Trợ lý đi tới đưa toàn bộ tài liệu trên tay cho Hoắc Vũ Khải.
Hoắc Vũ Khải nhận lấy rồi lật ra đọc.
Một số dự án đã gần hoàn thiện, nếu tạm dừng ngay lúc này thì đồng nghĩa với việc những công đoạn đã làm trước đó đều đổ sông đổ bể hết.
Đọc bảng số liệu đã được phân tích so sánh, Hoắc Vũ Khải không khỏi thấy hơi nhức nhối.
"Thiệt hại nhiều vậy sao?"
Hoắc Vũ Khải biết sẽ có tổn thất, thậm chí đã chuẩn bị tâm lý sẵn nhưng ai ngờ lại tổn thất nhiều hơn anh ta dự đoán.
Anh ta vô thức siết chặt tập tài liệu khi nhìn thấy con số đó.
"Vâng, đây là số liệu mà tôi phải tính đi tính lại nhiều lần để gần khớp với tình hình hiện tại."
"Tổng giám đốc Hoắc, chúng ta phải làm sao đây? Chuyện này rõ là có kẻ cố ý chèn ép Hoắc thị."
Trợ lý đã nói vậy, Hoắc Vũ Khải sao có thể không biết điều đó nhưng hiện giờ vẫn chưa tìm ra chứng cứ xác thực nên chưa biết kẻ đứng sau màn là ai.
Phút chốc Hoắc Vũ Khải cảm thấy hơi đau đầu.
"Anh để mấy cái này ở đây đi, tôi sẽ nghĩ cách lấp lỗ thủng sớm nhất có thể. Đi điều tra xem tên nào đang ngầm nhắm vào Hoắc thị chúng ta."
Tuy trong lòng Hoắc Vũ Khải đã có suy đoán nhưng vẫn mong sẽ có manh mối cụ thể hơn, chí ít cũng phải có bằng chứng mới được.
Nghe Hoắc Vũ Khải nói vậy, trợ lý vội vàng gật đầu: "Rõ, tôi biết rồi ạ."
"Tôi đi ngay đây tổng giám đốc Hoắc."
Dứt lời, trợ lý xoay người ra ngoài ngay.
Hoắc Vũ Khải ngồi trên ghế đọc đi đọc lại các giấy tờ và số liệu trước mặt.
Bây giờ phải nhanh chóng xử lý những vấn đề này cho rõ ràng, nếu không e rằng anh ta phải tạm gác lại chuyện ra nước ngoài một thời gian.
Chuyện này chưa xong chuyện khác đã tới.
Đến công ty thực phẩm chức năng dưới trướng Hoắc thị cũng xảy ra vấn đề.
Bỗng có tiếng rầm vang lên, cửa văn phòng lại bị trở lý mở toang.
Nét mặt anh ta vô cùng căng thẳng, ánh mắt thì tràn trề sự nôn nóng: "Tổng giám đốc Hoắc, lớn chuyện rồi."
Dáng vẻ đó của anh ta làm Hoắc Vũ Khải không kìm được hỏi: "Sao vậy?"
"Chuyện tôi vừa bảo anh đi điều tra mới đó đã có kết quả rồi sao?"
Hoắc Vũ Khải ngỡ trợ lý đã điều tra được toàn bộ thông tin của kẻ đứng sau màn bèn vội vàng hỏi ngay.
Ngờ đâu trợ lý lại lắc đầu.
"Không phải chuyện đó ạ."
Không phải chuyện đó thì là chuyện gì?
Hoắc Vũ Khải nhíu mày: "Rốt cuộc là sao?"
"Hiện giờ tin thương hiệu thực phẩm chức năng thuộc sở hữu của công ty dính nghi vấn là đồ dỏm đang rầm rộ trên mạng xã hội, có người ăn xong đã phải nhập viện ngay..."
Trợ lý dè dặt lên tiếng, vừa trả lời vừa không quên quan sát vẻ mặt của Hoắc Vũ Khải.
Ai cũng biết đây là kiểu dư luận dễ dàng đánh sập một thương hiệu nhất, chưa kể đó lại còn là một vấn đề lớn như an toàn thực phẩm nữa.
Hoắc Vũ Khải tức thì sa sầm nét mặt, trông anh ta vô cùng tối tăm.
Mặt anh ta lạnh như tiền: "Rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra!"
"Là thực phẩm chức năng của chúng ta kém chất lượng hay là người khác cố ý hãm hại? Cái này đã điều tra rõ chưa?"
Hoắc Vũ Khải tối sầm mặt, mặt mày chưa hề thôi căng thẳng.
Phải biết rằng trước đây chính anh ta là người phụ trách thành lập thương hiệu thực phẩm chức năng này.
Để đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm, Hoắc Vũ Khải đã theo sát sao quá trình sản xuất, gần như không dám để ai làm thay.
