Tuy Lục Nghiên Tịch rất không muốn thừa nhận nhưng đây chính xác là sự thật.
Mỗi lần, chỉ cần cô tìm đủ mọi cách để thoát khỏi Tư Bác Văn thì sẽ luôn có một nguyên nhân kỳ lạ nào đó, hai người lại trở về bên nhau.
Nghĩ vậy, Lục Nghiên Tịch cũng cảm thấy trong lòng rất bất lực.
“Ồ?”
“Chỉ có mỗi câu cảm ơn thôi sao?”
Nhìn thấy bộ dạng khó chịu này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn bước lên phía trước, lạnh lùng hừ một tiếng.
“Anh còn tưởng em đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như thế nào, bây giờ xem ra, chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi.”
Thực sự ban đầu Lục Nghiên Tịch cảm thấy trong lòng rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy Tư Bác Văn xuất hiện đầu tiên để cứu cô.
Cảm giác khó chịu trong lòng ban đầu cũng đã hoàn toàn biến mất.
Lục Nghiên Tịch cong khóe môi lên: “Em đã cảm ơn rồi.”
“Hơn nữa, nếu không phải vì lời nói của anh thì em cũng sẽ không thể bị người ta bắt cóc.”
“Vì vậy việc anh cứu em, vốn là việc anh nên làm.”
Lục Nghiên Tịch kéo Tư Bác Văn lại, đáp trả một cách thô lỗ.
Đúng thế, cô nói cũng không sai, Chương Mạnh Tuấn đã nói rõ mục đích của mình, chính là muốn thỏa hiệp với Tư Bác Văn.
Nếu không phải vì lời nói của Tư Bác Văn, chắc chắn anh ta sẽ không bắt cóc Lục Nghiên Tịch.
Nói như vậy không sai, nhưng lời nói này xuất phát từ trong thâm tâm Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn không khỏi tức giận trong lòng.
Anh nghiến răng: “Vậy sao?”
Mỗi lần trước khi nổi giận biểu cảm của anh đều sẽ biến thành như thế này.
Lục Nghiên Tịch phản ứng lại, rụt cổ vào trong vô thức, khi đang định giải thích thì người đàn ông đã ôm chặt lấy cô, đôi môi mỏng thô lỗ đặt lên môi cô.
“Ưm…”
Hành động đột ngột của anh khiến Lục Nghiên Tịch có hơi không kịp phản ứng.
Cô mở to mắt, đáy mắt tràn đầy sự hoảng hốt.
Dần dần, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn ra, cả người cũng chìm đắm vào sự dịu dàng của Tư Bác Văn.
Cô không biết đã hôn anh bao lâu, đến lúc cảm thấy bản thân mình sắp ngạt thở vì hết hơi, anh mới buông cô ra.
Lục Nghiên Tịch cứ thở gấp tựa vào lòng Tư Bác Văn như thế, cô lấy hơi thở hổn hển.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Tư Bác Văn hài long nhếch khóe môi.
“Không chạy nữa hả?”
Nghĩ tới bộ dạng hễ nhìn thấy anh là chỉ biết chạy của người phụ nữ này trong mấy ngày gần đây, thật sự khiến anh phát bực.
Rõ ràng anh chỉ muốn tốt cho cô nhưng lần nào cô cũng coi ý tốt thành ý đồ xấu.
Nghe ra sự khôi hài trong câu nói của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch cong khóe miệng lên.
“Còn không phải vì lần nào anh cũng muốn bắt em về sao, nếu như anh đối xử tốt với em một chút thì em đã làm vậy sao?”
Nghĩ vậy, Lục Nghiên Tịch lại cảm thấy trong lòng vô cùng tức giận.
Mỗi lần người đàn ông này ngang ngược, độc đoán, thật sự khiến cho người ta cảm thấy đáng ghét.
Nghe thấy lời phàn nàn của Lục Nghiên Tịch đối với mình, Tư Bác Văn không hề phản bác, anh đưa tay ra, bắt lấy cô rồi quay người lên xe.
“Tư Bác Văn, anh làm gì thế?”
“Anh bắt em đi đâu vậy?”
Lục Nghiên Tịch cau mày, lập tức hỏi.
Nhưng Tư Bác Văn không hề trả lời: “Im miệng!”
Người phụ nữ này thật sự quá ồn ào.
“Tư Bác Văn!”
…
Tư Bác Văn đưa Lục Nghiên Tịch theo, lập tức lái xe rời đi.
Chưa được bao lâu đã có một chiếc xe khác đi theo sau.
Chỉ thấy Hoắc Vũ Khải bước xuống từ trên xe, đôi mắt anh ta lạnh lùng, nhìn lướt qua xung quanh nơi này.
“Chắc chắn là ở vị trí này chứ?”
Hoắc Vũ Khải lập tức hỏi người trợ lý ở bên cạnh.
