Chương Mạnh Tuấn xoay người lại, thẳng thừng bảo với Tư Bác Văn.
"Tổng giám đốc Tư, tôi không có thời gian để chờ anh đâu, anh mà không đồng ý thì đừng trách tôi..."
Chương Mạnh Tuấn còn chưa nói hết câu thì đã bị Tư Bác Văn cắt ngang.
Anh dứt khoát gật đầu: "Được!"
"Tôi đồng ý."
Chẳng phải chỉ là chút cổ phần công ty thôi sao? Chỉ cần cứu được Lục Nghiên Tịch thì anh không màng tất cả.
Tư Bác Văn vừa dứt lời, không chỉ Chương Mạnh Tuấn bất ngờ mà cả Lục Nghiên Tịch kế bên cũng sững sờ.
Cô cứ ngỡ Tư Bác Văn sẽ sống chết mặc bay chứ, song xem ra có vẻ cô đã nghĩ nhiều rồi.
Anh chàng này...
Lục Nghiên Tịch hơi nhoẻn miệng cười, từ tận đáy lòng dâng trào nỗi xúc động không thốt thành lời.
Chương Mạnh Tuấn bên cạnh cũng lên tiếng: "Tôi thích nhất là mấy người thẳng thắn như anh đấy, tổng giám đốc Tư ạ."
Vốn dĩ anh ta chỉ nói vu vơ để thăm dò tâm tư của Tư Bác Văn thôi.
Nào ngờ Tư Bác Văn quan tâm đến Lục Nghiên Tịch còn hơn anh ta tưởng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Chương Mạnh Tuấn bỗng thấy hơi hối hận, biết vậy ban nãy anh ta đã đòi nhiều hơn rồi.
Tư Bác Văn nhìn Chương Mạnh Tuấn, hỏi: "Giờ anh thả cô ấy ra được chưa?"
"Tiền rồi cả cổ phần công ty tôi cũng đều chấp nhận đưa cho anh, nên thả Lục Nghiên Tịch ra được rồi phải không?"
Thấy Tư Bác Văn hối thúc mình thả Lục Nghiên Tịch ra như vậy, Chương Mạnh Tuấn không khỏi nhếch mép, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ.
"Được thôi."
"Cơ mà trước đó, tổng giám đốc Tư phải quỳ xuống trước mặt tôi cái đã."
Chương Mạnh Tuấn vừa thốt câu đó xong ai nấy đều lấy làm sửng sốt.
Một nhân vật tai to mặt lớn như Tư Bác Văn mà phải quỳ gối trước mặt anh ta, nghĩ thôi đã thấy hưng phấn rồi.
Chương Mạnh Tuấn nhắc lại lần nữa như thể sợ Tư Bác Văn chưa nghe thấy rõ.
"Tổng giám đốc Tư, chỉ cần anh quỳ xuống thì tôi sẽ thả Lục Nghiên Tịch ra ngay."
Tư Bác Văn chưa nói gì song Lăng Thiệu Huy đứng kế bên đã có phần không chịu đựng nổi.
Anh ta siết chặt nắm đấm, giận dữ gầm lên.
"Chương Mạnh Tuấn, mày đừng có quá đáng!"
Tư Bác Văn đồng ý đưa cổ phần công ty cho anh ta đã là chuyện không tưởng rồi.
Thế mà bây giờ tên này còn dám đòi hỏi quá đáng hơn, chán sống rồi đúng không?
"Tổng giám đốc Tư còn chưa lên tiếng, ai cho phép mày xen vào?"
"Cút sang một bên cho tao."
Chương Mạnh Tuấn khinh khỉnh liếc xéo Lăng Thiệu Huy, mở mồm chửi thẳng.
Lục Nghiên Tịch bên cạnh cũng cực kì hoảng hốt, cô mở to mắt, lắc đầu nguầy nguậy.
"Đừng mà..."
"Đừng!"
Sao Tư Bác Văn có thể quỳ gối được chứ, cô hoàn toàn không muốn nghĩ tới cảnh tượng đó!
Hiện giờ đối với cô, cô thật sự mong rằng Tư Bác Văn sẽ mặc kệ mình mà sai người tóm gọn Chương Mạnh Tuấn.
Như thế thì cô sẽ bớt được phần nào áy náy với anh.
"Tư Bác Văn, không cần quan tâm tôi đâu!"
Tư Bác Văn chẳng nói năng gì, chỉ lặng lẽ quan sát bốn phía xung quanh Chương Mạnh Tuấn và Lục Nghiên Tịch.
Toàn bộ căn nhà đã bị bao vây trước khi Chương Mạnh Tuấn bước ra.
Vậy nên đương nhiên sau lưng anh ta cũng có một nhóm thuộc hạ anh đã bố trí sẵn.
Chẳng qua vì chưa có lệnh của Tư Bác Văn nên họ mới không dám hành động thôi.
Ban đầu Tư Bác Văn còn định cho Chương Mạnh Tuấn một con đường sống, nhưng tên này cứ nhất quyết đâm đầu vào họng súng thì đừng trách anh độc ác.
