“Đều là Trương Ngọc miệng rộng, nói bậy trưởng nhóm khắp nơi, hại tôi cũng bị che mắt.”
“Đúng vậy, bây giờ mới thấy Trương Ngọc thật đáng ghét.”
Cô một lời tôi một lời, bắt đầu mắng Trương Ngọc.
Đột nhiên một tiếng hét sợ hãi vang lên, làm bọn họ giật bắn mình.
Lý Tang Du vừa mới ra ngoài không bao lâu đã bị tổng giám đốc kéo vào phòng trưởng nhóm.
“Rầm rầm rầm!” Cửa bị đập mạnh rung trời, cả phòng tư liệu đều cảm thấy da đầu run lên.
Thùng đồ Lý Tang Du ôm bị đổ rơi trên đất.
Mọi người nhìn chằm chằm cánh cửa: sức lực của tổng giám đốc thật ghê gớm! Lý Tang Du có thể chịu được không?
“Ai cho cô từ chức?” Tiếng la hét thô bạo truyền từ trong phòng ra.
“Buông tôi ra, buông ra.” Giọng nói của Lý Tang Du càng có vẻ yếu ớt hơn.
Mọi người không khỏi đổ mồ hôi thay cô.
Kính trong văn phòng bị đập mạnh, xuyên thấu qua kẽ hở khi mành cửa thỉnh thoảng bị kéo lên, có thể nhìn thấy tình hình kịch liệt bên trong.
“Á… Đừng đẩy tôi…” Bị đụng vào miệng vết thương, Lý Tang Du đau đớn kêu.
Người bên ngoài nghe thấy không nghĩ là có chuyện như vậy.
Thô bạo thế sao?
Lý Tang Du vốn mình đầy thương tích, dù là Lục Huyền Lâm đụng tay hay chân cô cũng làm cô đau đớn vô cùng, tiếng kêu rên đều run rẩy.
Làm cho người bên ngoài không khỏi liên tưởng nhiều hơn.
Tổng giám đốc thật là người theo phái hành động, nói lên là lên, một phút cũng không muốn chậm trễ.
Khó trách Lý Tang Du bị người hiểu lầm, chuyện này nói bị ép thì ai tin?
Văn phòng truyền ra tiếng bộp bộp, người ngoài nghe trong lòng không khỏi run sợ, ai cũng không dám lên tiếng.
“Lý Tang Du, ai cho cô cả đêm không về?”
“Anh có thể có phụ nữ, tôi không thể có đàn ông à?” Lý Tang Du bất chấp tất cả, dỗi lại anh.
Lời này bị mọi người ở ngoài nghe được, cả đám lập tức bừng tỉnh.
Thì ra hai người đều…
Vậy chuyện này là sao đây? Là phân hay hợp?
Mọi người không sợ chết đi áp sát tai vào cửa, tụ thành cả đống chỉ để nghe rõ ràng hơn một chút.
Lục Huyền Lâm kinh ngạc khi nghe lời Lý Tang Du nói, nói là Mộ Nhã Kỳ cố ý, liệu cô có tin không? Ngay cả anh cũng không tin.
“Không còn lời nào để nói?” Lý Tang Du căm tức nhìn Lục Huyền Lâm.
Cô biết mình đã không còn ôm hy vọng gì với anh từ lâu, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh đi cùng người phụ nữ khác, cô đều rất để ý, vẫn rất khó chịu.
“Người đàn ông tối qua là ai?”
“Tại sao tôi phải nói cho anh?”
Bây giờ Thời Nhiên Phong là chỗ tránh nạn duy nhất của cô.