Vũ Đàm nhìn vào khuôn mặt mang theo vẻ hung ác của Diệu Hàm, cũng mang vài phần ngoài ý muốn, nói.
"Lúc tôi thấy dcô sách này cũng hơi giật mình, xem ra có vài người vẫn không chịu nổi nữa!"
Ánh mắt Vũ Đàm cũng mang theo vào phần sát khí lạnh lùng và khát máu.
"Xem ra vẫn quá non nớt, vốn cho rằng là người thông minh, thì ra cũng chỉ như vậy, âm thầm cho chút xúc tác liền lộ nguyên bản tính thì không tốt!"
Ánh mắt âm lạnh của Diệu Hàm mang theo sát ý tà ác, u ám thâm sâu, tràn đầy sự nguy hiểm lạnh lùng, qucô thân mang theo vài phần âm trầm khát máu.
"Số 1, cần ra tay không?"
Vũ Đàm biết cô chủ tức giận rồi, nhưng đám người kia ngàn vạn lần không nên động đến mợ cả, ai không biết đối với cô chủ mà nói, từ khi gặp được mợ cả, bất kì ai tổn thương mợ cả đều không có kết cục tốt.
"Nếu đã đắc tội người không nên đắc tội, thì cần phải trả giá, chẳng qua phải xác nhận trước đã, mang loại nước hoa người phụ nữ này hay dùng tới cho người đàn ông trong thủy lao kia ngửi thử, xem có đúng hay không!"
Giọng điệu âm lạnh của Diệu Hàm ngày càng mang theo vài phần âm trầm nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm mang theo ý cười lạnh, dường như tỏa ra nét hung ác của ác ma.
"Được, tôi đi làm ngay." Vũ Đàm gật đầu.
"Thẻ nhớ đâu?"
Nhớ tới thẻ nhớ tìm được trên người người đàn ông kia, Diệu Hàm không khỏi nhíu mày, vừa nhớ tới lời người đàn ông kia nói, ánh mắt âm lạnh của Diệu Hàm liền co rút, đáy mắt xẹt qua tia hoảng loạn và sợ hãi.
Rất sợ trong thẻ nhớ thật sự có ảnh Hân Hân cùng người phụ nữ khác ở cùng nhau, lúc đó cô nên làm thế nào.
"Đoán là lúc đánh nhau chạy trốn bị cào vào, thẻ nhớ có chút vấn đề, đã mang đến phòng kỹ thuật, chắc là rất nhanh có thể khôi phục lại rồi đưa qua đây!"
Vũ Đàm giải thích.
"Ừ!"
Diệu Hàm gật đầu nhàn nhạt, thể hiện biết rồi!
Sauk hi Vũ Đàm rời đi, Diệu Hàm quay lại phòng làm việc của mình, đáy lòng hơi nhớ người phụ nữ ở nhà kia, cũng không biết bây giờ Hân Hân đang làm gì, có giận cô hay không.
Mãi cho tới khi có tiếng gõ cửa vang lên.
"Báo cáo!"
"Vào đi!"
"Số 1, đây là thẻ nhớ vừa lấy lại, đã khôi phục." Người đưa thẻ nhớ màu đen trong tay cho Diệu Hàm.
Diệu Hàm nhìn thẻ nhớ được đưa qua, duỗi tay cầm lấy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người trước mặt, mang theo vài phần cảnh cáo nguy hiểm, nói.
"Bất luận cô nhìn thấy cái gì trong này, quên đi!"
Người đến ngây người, sau đó nanh chóng gật đầu: "Vâng, số 1!"
Đến đây, chỉ có tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, cho dù cấp trên ra mệnh lệnh sau cũng bắt buộc phải chấp hành như thường, đây chính là Thiên Ảnh Vệ!
Diệu Hàm gật đầu.
Sau khi người kia ra ngoài, Diệu Hàm vẫn nắm chặt thẻ nhớ trong tay mà ngây người, đắn đo có nên xem hay không.
Cuối cùng vẫn không nhịn được sự tò mò trong lòng, muốn xem xem nội dung trong thẻ nhớ.
Sau khi liên kết thẻ nhớ với máy tính, Diệu Hàm nhấn tệp tin thẻ nhớ trên màn hình máy tính, bên trong đều là hình ảnh, chỉ là không hề nhiều ảnh, có lẽ là vừa mới theo dõi Hân Hân.
Thấy ảnh trong thẻ nhớ, Diệu Hàm khẽ thở phào một hơi.
Bên trong dường như đều là ảnh Hân Hân và Hân Da, mặc dù hai người hơi thân mật khiến trong lòng cô không thoải mái, chẳng qua dù sao cũng là chị em, ít nhất trong lòng vẫn có thể chấp nhận.
Chỉ là tấm ảnh cuối cùng, vậy mà sau khi nhóc con xuất hiện phía sau Hân Da kia, sắc mặt Diệu Hàm liền trầm xuống, đôi mát u ám xẹt qua hàn ý lạnh lùng.
