Vũ Đàm lạnh lùng đi tới, nhìn khuôn mặt Thẩm Hài vẫn tràn đầy hy vọng nhìn cô, cho rằng cô đến để cứu cô ta, Vũ Đàm không khỏi cười lạnh.
Trước kia còn cảm thấy năng lực của người phụ nữ này khá mạnh, thái độ là việc cũng rất có quy tắc, thường ngày cũng không nhìn ra tâm tư gì khác, chẳng qua lần này sao lại không giấu được lòng riêng thế.
Có lẽ là vì mợ cả đến công ty, khiến người phụ nữ này sinh lòng ghen ghét.
Phụ nữ mà, một khi trở nên đố kỵ thật sự rất đáng sợ!
"Trợ lý Vũ, cô cười gì?" Thẩm Hải không hiểu, vì thế nhìn khuôn mặt cười lạnh, hơi giễu cợt nhìn cô ta của Vũ Đàm, chỉ cảm tháy hơi kỳ lạ, bỗng tỉnh ngộ nghĩ tới gì đó, đột nhiên hoảng sợ, sao Vũ Đàm lại ở đây, lẽ nào là...
Đôi mắt đẹp của Thẩm Hài bỗng trừng lớn, tràn đầy hoảng sợ nhìn Vũ Đàm, chất vấn: "Là cô, là cô sai bọn họ đưa tôi tới đây!"
"Cũng coi như nghĩ ra rồi, chưa tính là ngu ngốc!"
Vũ Đàm lạnh lùng cười trào phúng, đi tới trước mặt Thẩm Hài, nhìn Thẩm Hài bị dọa tới mắt trắng bệch sợ hãi.
"cô Đàm, con đàn bà thối này chúng tôi đưa tới rồi, cô còn dặn dò gì không?"
Những người này là Vũ Đàm tìm trong ngàng, giải quyết chuyện thô bạo thế này đương nhiên không thể dùng người của Thiên Ảnh Vệ, bằng không là không tôn trọng chị em Thiên Ảnh Vệ. ngôn tình ngược
Vũ Đàm nhìn Thẩm Hài, vẫy vẫy tay, lạnh giọng nói: "Cứ trói trước đã, chờ cô chủ đến rồi tính tiếp!"
"Vâng! Vâng!" Vũ Đàm vừa mở lời, mấy người kia liền không dám làm càn, vẻ mặt cười cười luôn mồm nói vâng.
Trong thành Kinh đô ai mà không biết Vũ Đàm trước mắt là ai, là người thân cận bên người đệ nhất thiếu Kinh Đô – Diệu Hàm.
Nếu Vũ Đàm đã nói như thế, vậy cô chủ trong lời của cô đương nhiên chính là đệ nhất thiếu Kinh đô – Diệu Hàm rồi, nghĩ tới bọn họ làm việc cho Diệu Hàm, mấy tên thanh niên liền ngày càng lo gan lớn mật.
"Vũ Đàm, vì sao cô lại bắt tôi, tôi đã làm gì sai, chẳng lẽ tôi làm việc chưa đủ tốt sao?"
Khuôn mặt Thẩm Hài tỏ vẻ không thể hiểu nổi, khuôn mặt tráng bệch càng thêm sợ hãi, không hiểu vì sang đang yên đang lành Vũ Đàm lại sai người bắt cóc cô ta tới đây, chẳng lẽ là chuyện mình sai người theo dõi cái con nhỏ họ Hân kia bị phát hiện rồi.
"Cô làm chuyện tốt gì thì tự mình biết, tôi nghĩ không cần tôi nói đâu!" Vũ Đàm lạnh lùng nhìn Thẩm Hài.
"Lộp bộp" một riếng, mặt Thẩm Hài trắng bệch, quả nhiên, Vũ Đàm thật sự biết chuyện mình sai người theo dõi con nhỏ học Hân kia, vậy tổng giám đốc thì sao, có phải tổng giám đốc cũng biết rồi không, chẳng lẽ là tổng tài sao Vũ Đàm bắt mình tới đây.
Vừa nghĩ đến đây, khuôn mặt Thẩm Hài xám ngắt, ngây người.
Không được, cô ta vất vả bao nhiêu năm, khó khăn lắm mới có được vị trí có hy vọng phát triển như hiện giờ, sao có thể dễ dàng thua như này, tuyệt đối không được.
Thu lại phầm tâm tư hoảng sợ kia, càng là lúc này, Thẩm Hài càng phải tự cảnh cáo chính mình, không được hoảng loạn!
"Trợ lý Vũ, có phải cô nhầm rồi không, tôi hiểu gì chứ, sao tôi nghe không hiểu vậy!"
Nhìn dáng vờ giả giờ vô tội hiện giờ của Thẩm hài, ý cười trào phúng trên mặt Vũ Đàm càng sâu hơn.
"Thư ký Thẩm là người thông minh, tôi khuyên cô đừng giả vờ hồ đồ nữa, chuyện cô sai người theo dõi bà chủ, tổng giám đốc đã biết rồi!"
Quả nhiên.
Vũ Đàm coi như dứt khoát nói ra, lời này cũng khiến sắc mặt Thẩm Hài trắng bệch, nhưng vẫn cắn chặt răng, liều mạnh lắng đầu.
