Sau khi Nguyễn Manh Manh gửi Wechat, liền một bên nắm điện thoại di động, một bên chọc cơm trong bát.
Cái ăn cái không, chờ Lệ Quân Ngự trả lời.
Chờ khoảng chừng năm phút sau, ngay lúc Nguyễn Manh Manh cho rằng có lẽ Lệ Quân Ngự bận bịu, ngay cả điện thoại cũng không rảnh xem.
điện thoại di động trong tay cô, rốt cục chấn động ——
( bạn trai thử việc: Nhớ em không ăn không đi được )
Lệ Quân Ngự chỉ trả lời lại ba câu, ngay cả dấu chấm câu dư thừa cũng tựa hồ bận bịu đến không rảnh đánh.
"Cũng thật là bận bịu mà..." Nguyễn Manh Manh cắn chiếc đũa, nhìn câu trả lời của Lệ Quân Ngự lầm bầm.
Mới đầu cũng không hiểu ra, ý tứ trong lời nói của Lệ Quân Ngự.
Loading...
Chờ cô cảm thấy không đúng, lên trên nữa xem vấn đề mình đã hỏi, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ ——
Vừa nãy cô gửi tới Wechat, hỏi là ( đang làm gì... Ăn cơm trưa chưa? Vì sao tối hôm qua không trở về? )
Mà Lệ Quân Ngự trả lời —— ( nhớ em không ăn không đi được )
Vừa vặn ứng với ba câu hỏi này.
Biết rõ ràng, nên trước tiên quan tâm tại sao muộn như vậy Lệ Quân Ngự còn chưa ăn cơm trưa, nên căn dặn anh chăm sóc cơ thể.
Dù cho không quan tâm điểm ấy, cũng nên bảo anh chú ý nghỉ ngơi, đừng bận đến quá mức...
Nhưng mà, tầm mắt thiếu nữ chính là chăm chú, dính trên hai chữ 'Nhớ em'.
—— ( đang làm gì? )
—— ( nhớ em)
Ha ha ha...
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, bạn trai nhà cô, vì sao lại nói đáp án tiêu chuẩn như thế!
Nguyễn Manh Manh xem hai chữ 'Nhớ em' trên màn ảnh điện thoại di động.
Giống như nhìn thấy vị bạo quân đại nhân tuấn tú tự phụ của nhà cô, giơ con mắt sâu thẳm đông lạnh lên liếc hướng cô.
Sau đó môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt nói: "Nguyễn Manh Manh, anh đang nhớ em."
Cảnh tượng như vậy, chỉ là ngẫm lại, trái tim Nguyễn Manh Manh cũng đã đập nhanh hơn, trên mặt cười nở hoa.
“Kẹo bông gòn, cô đang nhắn Wechat với ai? Cười đến như mê trai thế..."
Chính vào lúc này, một giọng có âm sắc gần gũi với Lệ Quân Ngự, lại càng hiện ra réo rắt tản mạn, từ đỉnh đầu cô truyền đến.
Nguyễn Manh Manh sợ hết hồn, suýt nữa ném điện thoại di động đi.
Cô lập tức che khuất điện thoại di động, quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt muốn ăn đòn lại đẹp đẽ kia của Lệ Quân Triệt.
"Lệ..." Phát hiện mình suýt nữa gọi sai, Nguyễn Manh Manh vội vã đổi giọng: "Lệ (Cậu), Việt Quân Triệt, cậu ở đây làm cái gì?"
Lại lén lút nhìn cô gửi Wechat, chẳng lẽ không biết cái gì là việc riêng tư cá nhân sao...
Hừ, may là cô tay mắt lanh lẹ, chặn lại màn hình rồi, mới không bị anh ta nhìn trộm!
Thiếu niên đẹp trai cong môi cười cười, bưng dĩa ăn ngồi vào đối diện Nguyễn Manh Manh.
Sau đó tay trái chống quai hàm, tay phải cực kỳ thuận tiện dùng cái muôi, múc bánh pútđing của Nguyễn Manh Manh cũng chưa hề đụng tới trên bàn ăn kia.
"Đương nhiên là đến ăn rồi, tự cô nói, hết thảy đồ ngọt đều là của tôi."
Nguyễn Manh Manh: "..."
Được rồi, cô xác thực đã nói.
Lệ Quân Triệt vừa ăn vừa hỏi: "ừm, còn chưa nói, đang nhắn Wechat với ai?"
"Không với ai, không có liên quan gì tới cậu..."
Nguyễn Manh Manh không ở lại được, chỉ lo bí mật nhỏ của mình bị Lệ Quân Triệt phát hiện, lắc lắc cơ thể che khuất màn hình điện thoại di động.
Cô nhanh chóng đánh một hàng chữ, gửi đi.
( suýt chút nữa đã ăn mèo con: Nhớ phải ăn cơm trưa, không được bận bịu quên mất, buổi tối chờ anh về nhà... Đúng rồi, em cũng đang nhớ anh. )
Sau khi gửi xong, lại bỏ thêm cái biểu cảm 'Thả tim' ở phía sau.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Nguyễn Manh Manh phát hiện, cô dường như so với hôm qua, lại càng yêu thích Lệ Quân Ngự hơn một chút.
Cũng không biết tiếp tục như vậy, có thể chống được nửa tháng không đây?
Tính toán một chút, không thể bị bạo quân kia biết, nếu như biết rồi anh lại muốn...