Ba đội chuẩn bị xong xuôi, theo đó là bầu không khí trên trường đua càng ngày càng tăng cao, bên trong loa phát thanh cuối cùng cũng truyền ra âm thanh làm cho người ta mong đợi, báo hiệu cuộc thi quán quân đã sắp sửa bắt đầu.
Mỗi người chơi đều đã sẵn sàng để thi, chỉ chờ một tiếng xuất phát thì giống như một lưỡi kiếm bay thẳng về phía trước.
Theo sau đó là một tiếng súng vang lên, cờ đỏ rơi xuống, ba chiếc xe thể thao dẫn đầu lập tức khởi động máy, nhanh như chớp chạy về phía trước.
Xung quanh vang lên từng tiếng reo hò kích động chói tai, mọi người đều sôi nổi mà cổ vũ không ngừng.
Ba chiếc xe thể thao truy đuổi lẫn nhau, anh đến tôi đi, không ai nhường ai.
Vừa bắt đầu thì Lục Viên Chấn còn ngang hàng với hai chiếc xe thể thao khác, nhưng càng về sau càng bị hai chiếc xe đó bỏ rơi một đoạn rất xa.
Đợi đến khi cây gậy thứ hai của Diệu Đường đánh xuống thì sớm đã thua hai chiếc xe phía trước một khoảng cách vô cùng xa rồi.
Ánh mắt của Hân Nghiên vẫn luôn đặt trên chiếc xe ở đường đua phía sau, khuôn mặt bình tĩnh không chút lo lắng nào, ngược lại là thản nhiên lạnh lùng.
Cho dù tốc độ đua của đội mình vẫn tụt về phía sau so với hai đội khác thì sắc mặt vẫn như cũ không đổi.
Thái độ bình tĩnh như vậy ngược lại làm cho Hoàng Cẩu tóc vàng bên cạnh có chút khinh thường, mở miệng giễu cợt.
"Con dâu cả của nhà họ Diệu ha, tôi nói cô không phải là tình nhân của cô cả nhà họ Diệu đấy chứ, nếu không thì trong giới thượng lưu này sao lại không có chút tin đồn nào vậy, ai mà không biết ba của cô cả nhà họ Diệu vẫn còn đang bận chuyện thông gia với cô cả nhà họ Hạng chứ!"
Nghe thấy giọng nói chế giễu bên cạnh, Hân Nghiên khẽ nhíu mày, đối với ý tứ trong lời nói của đối phương có chút không vui, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Hoàng Cẩu.
"Tôi là ai không cần ngài lo lắng, ngài nên lo lắng nếu thua thì phải làm như thế nào đi!"
Hân Nghiên khẽ cười khinh, cũng không phải thật sự không quan tâm, chỉ là có một số việc nếu như nàng đã lựa chọn thì sẽ nguyện ý tin tưởng, càng huống chi nàng và Diệu Hàm đã lãnh giấy chứng nhận rồi.
"Hừ, vẫn có thể nhịn được, yên tâm đi, cuộc thi này các người thua rồi, kém xa như vậy, cho dù cô có mạnh cỡ nào cũng không thắng nổi tôi đâu!"
Hoàng Cẩu liếc nhìn khoảng cách càng ngày càng lớn, không do dự cười một tiếng đắc ý, liếc mắt khiêu khích Hân Nghiên.
"Phải không, thử mới biết được!"
Hân Nghiên nhếch môi, không do dự mà khinh thường Hoàng Cẩu.
Dưới khuôn mặt bình tĩnh ấy là một loại khí chất lạnh lùng trầm ổn, chỉ riêng phần khí thế hờ hững như thế này cũng đã áp đảo người của hai đội kia một phen.
Chiếc xe thể thao phía sau chạy như tên bắn, vạch cuối cùng của hai đội kia trong nháy mắt cũng sắp đến.
Giống như tiếng gió gào thét, Hoàng Cẩu trước khi đi vẫn không quên giơ ngón giữa lên với Hân Nghiên.
Hân Nghiên làm như không thấy, thờ ơ nhìn về phía trước, bình tĩnh chờ đợi.
Xung quanh không ít người ủng hộ đội của Hân Nghiên đều lộ ra thần sắc thất vọng, khuôn mặt ũ rũ cúi đầu.
"Xem đi, tôi đã nói rồi, cho cậu chọn đội khác, cậu vẫn không nghe, cách xa như vậy, lần này thật sự là thảm bại rồi!"
"Nhìn kìa, hai đội kia đã đi được một nửa rồi, xem ra đội thứ ba thật sự không còn hy vọng nữa rồi!"
"Đúng vậy, hai đội kia thường ngày vẫn luôn dàng giải nhất nhì trên sân, đội thứ ba này kém xa rồi!"
...
Đối diện với tiếng bình luận của mọi người, Hân Nghiên dường như không nghe thấy, trong lòng chỉ lẩm nhẩm: Năm, bốn, ba, hai...
Một chữ cuối vẫn chưa đọc, chiếc xe phía sau chạy đến, chiếc xe thể thao màu đỏ của Hân Nghiên thu hút sự chú ý vụt một tiếng như tên bắn.
Tiếng động cơ đột ngột vang lên làm cho mọi người kinh ngạc nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ lái xe với tốc độ dị thường khủng bố chạy vụt qua, trong nháy mắt không nhìn thấy bóng dáng.
Gậy chuyền tay của trận cuối cùng là ở trên núi, còn đường ngoằn nghoèo khó đi vô cùng.