Trợ lý gật đầu, nghiêm túc gật đầu: “Không sai, chính là ở đây.”
“Tổng giám đốc Hoắc, hay là chúng ta vào xem thử.”
Nói xong, trợ lý cử người cẩn thận bao vây căn nhà nhỏ phía trước.
Một lúc sau, xông thẳng vào trong.
Nhưng cảnh tượng ban đầu trong suy nghĩ lại không hề xuất hiện.
Đừng nói là Lục Nghiên Tịch, ngay cả một bóng người cũng chẳng thấy.
Hoắc Vũ Khải khó chịu, có hơi không dám tin: “Người đâu?”
Chẳng phải nói Lục Nghiên Tịch bị người khác bắt cóc đưa tới đây sao, nhưng tại sao một bóng người cũng không thấy.
Trong chốc lát, tâm trạng của Hoắc Vũ Khải cũng trở nên khá phức tạp.
Trợ lý cẩn thận quan sát tình hình xung quanh và địa hình, nói ngay: “Tổng giám đốc Hoắc, có lẽ cô Lục đã được người khác cứu rồi.”
“Phát hiện được xung quanh nơi này có rất nhiều dấu chân, nhìn thì có vẻ là vừa mới rời khỏi đây không lâu, hơn nữa ở đây còn có đồ mà cảnh sát để lại.”
Nghe thấy lời nói của trợ lý, trái tim của Hoắc Vũ Khải mới nhẹ nhõm được phần nào.
Chỉ cần Lục Nghiên Tịch không sao là tốt rồi, chỉ cần không có chuyện gì là được.
Hoắc Vũ Khải bất đắc dĩ thở dài, xem ra bản thân vẫn tới muộn rồi.
Nghĩ vậy, anh ta quay đầu lại, lập tức rời đi.
…
Ở bên này, Tư Bác Văn đưa Lục Nghiên Tịch về thẳng căn biệt thự.
Vừa bước vào, tâm trạng của Lục Nghiên Tịch bỗng chốc trở nên hơi không ổn định.
Phải biết là, trước kia ở đây, Tư Bác Văn đã cưỡng bức cô vài lần.
Trong giây lát, những ký ức tồi tệ đó cứ tràn về trong tâm trí cô.
Đương nhiên Tư Bác Văn cũng chú ý tới sự thay đổi tâm trạng của Lục Nghiên Tịch, anh đưa tay ra, nắm lấy cô như thể đang tiếp thêm sức mạnh cho cô, anh siết chặt lòng bàn tay.
“Tư Bác Văn, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Lục Nghiên Tịch nhìn Tư Bác Văn bằng ánh khó hiểu, hỏi thẳng.
Đưa cô trở về biệt thự, rốt cuộc người đàn ông này đang nghĩ gì trong lòng, chẳng lẽ là muốn giam lỏng cô như trước đây sao.
Nghĩ vậy, toàn thân Lục Nghiên Tịch không tránh khỏi có hơi phản kháng lại.
Tư Bác Văn không trả lời câu hỏi của Lục Nghiên Tịch, anh lục lọi trong tủ một lúc lâu, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Một lúc sau, chỉ nhìn thấy anh lấy một chiếc bình nhỏ từ trong tủ ra, đưa cho Lục Nghiên Tịch.
“Bôi thuốc.”
Tư Bác Văn vừa nói dứt lời đã làm cho Lục Nghiên Tịch hơi không kịp phản ứng lại.
Cô sững sờ: “Gì cơ?”
Tư Bác Văn bất lực thở dài, lấy lọ thuốc ra, đổ một chút thuốc lên ngón tay mình, cẩn thận thoa lên vết thương khi trước trên khuôn mặt nhỏ của Lục Nghiên Tịch.
Cảm giác mát lạnh bỗng nhiên ùa tới, khiến cô không khỏi co người lại.
“Cái gì thế?”
Tư Bác Văn vẫn tưởng rằng Lục Nghiên Tịch đang chống cự, vội vàng nói: “Yên tâm, thoa loại thuốc này chắc chắn sau này sẽ không để lại sẹo.”
Động tác của người đàn ông vô cùng dịu dàng, như thể sợ rằng sẽ không cẩn thận làm Lục Nghiên Tịch đau.
Nhìn dáng vẻ này của anh, Lục Nghiên Tịch có hơi không rõ trong lòng mình đang là cảm xúc gì.
Bản thân cô đã không còn quan tâm đến vết sẹo nữa rồi, chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà, qua một tháng nữa cũng lành lại thôi.
Nhưng, Tư Bác Văn lại nhớ rõ trong lòng.
Trong giây lát, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy trong lòng hơi cảm động.
“Thuốc này, một ngày thoa ba lần, kiên trì thoa một tuần thì sẽ không sao nữa.”
Giọng nói của Tư Bác Văn tiếp tục truyền đến bên tai.
Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Được.”