Tư Bác Văn đứng thẳng lưng, đồng ý ngay tắp lự: "Được."
Câu nói của anh làm Lục Nghiên Tịch sụp đổ.
"Tư Bác Văn, anh điên rồi hay sao?'
Lục Nghiên Tịch không kiềm được giận dữ hét lên, rốt cuộc người này đang nghĩ gì trong đầu thế hả?
Không phải Tư Bác Văn hận cô ư?
Không phải anh hận cô đến mức muốn ăn tươi nuốt sống cô ư?
Tại sao bây giờ lại đồng ý chứ!
Sống mũi Lục Nghiên Tịch cay cay, giọt lệ nóng từ khóe mi rơi xuống.
Lăng Thiệu Huy đứng bên cạnh cũng bàng hoàng: "Tổng giám đốc!"
Trong ấn tượng của anh ta, một người kiêu ngạo như Tư Bác Văn sao có thể quỳ gối trước mặt kẻ khác, khác nào một trò đùa đâu?
Trong lúc đó, thừa dịp Chương Mạnh Tuấn lơ là, Tư Bác Văn nhanh chóng ra dấu với Lục Nghiên Tịch và Lăng Thiệu Huy.
Hai người họ lập tức hiểu ý anh.
Giờ phút này Chương Mạnh Tuấn hãy còn chìm đắm trong nỗi sung sướng mà mình vẽ nên trong đầu.
Phải biết rằng chuyện Tư Bác Văn quỳ sụp trước mình là chuyện kích thích nhường nào, mới nghĩ thôi mà đã thấy sướng rơn rồi.
"Vậy thì bắt đầu đi tổng giám đốc Tư."
Chương Mạnh Tuấn kích động, anh ta muốn xem một Tư Bác Văn làm mưa làm gió sẽ quỳ xuống trước mặt mình thế nào.
Tiếp đó trước bao con mắt, Tư Bác Văn từ từ tiến lại gần Chương Mạnh Tuấn mấy bước.
Rồi anh cúi người, chầm chậm khụy một gối xuống, quỳ một chân.
Thấy cảnh này, Chương Mạnh Tuấn càng không kìm nổi khoái chí.
Nếu biết có chuyện này thì ban nãy anh ta đã đem máy ảnh tới chụp lại rồi.
Đang lúc Chương Mạnh Tuấn ảo tưởng trong đầu thì Lăng Thiệu Huy nhanh nhẹn lao tới, đạp mạnh vào tay anh ta làm dao găm rơi xuống đất. Kể ra thì chậm nhưng mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp nhoáng.
Không còn bị dao găm uy hiếp nữa, Lục Nghiên Tịch cũng thoát khỏi kìm kẹp, cô vội vàng vùng ra rồi chạy ra sau lưng Tư Bác Văn.
Ngay sau đó, Chương Mạnh Tuấn bị tá cảnh sát bao vây, không tài nào nhúc nhích nổi.
Một loạt những hành động trên chỉ vỏn vẹn có mấy giây.
Hết thảy chuyển biến quá nhanh khiến Chương Mạnh Tuấn không kịp hoàn hồn.
Anh ta ngớ ngẩn cả người: "Mày, Tư Bác Văn, mày giở trò hèn hạ!"
Tư Bác Văn nghe Chương Mạnh Tuấn chửi mà hơi buồn cười.
Trí não này có thật là của người trưởng thành không đấy?
"Tham thì thâm thôi Chương Mạnh Tuấn."
Ngay từ đầu Tư Bác Văn đã định bỏ qua cho Chương Mạnh Tuấn rồi. Chỉ tiếc rằng anh ta quá tham lam nên Tư Bác Văn buộc phải đánh trả lại.
"Dẫn đi!"
Đã bắt được Chương Mạnh Tuấn, cảnh sát cũng hoàn thành nhiệm vụ.
"Tổng giám đốc Tư, chúng tôi đã bắt được thủ phạm nên xin phép đi trước."
Nói rồi họ rời đi ngay.
Tư Bác Văn gật đầu: "Được."
Bấy giờ Chương Mạnh Tuấn mới nhận ra hình như mình sắp tiêu đời rồi.
Anh ta vội vàng đứng lên, giãy giụa: "Tổng giám đốc Tư, tha cho tôi một lần đi."
"Xin anh… Xin hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi thề sẽ không bao giờ làm như thế nữa!"
"Tổng giám đốc Tư, tôi sai rồi..."
Nhưng dù Chương Mạnh Tuấn la hét cỡ nào vẫn chẳng có ai thèm đếm xỉa.
Chương Mạnh Tuấn đã bị cảnh sát lôi đi, Lăng Thiệu Huy cũng về đồn cảnh sát để lấy lời khai.
Phút chốc chỉ còn lại Lục Nghiên Tịch và Tư Bác Văn đứng đó, bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.
Nhớ đến chuyện vừa rồi, Lục Nghiên Tịch hơi liếm môi.
"Chuyện này cảm ơn anh..."
Nếu Tư Bác Văn không xuất hiện thì không khéo cô đi đời nhà ma quá.