Nhưng thật không ngờ, đề phòng đến vậy rồi mà vẫn xuất hiện vấn đề.
"Tổng giám đốc Hoắc, thực phẩm chức năng của chúng ta tuyệt đối không có vấn đề gì cả, mỗi tháng chúng ta đều kiểm tra chất lượng tất cả sản phẩm cơ mà, sao có thể không đảm bảo an toàn thực phẩm được?"
Trợ lý nhíu mày, lên tiếng.
Đang thời khắc quan trọng lại hết vấn đề này đến vấn đề khác kéo tới, đúng là giáng đòn chí tử vào Hoắc thị mà.
"Nếu sản phẩm vẫn đảm bảo chất lượng thì đưa thẳng đến Cục An toàn thực phẩm kiểm tra, sau đó công bố kết quả lên thẳng mạng xã hội để đính chính lại tin đồn đã."
Đã không phải lỗi do họ thì Hoắc Vũ Khải tuyệt đối sẽ không chịu oan.
Trợ lý nghe Hoắc Vũ Khải nói vậy thì gật đầu.
"Rõ thưa tổng giám đốc Hoắc."
Hoắc Vũ Khải hơi nhức đầu, đưa tay lên day trán. Nhiều chuyện xảy ra tới tấp thế này thật sự khiến anh ta có hơi không kịp trở tay.
Xem ra lần này Tư Bác Văn đã hạ quyết tâm kéo anh ta xuống rồi.
...
Bên này, trong biệt thự của nhà họ Hoắc.
Từ khi mang thai Lục Nghiên Tịch rất dễ buồn ngủ, đến khi thức dậy thì đã là buổi sáng rồi.
Cô ngồi dậy khỏi giường rồi buồn chán bật tivi xem có tin tức gì không.
Nào ngờ vừa bật lên thì một tin tức bỗng đập vào mắt.
Hôm nay công ty thực phẩm bổ sung dinh dưỡng thuộc tập đoàn Hoắc thị dính nghi vấn an toàn thực phẩm, sau khi sử dụng sản phẩm một cụ già đã đột ngột ngất xỉu tại nhà...
Nhìn thấy tin tức ấy, Lục Nghiên Tịch ngây ra như phỗng.
Cô run rẩy, vội vàng lấy điện thoại ra tìm kiếm những tin tức liên quan tới chuyện này.
Vừa tìm thì một loạt những câu chửi mắng lọt vào mắt cô.
"Hoắc thị độc ác thật, chẳng biết là bán thuốc bổ hay là bán thứ hại người đây."
"Hồi trước quảng cáo rầm rộ lắm, hết người này đến người kia khen nhưng cuối cùng thì sao? Xem đấy, giờ xảy ra vấn đề cái không một lời thanh minh."
"Tập đoàn Hoắc thị này đổi tên thành tập đoàn Độc Ác luôn đi, phá sản nhanh cho rồi!"
Thấy những lời bình luận mắng chửi Hoắc Vũ Khải càng lúc càng cay nghiệt, Lục Nghiên Tịch bắt đầu nổi đóa.
Chắc chắn nguyên do không phải từ phía nhóm Hoắc Vũ Khải.
Hoắc Vũ Khải luôn giữ nguyên tắc trong mọi việc, không bao giờ làm ra chuyện như vậy cả.
Không biết giờ Hoắc Vũ Khải sao rồi?
Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch lấy điện thoại ra gọi một cuộc cho Hoắc Vũ Khải.
Cô vừa gọi thì giọng Hoắc Vũ Khải đã truyền đến từ đầu dây bên kia.
"Nghiên Tịch, em dậy rồi sao?"
"Đói bụng rồi đúng không?"
Hoắc Vũ Khải giả vờ nói chuyện đầy thoải mái làm tâm trạng Lục Nghiên Tịch càng nặng nề hơn nữa.
Cô mím môi: "Vũ Khải, em vừa thấy tin tức của công ty, không sao chứ?"
Hoắc Vũ Khải sửng sốt, đáp ngay: "Nghiên Tịch, em đừng để ý mấy cái tin đó, anh đã sai cấp dưới đi giải quyết rồi."
"Em đừng lo, sẽ không sao đâu."
Giọng Hoắc Vũ Khải từ tốn là thế nhưng há Lục Nghiên Tịch lại không biết chuyện này nào dễ giải quyết như vậy.
Hiện tại mọi sự chú ý đều đổ dồn lên Hoắc thị. Đang lúc nước sôi lửa bỏng, nếu lại xảy ra chuyện gì nữa thì Hoắc thị xem như tan tành.
Dư luận kiểu này rất dễ bị dắt mũi, vốn chẳng cho người ta bất kỳ cơ hội giải thích nào.
Nghĩ đến đây, hàng lông mày Lục Nghiên Tịch càng nhíu chặt, nỗi lo âu chất chứa trong ánh mắt.
"Thật không đó?"