"Đã qua tuổi thích lâu rồi!"
Diệu Hàm cười nhạt, trên gương mặt tinh tế vẫn lạnh lùng như trước.
Thân thể cao quý lười biếng dựa vào sau ghế, giống như một chú sư tử vậy, trong sự thchị nhã lại lộ ra nguy hiểm chí mạng.
||||| Truyện đề cử: Sống Chung |||||
Nam Cung Hướng không trả lời mà cười, ánh mắt ấm áp nhìn thẳng vào chiếc xe thể thao màu đỏ đang trên đường thi đấu bên dưới, sự lạnh lùng trong mắt thoáng tan ra thật ra khiến Diệu Hàm có chút kinh ngạc.
Nhìn theo ánh mắt Nam Cung Hướng về chiếc xe thể thao màu đỏ phía dưới, trong lòng hơi chút tò mò.
Cuối cùng điều gì làm cho Nam Cung Hướng từ trước đến nay bên ngoài ấm áp, trong lòng thì nguy hiểm bạc bẽo hơn so với bất kỳ người nào để lộ ánh mắt dịu dàng như thế,
Chỉ nhìn, sắc mặt Diệu Hàm lập tức như bị đông cứng lại, ánh mắt sâu thẳm toát ra những tia sáng lạnh lùng lạnh lùng mãnh liệt.
Cả người đều bị bao phủ bởi khí thế uy nghiêm làm cho người ta hít thở không thông, giống như chú sư tử đang ngủ say bỗng nhiên tỉnh giấc, sắc mặt u ám khó nhìn.
Quan sát kỹ còn có thể cảm thấy cả người Diệu Hàm hơi run rẩy, tuy rằng không phải quá rõ, nhưng vẫn đủ để cho Nam Cung Hướng ngồi đối diện phát hiện ra, trong lòng cả kinh.
Điều gì làm cho cô ấm đứng đầu thủ đô từ trước đến nay dù núi thái sơn sụp đổ trước mắt mặt cũng không đổi sắc lại mang vẻ mặt sợ hãi như thế?
Đúng, chính là sợ hãi, giống như sắp mất đi thứ quan trọng nhất của mình, bởi vì sợ hãi cho nên cả người đều run rẩy.
Một Diệu Hàm như vậy, Nam Cung Hướng chưa bao giờ nhìn thấy, đôi lông mày xinh đẹp không khỏi nhíu chặt lại.
Mà giờ này bàn tay bên dưới gầm bàn của Diệu Hàm đã sớm nắm chặt vào, gân xchị nổi lên, liều mạng kìm nén lửa giận đang bốc lên trong lòng.
Người phụ nữ đáng chết này, ai cho phép nàng làm chuyện nguy hiểm như vậy, không muốn sống nữa phải không, chơi trò gì không được, lại đi chơi đua xe!
Ánh mắt lạnh ẽo âm u nhìn chằm chằm theo bóng dáng chiếc xe thể thao màu đỏ kia, con mắt nguy hiểm lộ ra từng tia sáng âm u, sự lạnh lẽo văng ra khắp nơi!
Trên trận đua xe, Hân Nghiên lại tăng tốc lần nữa, đạp mạnh xuống chân ga, kim chỉ tốc độ nhchị chóng vọt lên quá 300+.
Xe thể thao màu đỏ dùng tốc độ nhchị như gió hướng về phía vạch đích, tốc độ quỷ dị nhchị như tia chớp kinh người kia lại lần nữa làm cho toàn trường sôi trào, bùng nổ.
"Vù....... "
"Kéttttttt............"
Chiếc xe thể thao màu đỏ dùng một cái quay xe tuyệt đẹp vững vàng đứng ở vạch đích, lại một lần nữa làm mọi người thét to.
Ngay cả Diệu Đường và Lục Viên Chấn cũng bất chấp mọi thứ, kích động nhao nhao chạy về phía Hân Nghiên, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.
"A a a.., chị dâu chị thật sự quá ngầu, thắng rồi, thế mà lại thắng rồi!"