"Không có, không phải như thế, chắc chắn là có người hãm hại tôi, tôi muốn gặp tổng giám đốc, tôi không có sai người theo dõi bà chủ, tôi muốn gặp tổng giám đốc, tôi muốn gặp tổng giám đốc!" Thẩm Hài gào thét, khuôn mặt càng trắng bệch như tuyết, kích động sợ hãi vô cùng.
"Thư ký Thẩm, tôi khuyên cô vẫn nên giữ súc tự mình biện hộ đi, cái tên thám tử tư nhân cô mua chuộc kia đã khai hết rồi, hơn nữa giờ anh ta đang ở trong tay tôi, hay là cô muốn để anh ta tự mình đến đối chất với cô?"
"Không, không phải, không muốn..."
Đáy lòng Thẩm Hài sợ hãi cực kì, sợ hãi kêu lên như thói quen.
Kêu một tiếng mới thình thình cảm thấy bản thân đang nói gì, vội vàng ngậm miệng, sắc mặt sợ hãi ngày càng trắng bệch, mà Vũ Đàm lại đang cười.
"Xem ra không dạy dỗ cô một chút, cô sẽ không khai!" Vũ Đàm lạnh lùng nói, trước khi rời đi cô chủ đã dặn dò cô nhất định phải khiến người phụ nữ này ăn chút trái đắng.
Dám động vào mợ cả, Thẩm Hài này thật sự chán sống rồi.
"Nghe nói cô quan tâm nhất chính là gương mặt này, hay là chúng ta bắt đầu từ mặt đi!"
Vũ Đàm cười lạnh: "Rạch vài đường lên mặt cô ta cho tôi!"
"Đến ngay, cô Đàm!" Đám thanh niên bên cạnh nhận được mệnh lệnh liền cười tươi cung kính đáp lời, con dao sắc bén sáng quắc lắc lắc trong tay, nhìn Thẩm Hài đang sợ hãi, thở dài đáng tiếc.
"Ôi, thật là tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp thế này!"
Thấy đám thanh niên ngày càng lại gần, mang theo nụ cười âm lạnh, Thẩm Hài không nhịn được sợ hãi lùi về sau, chỉ là thân người bị vài tên giữ lấy, cho dù muốn trốn ra sau cũng khôgn làm được.
"Không được qua đây, đừng qua đây, đừng rạch mặt tôi..."
Thẩm Hài sợ hãi hét lớn.
Sau đó Vũ Đàm lại làm thinh đứng nhìn, không hề để ý đến tiếng gọi thảm thiết sợ hãi của Thẩm Hài, lạnh lùng hỏi: "Sao rồi, có định nói thật không?"
"Nói, tôi nói!"
Thẩm Hài nhìn nụ cười như ác ma trên mặt Vũ Đàm, lần đầu phát hiện thì ra người trợ lý đặc biệt bên cạnh tổng giám đốc này lại đáng sợ như vậy, khiến người khác sợ hãi.
"Là tôi, là tôi mua chuộc tên thám tử đi theo dõi con đàn bà họ Hân kia, con đàn bà kia chính là lọai đê tiện lẳng lơ.
Tận tai tôi nghe thấy có người gọi cô ta là chị dâu, kết hôn rồi còn dám quyến rõ tổng giám đốc, tôi chỉ là không muốn tổng giám đốc bị lừa mà thôi, tôi không sai!"
Thẩm Hài tức giận gầm lên, khuôn mặt xinh đẹp trở nên ác độc dữ tợn.
"Sai chính là sai ở chỗ cô mơ tưởng thứ không nên mơ tưởng, động vào người không nên động vào!"
Vũ Đàm lạnh lùng cười chết giễu, trên mặt mang theo vào phần coi thường và khinh bỉ.
Người đến hôm đó là Diệu Đường, cậu hai của Đế quốc Diệu thị, gọi mợ cả là chị dâu không sai, chẳng qua Thẩm Hài này thật sự ngu ngốc, thường ngày thấy cũng thông minh, sao IQ lại thấp thế chứ.
Quan trọng là IQ thấp, vậy mà làm việc ở Đế quốc Diệu thị 5 năm, còn trèo lên ghế thư ký trưởng.
Vũ Đàm cũng không thể không nghi ngờ ánh mắt chọn người của bộ phận nhân sự Đế quốc Diệu thị có phải cao quá rồi không, có nên khuyên cô chủ đổi quản lý bộ phận nhân sự không?
"Đúng, cho dù tôi có lòng ái mộ tổng giám đốc thì làm sao, tôi tận tụy làm việc, trở thành trợ thủ tốt cho tổng giám đốc không tốt sao?
Có thứ gì tôi không so được với các thiên kim tiểu thư gia đình hiển hách kia, cái người họ Hân kia dựa vào cái gì, chăng qua chỉ là một con đàn bà không quyền không thế không bối cảnh mà thôi, dựa vào cái gì có thể có được sự cưng chiều của tổng giám đốc, tôi không phục!"
Thẩm Hài cũng không che giấu tình cảm đối với Diệu Hàm của mình nữa, một hơi hét ra tất cả những lời trong lòng.