Vương Chấn không hề bị ảnh hưởng, ngược lại còn cười mỉa một tiếng, nhìn Lục Hương Cầm, như nhìn thấu được suy nghĩ của bà ta: “Là ai đối phó Lục Thị trước? Chẳng lẽ năm đó không phải vì bà muốn cổ phần của Lục Thị nên mới kết hôn với tôi à? Chí có ba người chúng ta với nhau thôi, không cần phải giấu diếm.”
Ông ta chọn nói thẳng làm cho sắc mặt Lục Hương Cầm càng thêm khó coi: "Vậy ít nhất cũng còn họ Lục." Bà ta cảm thấy không ổn, lập tức lắc đầu: “Không thể đụng vào Lục Thị được, nếu không sau này tôi chết rồi làm sao đi gặp anh cả với bố mẹ tôi được đây.”
Lúc trước bà ta cũng chỉ vì tranh giành chút gia sản, có chỗ đứng trong nhà họ Lục. Nhưng chuyện lần này rõ ràng không phải chỉ là vấn đề tiền bạc.
Vu Diễm My cũng ý thức được chuyện này. Chỉ là, cô ta cũng chẳng phải họ Lục.
"Mẹ, bây giờ trong chúng ta phải có người đi Los Angeles. Nếu không, chúng ta cố gắng nhiều như thế cũng đều uổng phí hết, chú phải ở lại giúp con chuyện công ty.” Vu Diễm My cũng mở miệng, cắn chặt môi nhìn Lục Hương Cầm.
Lục Hương Cầm còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ đó của con gái mình, bà ta đột nhiên lắc đầu: “Đừng ra tay với Lục Thị.” Bà ta chỉ nói một câu như thế rồi lập tức xoay người lên lầu.
Bây giờ thời gian đã trễ hơn Tư Bác Văn rất nhiều, bà ta phải nhanh chóng đến Los Angeles.
Mấy người lên lầu, Vu Diễm My bỗng nhiên nhìn về phía Vương Chấn: “Chú định làm như thế nào?” Hoàn toàn là giọng điệu khi đàm phán hợp tác giải quyết việc chung.
Vương Chấn cũng quen rồi, cũng chẳng có bao nhiêu cảm tình đối với đứa con gái thừa ra này, thái độ bên ngoài lúc trước cũng bởi vì ba người đều là người chung một thuyền mà thôi.
“Đương nhiên là cướp lấy Lục Thị.” Vương Chấn nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn về phía Vu Diễm My, thấy được vẻ hung phấn trong mắt cô ta.
Vu Diễm My bật cười, hai người ăn ý với nhau.
Đợi Lục Hương Cầm thu dọn xong xuôi, hai người đưa bà ta đến sân bay.
Lúc Ngụy Như Mai biết được tin này, khóe miệng nở nụ cười thâm sâu, mọi chuyện đều phát triển theo ý cô ta. Còn Tư Bác Văn, cho dù trong lòng anh có Lục Nghiên Tịch thì cũng chỉ có thể có ở trong lòng thôi!
Sáu giờ sáng ở Los Angeles, bình thường giờ này Lục Nghiên Tịch sẽ ra ngoài, đến siêu thị mua rau củ quả tươi về nấu cơm. Bởi vì tám giờ Lý Tang Du cần điều trị khôi phục, cô muốn nấu đồ ăn sáng cho Egan.
Siêu thị cách đó một ngã tư đường, không tính là xa, Lục Nghiên Tịch thường cầm một cái rổ, sau khi vào siêu thị liền bắt đầu chọn rau mà cô muốn mua, ở trong siêu thị tầm hai mươi phút mới đi ra.
Hoàn toàn không chú ý từ lúc cô rời khỏi đã có người bám theo phía sau.
Đã qua nửa tháng, cô cũng đã quen thuộc đường sá xung quanh đây. Đi chưa được ba phút, cô bỗng nhiên ngừng lại, bất đắc dĩ lắc đầu rồi xoay người đi về phía siêu thị. Không ngờ lại quên mua bánh mì mất rồi, cứ theo thói quen mà quên mất Egan không thích ăn cháo vào buổi sáng cho lắm.
Cô đột nhiên không đi theo kế hoạch làm cho hai người cách đó không xa liếc nhau, con dao giơ trên tay bỗng chốc không biết nên cầm hay nên bỏ xuống.
“Làm sao bây giờ?” Người đàn ông khẽ hỏi, nhìn người cao hơn gã một cái đầu.
Người đàn ông cao hơn bất động như núi: "Đợi đi."
Lấy tiền làm việc là thái độ làm việc của bọn chúng. Có điều, cùng là người trong nước với nhau nên gã bỗng thấy hơi do dự, nhưng vì tiền, cuối cùng vẫn vứt bỏ lương tâm.
Gã nghĩ tới đây thì Lục Nghiên Tịch đã ra khỏi siêu thị, cầm di động xem giờ, cô bước đi nhanh hơn, lúc đi ngang khúc cua thì lập tức chọn đi đường tắt.
