thác.
Lúc đó tiểu yêu quái đã nói: "Tôi đi cùng anh, đại nhân, anh đi đến đâu tôi cũng sẽ đi theo."
Tiêu Chiến xoay người, nằm trên người Vương Nhất Bác hôn môi cậu, hôn đến nỗi muốn làm tình, trước khi làm, anh cắn cằm tiểu yêu quái hỏi:
"Vậy yêu quái muốn gì?"
"Đại nhân, mẹ tôi từng nói, người nhà chúng tôi không sợ chia xa, chỉ cần đại nhân có thể nhớ."
"Đại nhân, hãy nhớ tôi nhé."
Trong giấc mơ tối qua, dường như Vương Nhất Bác cũng đã nói câu này.
===
Tiểu yêu quái đi rồi, Tiêu Chiến ngồi ở nhà hàng này còn lâu hơn cả lần trước.
Món tráng miệng đã ăn xong, bữa tối đã thanh toán, rượu vang trong ly vẫn ở độ cao lúc còn đang ăn, vị khách nán lại ở đây không hề nhúc nhích, thật giống như ngay cả một ly rượu vang cũng không cầm lên được.
Lại ngồi đến khi phục vụ nhắc đến giờ đóng cửa, Tiêu Chiến cầm tờ Euro bị vò thành cục trên bàn lên, vuốt thẳng ra, cất vào trong ví, dùng thẻ của mình đè lại, ở đó còn có một bức vẽ, bức vẽ ngoại trừ anh ra không ai xem hiểu.
Như vậy thì sẽ không mất.
Tiêu Chiến xách hộp đựng cây vĩ bước đi trên đường phố Quận 12, anh cảm thấy tối nay rất không chân thật, có lẽ chờ chút nữa về đến nhà là có thể nhìn thấy tiểu yêu quái, cậu vẫn đang ngủ trong tủ quần áo.
Tiêu Chiến đi bộ dọc theo con đường lúc nửa đêm, mùa hè Paris, sắc đêm yếu ớt.
Lúc ăn tối, cậu ấy rời đi sau khi mình nói sẽ dọn tới nhà Suzuki Shun, liệu có cho rằng mình sẽ thật sự chuyển tới đấy không? Tại sao lại đưa cây vĩ?
Đi tới khi không nhấc nổi chiếc hộp nữa, anh gọi một chiếc taxi, ngồi trong xe nghĩ, tối nay tiểu yêu quái không về nhà nhưng sau này cậu sẽ về, đi tìm mẹ mà thôi.
Có lẽ là có tin tức mới, lần trước đi nửa tháng sau đó đã quay về.
Cuối cùng Tiêu Chiến quyết định gọi điện cho Vương Nhất Bác, luôn cảm thấy vẫn là phải nói cho cậu biết, cứ mãi không nói.
Đợi vài hồi chuông thì điện thoại được kết nối, Vương Nhất Bác ở sân bay, Tiêu Chiến nghe được âm thanh thúc giục lên máy bay.
"Đại nhân?"
"Yêu quái, khi nào cậu quay về vậy? Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
""Đại nhân, là chuyện gì thế?"
Là chuyện gì, Tiêu Chiến vậy mà lại căng thẳng bởi vì một câu đơn giản nhất.
Không có gì, cáo này, thuần hoá chính là xây dựng mối quan hệ.
Tín hiệu điện thoại không rõ ràng, Vương Nhất Bác phải lên máy bay, cậu bảo Tiêu Chiến nghỉ ngơi sớm một chút, như vậy khứu giác sẽ khôi phục rất nhanh, sau đó là có thể làm ra nước hoa hoa hồng mà anh muốn.
"Đại nhân, nhớ nhé, anh có tài ba, anh là nhà điều chế nước hoa có tài ba nhất. Đừng hoài nghi bản thân, phải sống tiếp, bởi vì chỉ anh mới có thể hoàn thành Bản Requiem Hoa Hồng."
"Bản Requiem Hoa Hồng là một cái tên rất hay, yêu quái, tôi nhớ rồi. Còn có chuyện rất quan trọng, Vương Nhất Bác, đợi cậu quay về, tôi muốn đứng trước mặt nói cho cậu biết."
"Đại nhân, tạm biệt."
Sau ngày hôm đó, Tiêu Chiến cứ nhìn chòm sao Orion là sẽ nhớ đến buổi tối bọn họ cãi nhau.
Đêm hôm đó Vương Nhất Bác đã nói, anh có thể không làm nhà điều chế nước hoa, đại nhân có thể viết bút ký, tôi có thể đi bán tinh dầu, cùng nhau trở về Cairo.
Đêm đó Tiêu Chiến đã nói, anh vĩnh viễn sẽ không đi Cairo, Paris mới là nơi quy tụ của nhà điều chế.
Mấy ngày sau khi Vương Nhất Bác rời khỏi Paris, Tiêu Chiến thường xuyên nằm mơ thấy anh tới Cairo, còn mơ thấy Vương Nhất Bác quay lại, có thể ngay mặt nói với cậu, yêu quái, anh yêu em.