Lại là nhóc con này, Diệu Hàm nhớ lần đó nhìn thấy Hân Hân đứng cùng với nhóc con này ở sảnh khách sạn Hoàng Triều, chẳng qua lúc đó còn có cô cả nhà họ Vĩnh– Vĩnh Khiêm cũng ở đó.
Chỉ là nhìn trên tấm ảnh, dường như em gái của Hân Hân ở cùng với cô nhóc con này, hơn nữa quan hệ còn khá tốt.
Ánh mắt Diệu Hàm xẹt qua tia u ám.
Lấy điện thoại gọi cho một số.
"Boss!" Đầu dây bên kia có người nghe máy rất nhanh.
"Lấy video giám sát tầng 37 khách sạn Hoàng Triều cho tôi!" Diệu Hàm lạnh lùng nói.
"Boss, tôi vừa định gọi điện thoại cho cô báo lại chuyện này, người trực ban của phòng giám sát bị tập kích, phát hiện video giám sát từng bị sửa đổi, hơn nữa cảnh ghi lại bị sửa đổi vừa đúng là tầng 37, thời gian là nửa tiếng trước!"
Người phụ trách khách sạn ở đầu dây bên kia cung kính nói với Diệu Hàm.
Nghe thấy lời này, Diệu Hàm liền nhíu mày, tắt máy, đôi mắt u ám thâm sâu mang theo vào phần nghi hoặc không giải thích được.
Tại sai phải xóa mất nửa tiếng video giám sát tầng 37, trong lòng cô âm ỷ có một dự cảm, người vào phòng giám sát khách sạn đánh ngất nhân viên trực ban, sửa chữa xóa mất video giám sát có lẽ là hai người bên cạnh Hân Hân.
Mà trong lòng cô càng nghi là nhóc con kia!
Đáy lòng cũng càng nghi ngờ thân phận của Hân Hân, những người xung quanh Hân Hân đều không đơn giản, xem ra cô thật sự nên điều tra tử tế về bối cảnh thân phận của Hân Hân.
Bất luận là thân thủ tuyệt đỉnh của Hân Da - em gái Hân Hân, hay là thành động xóa đoạn video giám sát của nhóc con kia, đều nói rõ một chuyện, đó chính là những người này đều không đơn giản.
Vậy Hân Hân nhà cô lại có thân thận gì chứ, Diệu Hàm nhíu mày suy ngẫm!
Nửa đêm.
Trong một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại thành Kinh đô, bất nhờ là đây là nơi "công tử" của Đế quốc Ám Dạ trao đổi Dạ Sát trước kia.
Từng đợt tiếng kêu kinh khủng vọng ra từ trong nhà xưởng bỏ hoang.,
"Các người muốn làm gì, buông tôi ra, mau buông tôi ra, tôi không muốn đến đây, thả tôi ra!"
Giọng nói sợ hãi của phụ nữ mang theo vài phần sợ hãi, tiếng gào thét run rẩy: "Cứu tôi với, bắt cóc, cứu với..."
"Cô kêu đi, cho dù kêu rách cổ họng cũng không có ai đến cứu cô!"
Thanh niên trói người phụ nữ kia cười lạnh.
"Rốt cuộc các người là ai, tôi và các người không thù không oán, tại sao các người muốn bắt tôi?" Giọng nói sợ hãi của người phụ nữ mang theo sự run sợ, sợ hãi nhìn cảnh tượng xung quanh tăm tối, trái tim đập loạn nhịp.
"Bắt cô đương nhiên là vì cô đắc tội người không nên đắc tội!" Người thanh niên cười lạnh, trào phúng nói.
"Không, không phải..."
Người phụ nữ liều mạng gào khóc, đáy lòng ngày càng hoảng hốt, ra cũng không biết bản thân đắc tội với người nào có thế lực to lớn nào nữa.
"Ngậm mồm, con đàn bà thối, ngoan ngoãn ở đây cho tôi, còn ồn nữa tôi giết cô!" Nghe tiếng Thẩm Hài gào khóc thảm thiết, thanh niên kia quát lạnh một tiếng, uy hiếp nói.
Khuôn mặt trắng bệch của Thẩm hài liền bị dọa tới không dám phát ra chút âm thanh nào, trong mắt đầy nước mắt, khiến người khác rất không thương tiếc.
"Tách..."
Đèn trong nhà xưởng bỏ hoang đột nhiên bật lên, Thẩm Hài nhìn thấy một dáng người quen thuộc đi tới, không nhịn được lộ ra biểu cảm ngạc nhiên, ánh mắt lộ ra tia kích động vui mừng.
"Trợ lý Vũ, trợ lý Vũ mau cứu tôi, đám người này không biết là ai, bắt cóc tôi!"
"Phụt, hahaha!"
Lời cầu cứu khẩn thiết của Thẩm Hài vừa dứt, vài người đàn ông xung quanh không nhịn được cười ầm lên, tràn đầy sự trào phúng và khinh thường.