Hoắc Vũ Khải gật đầu: "Thật mà."
Tình trạng hiện tại của công ty làm gì nhẹ nhàng như lời Hoắc Vũ Khải nói, nhưng anh ta không muốn khiến Lục Nghiên Tịch phải lo lắng cho mình.
Thế rồi Hoắc Vũ Khải vội vàng bỏ lại một câu qua loa như sợ Lục Nghiên Tịch lại hỏi thêm gì nữa.
"Vậy nhé Nghiên Tịch, anh còn việc phải xử lý, em đói thì nhờ dì nấu cho em nhé, anh cúp máy trước đây."
Dứt lời, Hoắc Vũ Khải cúp rụp điện thoại, không để Lục Nghiên Tịch có cơ hội đáp lại.
Lục Nghiên Tịch siết tay, tâm trạng rối như tơ vò.
Cô lấy máy tính ra lên mạng tìm kiếm để xem người ta nói gì.
Thấy những lời bình luận đoán mò ác ý đầy rẫy khắp mạng xã hội, nét mặt Lục Nghiên Tịch càng u tối.
Cô muốn làm gì đó cho Hoắc Vũ Khải nhưng lại chẳng làm được gì, cảm giác này đúng là quá khó chịu.
Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa.
Lục Nghiên Tịch đứng dậy, cầm đồ ra ngoài.
Bây giờ cô nên đi dạo thì hơn.
...
Bất tri bất giác Lục Nghiên Tịch đã tới trung tâm mua sắm. Cô cứ đi lang thang không mục đích như thế.
Bỗng có một bóng người lọt vào mắt cô.
Cô thấy Tư Bác Văn, Lăng Thiệu Huy và một nhóm người nữa đang đi đằng trước, trông có vẻ là đang thị sát gì đó.
Cảnh tượng ấy làm Lục Nghiên Tịch bất giác nhíu chặt mày, bấy giờ cô mới nhận ra đây là một chi nhánh trung tâm thương mại thuộc Tư thị.
Khỉ thật, xui quá đi mất.
Lục Nghiên Tịch chuẩn bị xoay người bỏ đi nhưng vừa ngước mắt lên đã chạm phải ánh nhìn của anh từ xa.
Lục Nghiên Tịch bỗng giật thót tim, hốt hoảng dời mắt, định bụng vờ như không thèm đếm xỉa đến ánh mắt đó và tiến về phía trước.
Song cô chỉ mới đi được mấy bước thì đã thấy cổ tay âm ấm, bị kéo giật về.
"Sợ anh đến thế cơ à?"
Chất giọng lạnh lẽo của người đàn ông truyền vào tai không hiểu sao lại khiến Lục Nghiên Tịch cứng đờ người.
Lục Nghiên Tịch ngẩng lên nhìn, gương mặt Tư Bác Văn thình lình phóng thật to trước mắt cô.
"Buông em ra!"
"Tư Bác Văn!"
Lục Nghiên Tịch vùng vẫy muốn dứt khỏi tay Tư Bác Văn.
Nhưng dù cô vùng vằng thế nào đi nữa thì vẫn bị tay người đàn ông kia dính chặt, giãy mạnh cách mấy cũng không thoát ra nổi.
Tư Bác Văn thì vẫn cứ lạnh lùng nhìn Lục Nghiên Tịch chằm chằm như thế.
"Sao lại trốn anh?"
Gần đây cô hễ thấy anh là lảng đi, chẳng lẽ anh đáng sợ đến thế sao?
Nghe Tư Bác Văn hỏi vậy, Lục Nghiên Tịch nuốt nước miếng rồi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên phản bác.
"Ai trốn anh, anh đừng tự suy diễn nữa được không?"
Mặc dù đúng là cô đang tránh né Tư Bác Văn thật nhưng bảo cô để lộ điều đó trước tên này thì không đời nào.
Tư Bác Văn hơi buồn cười khi thấy dáng vẻ đó của Lục Nghiên Tịch.
Anh nhướng mày: "Thế à?"
"Đúng vậy!"
"Sao em phải trốn anh chứ, cho em một lý do xem?"
Tư Bác Văn gật đầu, trong đôi mắt lộ ra vẻ thích thú: "Nếu không trốn anh thì đi ăn với anh đi."
Nói xong, anh không đợi Lục Nghiên Tịch đồng ý đã kéo cô đi một mạch.
Hành động của Tư Bác Văn làm Lăng Thiệu Huy và nhóm người bên cạnh hơi ngẩn người, họ vội vàng lên tiếng.
"Tổng giám đốc Tư!"
"Chúng ta sắp họp rồi mà?"
Điều đáng nói ở đây là họ đang bàn về dự án hợp tác mới thì Tư Bác Văn đột nhiên quẳng nó ra sau đầu, chuyện gì thế này?
Nghe thấy tiếng từ sau lưng, Tư Bác Văn trả lời không chút nghĩ ngợi.
