Trả lời tin nhắn, Nguyễn Manh Manh liền bưng dĩa ăn lên rời đi.
Mà Lệ Quân Triệt ăn hết toàn bộ bánh pútđing, thì lại một tay chống quai hàm, nhìn bóng lưng chị dâu cả nhà anh đi xa.
Ừm, cũng không biết... Chờ sau khi chị dâu cả ngốc nghếch nhà anh biết, anh đã sớm nhìn thấu quan hệ của cô và anh cả.
Có thể nâng một đống lớn đồ ngọt, van cầu anh bảo mật hay không.
A...
Cảnh tượng như vậy, nghĩ tới đã thấy thật thú vị mà.
*
Buổi chiều tiết một chưa bắt đầu, các bạn học đã lục tục trở lại lớp học.
Nguyễn Manh Manh còn không vào phòng học, liền bị Cao Hán Thu chờ ngoài cửa phòng học gọi lại.
"Nguyễn Manh Manh em tới đây, thầy có lời muốn nói với em..."
Thầy Cao vẫy tay hướng cô, tuy rằng Nguyễn Manh Manh cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn là đàng hoàng qua đó
"Giáo viên Cao, chuyện gì?"
Thầy Cao xoa xoa tay, nhìn hai bên, thấy trên hành lang không có những người khác, mới đè thấp tiếng nói.
"Tiểu sư muội, việc trọng đại... Bây giờ em đừng cố ý giấu dốt với tôi. Em hãy thành thật nói cho anh, mấy bài kiểm tra gần đây, em không làm những đề lớn của môn khoa học tự nhiên, đến cuối cùng là không biết làm, hay là đang ẩn giấu thực lực?"
Mấy bài kiểm tra gần đây, môn văn của Nguyễn Manh Manh hầu như là trọn điểm hoặc là tiếp cận trọn điểm.
Mặc kệ độ khó thế nào, vẫn duy trì thành tích hạng nhất môn văn toàn Trí Học.
Nhưng môn khoa học tự nhiên lại có vấn đề rất lớn.
Không phải thẳng thắn nộp toàn giấy trắng, chính là chỉ làm trắc nghiệm, không làm đề lớn.
Vấn đề là, cô làm trắc nghiệm, cũng không nhất định hoàn toàn đúng.
Cuối cùng ra thành tích, rối tinh rối mù.
Hiệu trưởng và giáo viên các khoa khác đều từng thấy thực lực thật của Nguyễn Manh Manh, cũng không dám một mực chắc chắn Nguyễn Manh Manh không biết làm bài.
Ngược lại nói, 'Thiên tài chính là loại tính khí này'.
Hoặc là liền cho rằng, cô là đang cố ý giấu dốt, bảo tồn thực lực.
Mục đích, là vì sau đó mấy lần khu điều thi và trong thành phố đề thi chung, không lên tiếng thì thôi, còn hót lên một tiếng sẽ làm kinh người.
Nhưng Cao Hán Thu lại không cho là như vậy...
Anh ta là sư huynh của Nguyễn Manh Manh, lại là chủ nhiệm lớp, đối với tình hình của Nguyễn Manh Manh xem như là hiểu khá rõ.
Cao Hán Thu thấp giọng nói: "Em đừng dỗ tôi, phải nói thật với tôi... Tiểu sư muội, những đề kia đến cuối cùng em có thể làm hay không?"
Dáng vẻ thầy Cao xem ra rất nghiêm túc rất hồi hộp, tầm mắt của anh ta gấp gáp nhìn chằm chằm môi Nguyễn Manh Manh, chờ cô mở miệng.
Nguyễn Manh Manh cảm thấy kỳ quái, hơi nghiêng đầu: "Thầy Cao, đến cuối cùng xảy ra chuyện gì? Thầy nói với em, thầy hỏi em mà trong lòng không chắc chắn như vậy, không biết nên trả lời thầy đáp án gì."
"Em... Cái gì gọi là không biết nên trả lời tôi đáp án gì? Em biết làm thì chính là biết làm, không biết thì chính là không biết, cứ nói thật!"
Nguyễn Manh Manh lắc đầu, khuôn mặt vô tội: "Không phải vấn đề nói thật, thầy không nói rõ tình hình với em, không đáp thật được."
Tình huống thật của cô chính là, vừa có thể biết làm toán, vừa có thể không biết làm toán.
Nếu như tình hình khẩn cấp, nhất định là lúc cô phải biết làm.
Ừm, khi đó cô... Có thể đi tìm bạo quân nhà cô hôn một cái.
Nhưng nếu như tình hình không khẩn cấp... Vậy còn có cái gì để nói, đương nhiên là vì sao bớt việc vì sao đến, giống nhau sẽ không!
Cao Hán Thu thực sự bị Nguyễn Manh Manh làm cho hết cách, lại nhìn chung quanh một chút, mới nhỏ giọng nói: "Được rồi, nói thật cho tiểu sư muội em biết. Em đắc tội Cố Huyễn, bây giờ cậu ta đang cố ý tìm em gây phiền phức."
"Cũng không biết cậu ta nghĩ như thế nào, moi xếp hạng kiểm tra mấy lần trước của em, sau đó cũng in thành tích của hội trưởng hội học sinh trong quá khứ bao năm qua ra. So sánh đối chiếu hai cái, kết quả là, thành tích của em kéo thấp điểm bình quân của hội trưởng hội học sinh Trí Học, vì vậy —— "
"Trường đại học ngay lập tức quyết định, triển khai xét duyệt đối với trường trung học phố thông. Buổi chiều, hai tiết tự học cuối cùng sẽ triển khai kiểm tra đột kích, thành tích của em, trực tiếp quyết định..."