Có người hỏi: “Trưởng nhóm, cô như vậy bị phòng khác thấy được sẽ bị trừ tiền chứ?”
“Muốn trừ thì trừ đi, dù sao tôi cũng không làm nữa.”
Hai chữ kinh ngạc viết rõ trên mặt mỗi người, từ sau chuyện trong phòng hóa trang ngày hôm qua, mọi người đều thay đổi cái nhìn về cô, người ghét cô, không ghét cô đều bắt đầu kính trọng cô hơn.
“Tại sao?”
“Không phải nhiệm vụ hôm qua đã hoàn thành rồi à?”
“Nhóm trưởng…” Người khiếp sợ nhất chính là Triệu Nguyệt Sương: “Tôi biết hôm qua cô phải chịu nhiều thiệt thòi, nhưng không phải đều đã qua rồi à? Buổi công diễn hôm qua rất thành công, nói không chừng tổng giám đốc còn khen ngợi cô đó.”
Khen ngợi?
Lý Tang Du chưa bao giờ nghĩ đến, không chỉnh cô đã là không tồi, sao có thể có khen ngợi.
Chuyện sáng hôm qua cùng với chuyện đêm qua đã làm cô hoàn toàn hết hy vọng.
Cho dù anh ta không ly hôn, cô cũng không muốn quay lại.
“Nguyệt Sương, chờ tôi đi rồi, nộp đơn từ chức này cho bộ phận nhân sự giúp tôi.” Lý Tang Du đưa đơn xin thôi việc cho Triệu Nguyệt Sương.
Triệu Nguyệt Sương lộ vẻ khó xử: “Chẳng may bộ phận nhân sự không đồng ý thì sao?”
“Cái này cô không cần quan tâm, bọn họ khăng khăng đòi trả lương cho tôi, tôi sẽ không khách khí, nếu muốn trừ tiền thì cứ trừ đi.”
“A, vậy được rồi.”
“Mấy người cũng thật kỳ lạ, lúc tôi ở đây ai cũng không thích tôi, bây giờ tôi muốn đi, mấy người lại không vui? Theo lý phải vui vẻ mới đúng chứ, có thể người vui vẻ nhất chính là Trương Ngọc, cô ta có thể ngồi lên vị trí trưởng nhóm rồi.” Lý Tang Du vừa thu dọn đồ vừa nói.
Mọi người tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, không biết hình dung tâm trạng hiện tại thế nào.
Thật sự nếu nói ghét cô, đó cũng là bị Trương Ngọc giựt dây, lại nói tiếp Lý Tang Du chưa làm gì bọn họ, cũng chưa nói gì bọn họ, cô vẫn luôn thế này.
Lúc nhìn thấy tin đăng lên, nhìn thấy Lý Tang Du như vậy, trái lại bọn họ còn thấy áy náy.
Sau khi nghĩ thông suốt, thấy cô phải đi, ai cũng có cảm giác luyến tiếc.
Nhưng cảm giác này xuất hiện đã quá muộn.
“Mọi người làm việc cho tốt, tạm biệt!” Lý Tang Du ôm thùng đồ rời khỏi phòng tài liệu.
Mọi người ngơ ngác nhìn bóng dáng Lý Tang Du rời đi.
“Lần này cô ấy đi thật rồi!”
“Tôi đột nhiên cảm thấy rất luyến tiếc cô ấy.”
“Tôi cũng thấy vậy, nghĩ lại lúc trước không biết đã nói xấu sau lưng cô ấy bao nhiêu lần.”
“Đáng ghét, cô vừa nói lời này, tôi lại muốn khóc.”
Không khí lập tức trầm xuống, trong lòng ai nấy đều nặng nề.
Hơn nửa ngày mới có người nói: “Cô ấy cũng đáng thương, chưa từng nghe nói đến người nhà của cô ấy, hình như ngày nào cô ấy cũng ở công ty, ăn cơm cũng đặc biệt tiết kiệm, có lần tôi thấy cô ấy ăn rau không suốt một tuần, ngay cả thịt cũng tiếc không dám ăn, mấy người nói xem, nếu cô ấy được tổng giám đốc bao nuôi thật thì sao lại ăn uống kém thế.”
Mọi người vậy đều đỏ khoé mắt, Lý Tang Du sinh hoạt ngay cạnh bọn họ, không làm hại ai, nhưng bọn họ lại cố tình nhìn cô không vừa mắt.