Giờ phút này Diệu Đường cực kỳ hưng phấn, trên mặt tràn đầy phấn khởi kèm theo kích động vui sướng.
"Chị dâu, chị thật đúng là thần tượng mà em tôn sùng, nếu không phải chị đã gả cho chị Hàm, thì gả cho anh trai hay chị gái em đi, phía trên em còn có anh trai và chị gái, so với chị Hàm bọn họ ai cũng không kém!"
Trong mắt Lục Viên Chấn lóe lên từng tia sáng chăm chú nhìn Hân Nghiên, sắc mặt mong chờ.
"Muỗi, ngay cả góc tường của chị gái tôi cậu cũng dám đào, muốn chết hay sao!" Sắc mặt Diệu Đường phẫn nộ trừng mắt nhìn Lục Viên Chấn.
Thật vất vả mãi đến hai mươi tám tuổi chị cậu mới thoát kiếp độc thân, tìm được một người chị dâu đâu có dễ, thế mà tên muỗi này còn muốn cướp đoạt chị dâu đi thật sự không có thiên lý mà!"
"Ách, không phải đây chỉ là nói đùa sao, nói đùa thôi, hihi!"
Lục Viên Chấn cười hi hì, cũng không dám bắt cóc vợ của chị Hàm, nếu không chị Hàm thực sự nổi giận, thì ông nội cậu cũng không bảo vệ nổi.
Diệu Hàm ngồi phía trên nhìn sắc mặt tươi cười đang vui đùa của ba người bên dưới, ý lạnh trong mắt càng nồng đậm hơn.
Sắc mặt sắc bén khẽ tối lại, đôi môi mỏng khẽ nở một nụ cười lạnh nguy hiểm, rơi thẳng vào người Diệu Đường.
Diệu Đường, giỏi lắm, xem ra thằng nhóc thối này thật sự dạy dỗ chưa đủ!
Nhìn thấy bóng dáng Diệu Đường, Diệu Hàm không cần đoán cũng biết vì sao Hân Nghiên lại ở đây.
Diệu Đường vẫn cho rằng chuyện cậu đua xe được giữ bí mật vô cùng tốt, thật ra đã bị cô biết từ lâu rồi.
Vốn cho rằng chỉ cần cậu không xảy ra chuyện gì thì cô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng mà thằng nhóc thối này không nên mang Hân Hân đến những nơi như thế này.
Nếu thật sự Hân Hân đột nhiên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bảo cô sau này biết phải làm sao!
Càng nghĩ, lửa giận trong lòng Diệu Hàm càng nhiều thêm.
Hận không thể tóm lấy cô gái nhỏ không nghe lời bên dưới đến đánh cho một trận, xem ra lần trước bị cô đánh mông vẫn còn chưa nhớ kỹ lần dạy dỗ ấy.
Sự chú ý của Diệu Hàm rơi hết xuống phía dưới, tất nhiên không để ý gì đến Nam Cung Hướng đang ngồi đối diện.
Nam Cung Hướng vốn đến đây vì Hân Nghiên, lúc này trông thấy Hân Nghiên đứng thứ nhất, trong con mắt lạnh lẽo nhiễm vài vần ý cười dịu dàng ấm áp, tâm trạng cũng tự dưng mà tốt lên.
Đúng thật là một cô gái đặc biệt!
"Thật sự là một trận đấu đặc sắc!"
Nam Cung Hướng trông thấy ánh mắt Diệu Hàm nhìn chăm chú vào cô gái trên chiếc xe đua màu đỏ, không khỏi cười đùa: "Cô ấy rất đặc biệt phải không?"
"cô Nam Cung dường như quen biết cô ấy?"
Giọng nói của Diệu Hàm mang đầy ý lạnh, nhưng lại không để Nam Cung Hướng nhận ra quá nhiều, chẳng qua do ánh mắt Nam Cung Hướng quá để ý đến Hân Hân dù thế nào cũng làm lòng Diệu Hàm không thoải mái.
Giống như cô gái của mình bị người khác dòm ngó, rất khó chịu.