Hai gã đàn ông vội vàng theo sau, nhanh chóng bước đến sau lưng Lục Nghiên Tịch. Gã đàn ông cao hơn giơ dao lên, nếu cứ thế đâm xuống thì chắc chắn miệng vết thương sẽ rất lớn.
Gã còn chưa kịp xuống tay, bên hông đã bị người quét ngang một cước, thẳng chân đá bay sang bên cạnh. Tên còn lại chưa kịp làm gì cũng đã lập tức bị đá ngã xuống đất.
Lục Nghiên Tịch hoảng sợ quay đầu lại. Thấy Tư Bác Văn đột nhiên xuất hiện, cô bỗng khựng người, sau đó ánh mắt lập tức nhìn hai tên trên mặt đất, rồi lại nhìn con dao đang nằm một bên.
Cô không quên được chuyện ba mẹ gặp phải, càng không thể xem nhẹ, lại là cách làm như vậy! Lúc trước cô đã biết trị an ở Los Angeles rất tốt, ví dụ như hiện tại, chuyện xảy ra bên này đã hấp dẫn cảnh sát tuần tra, bọn họ cầm côn điện đi đến.
Hai gã đàn ông hoảng hốt, lập tức vứt dao chạy mất, cảnh sát cũng lập tức đuổi theo.
Bốn người chạy đi, chỉ còn lại Lục Nghiên Tịch và Tư Bác Văn. Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, Lục Nghiên Tịch nhìn anh trước: “Cám ơn.”
Sau khi lễ phép nói cảm ơn, cô xoay người định đi: “Tôi về nấu cơm.”
“Vừa khéo tôi chưa ăn sáng.” Tư Bác Văn nghiêm túc nói, bụng còn rất phối hợp kêu lên một tiếng, anh hoàn toàn không có vẻ xấu hổ nào, tự đi đến khu biệt thự.
Xem cái bộ dạng này có vẻ rất quen thuộc chỗ ở hiện tại của Lục Nghiên Tịch.
Cô nhanh chóng đuổi theo, thấy Tư Bác Văn đi đúng hướng, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Tôi ở đâu làm gì anh đều biết. Tư Bác Văn, anh phái người theo dõi tôi.” Câu cô nói là câu khẳng định..
Lúc ở kho hàng, cô đã trốn trên rương từ trước khi những người kia tới, vậy mà Tư Bác Văn vẫn biết được. Rồi về sau cô ở bệnh viện, Tư Bác Văn cũng đến ngay lập tức. Hiện giờ cũng vậy. Trên thế gian nào có nhiều trùng hợp như thế.
Tư Bác Văn không phản bác, mắt nhìn thẳng nhìn về phía trước, giữa đường bước chậm lại, cứ thế cầm lấy cái rổ trong tay Lục Nghiên Tịch đi về phía biệt thự.
“Tư Bác Văn, anh muốn làm gì?” Lục Nghiên Tịch tức giận kêu lên.
“Đói bụng.” Chỉ trả lời hai chữ đơn giản, Tư Bác Văn tiếp tục đi.
Vào khu biệt thự, anh tìm đúng số nhà, bấm chuông cửa.
Egan còn đang rửa mặt, lúc ra mở cửa, thấy là một người đàn ông thì cau mày: “Anh là ai?”
Tư Bác Văn tránh sang bên cạnh, để lộ ra Lục Nghiên Tịch đứng phía sau.
Mặt cô sa sầm xuống, đi thẳng vào, còn Tư Bác Văn theo sau. Thấy phòng bếp, anh cứ vậy bước vào, bắt đầu rửa rửa cắt cắt.
Tròng mắt Egan sắp rơi ra ngoài đến nơi, đến bên cạnh Lục Nghiên Tịch, nghi ngờ hỏi: “Tịch, anh ta là ai vậy? Sao hai người lại về cùng nhau?”
“Tư Bác Văn.” Lục Nghiên Tịch uể oải đáp lại một tiếng, bất đắc dĩ nhìn bóng dáng trong phòng bếp, lập tức cảm thấy đau đầu.
Khoảng thời gian này Egan và Lục Nghiên Tịch ở chung nên cũng biết người này là ai. Mặt anh ta chợt biến sắc, sau đó đi lên lầu.
Lục Nghiên Tịch vẫn còn đang đau đầu thì đột nhiên máy tính vang lên lên tiếng chuông cuộc gọi. Cô ấn nhận. Nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của Uông Minh Nhã, không đợi cô ta nói gì, Lục Nghiên Tịch đã chĩa thẳng camera máy tính vào phòng bếp.
Uông Minh Nhã che miệng, lập tức nói: "Mau mau mau, mau xoay camera về đây!" Đừng để Tư Bác Văn thấy, không thì xong đời mất.
Lúc Tư Bác Văn ở văn phòng mà nghe được tên của Lục Nghiên Tịch là sẽ sa sầm mặt ngay, Uông Minh Nhã bất giác thấy sợ hãi.
“Cô cũng biết sợ cơ à?” Lục Nghiên Tịch lườm Uông Minh Nhã, tỏ vẻ bây giờ tâm trạng cô vẫn chưa bình tĩnh lại được.