"Để hôm khác đi!"
Chẳng dễ gì mới tóm được Lục Nghiên Tịch, sao anh có thể để cô nàng này đi chứ?
Bị Tư Bác Văn kéo thẳng một mạch, Lục Nghiên Tịch giận run cả người.
"Thả em ra!"
"Em đồng ý đi ăn với anh hồi nào!"
Cái tên này vẫn đáng ghét như xưa, không hề thay đổi chút nào.
Đến tận bây giờ anh vẫn chưa chịu giải thích rõ ràng về cú điện thoại ngày đó với cô, giờ lại còn giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chắc cô cho?
Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch nổi đóa.
"Tư Bác Văn, buông ra! Em không muốn đi ăn với anh."
Tư Bác Văn vốn định sẽ vừa ăn vừa nói chuyện với Lục Nghiên Tịch đàng hoàng, nào ngờ cô nàng này lại phản kháng dữ dội đến thế.
Phút chốc nét mặt Tư Bác Văn cũng hơi tối sầm lại.
"Lục Nghiên Tịch, em yên lặng chút được không?"
"Làm như anh ăn tươi nuốt sống em ấy?"
Nghe Tư Bác Văn nói vậy, Lục Nghiên Tịch buộc miệng "xùy", nhướng mày.
"Tổng giám đốc Tư không ăn tươi em nhưng lại có thể nuốt sống cả nhà họ Lục, sự thật rõ rành rành kia mà!"
"Đến tận bây giờ anh vẫn chưa cho em một lời giải thích nào về những lời Ngụy Như Mai đã nói hôm đó, chẳng lẽ anh không có gì muốn nói thật à?"
Giọng Lục Nghiên Tịch bỗng vút lên, cô nhìn người đàn ông trước mặt chòng chọc.
Một thứ cảm xúc gì đó chợt lóe qua trong mắt Tư Bác Văn: "Em không tin anh đến vậy sao?"
Tin?
Trước kia cô tin Tư Bác Văn chứ, nhưng tên khốn này cứ khiến cô thất vọng hết lần này đến lần khác, làm sao cô còn dám đặt lòng tin vào đây?
Tuy Lục Nghiên Tịch không nói năng gì nhưng rõ ràng ánh mắt đã tiết lộ suy nghĩ của cô.
Đôi mắt Tư Bác Văn trở nên tối tăm: "Đi với anh."
Dứt lời, anh tiếp tục kéo Lục Nghiên Tịch ra ngoài.
"Thả em ra!"
Lục Nghiên Tịch giãy giụa: "Thả em ra, Tư Bác Văn!"
"Chút nữa Vũ Khải sẽ đi tìm em đấy!"
Bất đắc dĩ, Lục Nghiên Tịch đành lấy Hoắc Vũ Khải ra làm bia đỡ đạn.
Song cô vừa dứt lời thì nhận lại cái nhếch mép của Tư Bác Văn.
"Hoắc Vũ Khải? Bây giờ e là bản thân anh ta cũng khó tự bảo vệ mình, làm gì còn thời gian đi tìm em?"
Ai mà chả biết tin tức được chiếu vào sáng nay đã gây ảnh hưởng không hề nhỏ đến Hoắc Vũ Khải.
Lục Nghiên Tịch nghe xong cũng lờ mờ nhận ra có gì đó không ổn.
Cô nhíu chặt mày: "Ý anh là gì?"
"Có phải anh biết chuyện gì không?"
Không hiểu sao Lục Nghiên Tịch lại cảm thấy có gì đó ẩn khuất trong chuyện của Hoắc Vũ Khải.
"Không chỉ anh mà tất cả mọi người đều biết Hoắc thị là tập đoàn độc ác mà."
"Cả thành phố A này có ai không biết tin tức chấn động đó?"
Tư Bác Văn nhìn Lục Nghiên Tịch bằng ánh mắt đầy giễu cợt.
"Không phải em còn định ra nước ngoài với anh ta sao? Giờ lại xảy ra chuyện này, để xem Hoắc Vũ Khải sẽ đưa em đi khỏi đây bằng cách nào."
Lục Nghiên Tịch nghe mà sững người.
Sao Tư Bác Văn biết chuyện họ sắp ra nước ngoài? Sao anh lại biết những chuyện này?
Hay là tên này cho người theo dõi cô?
Cô trừng mắt: "Anh!"
"Tư Bác Văn, có phải chuyện này có liên quan tới anh không!"
Chẳng hiểu sao Lục Nghiên Tịch cứ thấy là lạ chỗ nào, cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan tới Tư Bác Văn.
Nếu Tư Bác Văn không nhúng tay thì sao tự dưng lại nói mấy lời này làm gì.
Càng nghĩ Lục Nghiên Tịch càng khiếp đảm.
"Tư Bác Văn, anh nói thật đi, có phải tất cả những chuyện này là do anh ngầm giở trò không!"