Mỗi khúc cua đều phải dựa vào đoạn đường dốc ít hoặc nhiều, lúc đua xe cực kì nguy hiểm, không ít tay đua xe khi đi qua những đoạn đường đó đều phải đi chậm lại, phải đặt an toàn lên trước.
Mà Hân Nghiên giống như không muốn sống mà chạy thật nhanh, tốc độ cũng không chậm lại, cho dù khúc cua lên dốc cũng vẫn duy trì tốc độ mạnh mẽ, không khỏi làm mọi người kinh sợ.
"Fuck, không muốn sống nữa à, chạy nhanh như vậy!"
"Có thể nhìn ra tốc độ đang chạy hơn 360, tốc độ nhanh như vậy có thể sánh ngang với lúc máy bay cất cánh rồi!"
"Trời ơi, thế mà lại vượt qua, tuyệt đối không phải người mà, thật sự là quá thần thánh rồi, người như chúng ta làm sao có thể đi với tốc độ như vậy chứ!"
...
Phía dưới mọi người kinh động không thôi, còn phía trên kia Diệu Hàm nắm chặt quả đấm, đôi mắt thâm thúy ngoại trừ có hàn ý làm cho người ta khiếp sợ thì còn tràn đầy sự lo lắng.
Tốc độ kinh khủng như vậy làm cho cả trái tim của Diệu Hàm khẩn trương lại, rất sợ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
"Không thể nào, việc này không thể nào..."
Hoàng Cẩu vốn tràn đầy lòng tin có thể đứng vị trí thứ nhất, nhưng khi nhìn thấy tốc độ kinh người của chiếc xe thể thao màu đỏ bên cạnh thì lộ ra thần sắc kinh hoảng và không thể tin được.
Cho dù kĩ thuật đua xe trong nước của anh ta có thể sánh ngang với tay đua hạng một, nhưng cũng không dám ở trên đường núi quanh co uốn lượn mà chạy với tốc độ không hề giảm như vậy được.
Đây chính là liều mạng, nhưng người phụ nữ này thế mà lại làm được, đây tuyệt đối không phải người!
Tốc độ của xe thể thao màu đỏ càng ngày càng nhanh, tốc độ cuối cùng ở vận tốc gần 400, cả chiếc xe đều phi như bay, nhảy vọt lên cao.
"Bay rồi, thật sự là bay rồi!" Mọi người kinh hô chấn động.
"Kít..."
Một tiếng động nặng vang lên, cả chiếc xe màu đỏ vững vàng rơi trên đất, trải ra một độ cong tuyệt đẹp.
Toàn bộ động tác hoàn mỹ vô cùng, cho dù là là tay đua hạng nhất trong nước cũng khó mà làm ra một động tác hoàn mỹ không chê vào đâu được như thế.
"Tốt lắm, chị dâu quả thật là soái vô cùng!"
Đợi đến khi trận đấu kết thúc, Diệu Đường vẫn có chút không dám tin, một bộ dạng đờ ra, trong mắt mang theo sự sùng bái nóng rực khó che giấu.
Hân Nghiên ưu nhã xuống xe, hé ra một khuôn mặt xinh đẹp tinh tế bức người, vóc dáng nóng bỏng cộng thêm một khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt thu hút ánh mắt của mọi người.
"Các người thua rồi!"
Vẻ mặt của bọn Hoàng Cẩu âm trầm khó coi liếc nhìn thân ảnh từ trên xe xuống, Hân Nghiên lạnh lùng cười, mang theo vài phần khí chất cao quý, giống như một Nữ Vương cao cao tại thượng.
"Nghe thấy chưa, các người thua rồi, nào nào, sẵn sàng nhận thua đi, đưa tiền!"
Đám người Diệu Đường và Lục Viên Chấn giờ phút này vô cùng vui vẻ, kích động hét lên.
Nghe thấy đám người của Diệu Đường hét lên, Hoàng Cẩu càng thêm không chịu thua, khuôn mặt trắng bệch, sự phẫn nộ như muốn đốt chết cả trái tim.
"Hừ, đắc ý cái gì, chẳng qua cũng chỉ là một đứa con trai của tiểu tam mà thôi, ra oai gì chứ, không phải tiền thôi sao, bản thiếu gia đây không thiếu!"
Hoàng Cẩu vừa nói ra, cả trường đua đều nhất thời yên tĩnh lại, yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều cả kinh không dám động đậy, khuôn mặt của Diệu Đường vốn đang tươi cười cũng trong nháy mắt âm trầm lại.
Thậm chí cả Lục Viên Chấn cũng mang sắc mặt không tốt, phẫn nộ nhìn chằm chằm Hoàng Cẩu quát lớn.
"Hoàng Cẩu, mày có ý gì, thua thì thua rồi, nói bóng nói gió như vậy có ý gì, không nhận thua thì đừng chơi!"
"Ai nói bản thiếu gia không nhận thua, chẳng lẽ ông đây nói sai sao, cả giới thượng lưu ai mà không biết cậu hai của nhà họ Diệu là con vợ lẽ, là do tiểu tam sinh ra, hừ!"
Hoàng Cẩu hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt vênh váo hống hách.
"Ầm" một tiếng, khuôn mặt Diệu Đường trắng bệch hung hăng đánh Hoàng Cẩu một quyền, khuôn mặt hung hãn tàn nhẫn tràn đầy phẫn nộ, gào thét: "Hoàng Cẩu, là do mày tự tìm cái chết!"