Khó chịu đến mức cô muốn giấu cô gái ấy đi, không cho bất kỳ ai phát hiện ra vẻ đẹp và sự đặc biệt của nàng.
"Coi như không tệ, tôi rất ấn tượng với cô ấy!"
Nam Cung Hướng không kiêng kị chút nào nói ra sự tán thưởng của cô dành cho Hân Nghiên, ánh mắt ấm áp nhìn xuống phía dưới, mang theo nụ cười khe khẽ.
Điều này không khỏi làm cho vị chua trên người Diệu Hàm phát ra càng nồng đậm thêm.
Ánh mắt âm u toát ra tia lạnh lẽo văng khắp nơi, lạnh lùng nheo mắt lại, quanh người đều tản ra hơi thở người lạ chớ đến gần.
Thực lực dũng mãnh của Hân Nghiên làm cho đội của Diệu Đường thuận lợi thăng hạng, tiến vào trận PK chung kết.
Làm cho đội vốn có hi vọng xếp thứ ba lặng lẽ thất lạc, vẻ mặt không cam lòng nhìn đám người Hân Nghiên, trong lòng càng khó chịu.
Bị một cô gái đánh bại, cho dù là ai cũng cảm thấy khó chịu buồn nôn như nuốt phải một con ruổi, nhưng ai bảo bản lĩnh của bọn họ không bằng người ta, chỉ có thể nghẹn một bụng tức giận.
Đã có vòng hào quang sáng ngời như Hân Nghiên, cho nên đến trận đấu tranh đoạt quán quân, không ít người sôi nổi đặt cược cho đội Diệu Đường.
Đương nhiên cũng có không ít người vẫn đặt cho đội Hoàng Cẩu kia như trước, dù sao cái đội Hoàng Cẩu kia từ đầu đến giờ thực lực là mạnh nhất.
Trận đấu cuối cùng tranh đoạt quán quân này không chỉ dựa vào năng lực cá nhân, mà là dựa vào sự hợp tác của cả đội.
Cho dù thực lực của Hân Nghiên có mạnh đến đâu, mà cặp với một đám đồng đội ngu như heo thì không phải vẫn xếp kế cuối sao.
Mà vốn hắc mã là đội Hoàng Cẩu lại không phải như vậy, từng tuyển thủ trong đội đều có thực lực rất mạnh, tranh đoạt quán quân nhất định thuộc về bọn họ không thể nghi ngờ.
Đang lúc mọi người bên dưới sốt ruột chờ đợi, cuối cùng trận đấu giành quán quân cũng chuẩn bị bắt đầu.
Trận đấu này diễn ra theo kiểu thi tiếp sức, đội nào về đích đầu tiên chính là quán quân.
Tuyển thủ của ba đội dựa theo trình tự mà lái xe thể thao chạy đến vị trí của mình trước vạch xuất phát.
Hân Nghiên lái thẳng chiếc xe thể thao màu đỏ phong cách của mình đến vạch xuất phát cuối cùng với tư cách là tuyển thủ vòng cuối, mà người đầu tiên xuất chiến là Lục Viên Chấn.
.......................................................
Đôi lời muốn nói: Thứ nhất mình viết vì mình thích chứ k được gì cả nên mn đọc thì tôn trọng mình với ạ. Có một số bạn nt cho mình nói bằng giọng ra lệnh mình phải viết nhanh hay là ra liên tục mình k làm được ạ
Thứ 2: Mình cũng đang đi làm cửa hàng phó làm bên dịch vụ nên mình k có nhiều thời gian để viết và mình cũng đang ôn thi tin học với lại toiec để lấy bằng mình đã bị trễ 1 năm k ra trường kịp vì dịch r nên mình k có nhiều thời gian nên mn đừng hối mình ạ.
Thứ 3: mình viết vậy thôi chứ mình k định hướng được là truyện có bao nhiêu chương nên đừng hỏi mình vấn đề này nữa.
cảm ơn mn đã đọc truyện của mình, mình sẽ cố gắn để ra chương đều nếu có thể.