“Nhất định phải giữ Tư Bác Văn lại, cô nghĩ cách đi, tôi cũng nghĩ cách.” Giọng Lục Nghiên Tịch bỗng dưng trở nên nghiêm trọng. Sau khi cúp điện thoại, cô không gọi cho Tư Bác Văn mà lại gọi cho Ngụy Như Mai.
Đã nhiều năm rồi Ngụy Như Mai không nhận được điện thoại của Lục Nghiên Tịch, nghe thấy cô tự giới thiệu, Ngụy Như Mai đang hoang mang lập tức cười khẽ: “Cô cả Lục có chuyện gì thế?”
Giọng điệu hết sức mỉa mai khiến sắc mặt Lục Nghiên Tịch khó coi. Nhưng nghĩ đến Lục Thị và nỗi sợ trong lòng, cô đành ép cảm giác chán ghét xuống: “Tư Bác Văn có ở nhà không?”
“Cô muốn làm gì?” Bây giờ đã là giờ tan tầm, Ngụy Như Mai ở nhà đợi đến chín giờ mà Tư Bác Văn vẫn chưa về, bình thường tăng ca thì giờ này cũng đã về rồi.
Cô ta cảm thấy có gì đó bất thường, bèn ngồi ngay ngắn cẩn thận nghe điện thoại.
“Chắc bây giờ anh ấy đang ở sân bay, nếu cô không muốn tôi và anh ấy gặp mặt thì giờ đến sân bay vẫn kịp đấy.” Dứt lời, Lục Nghiên Tịch thẳng thừng cúp điện thoại.
Theo hiểu biết của cô với Ngụy Như Mai, bất kể Ngụy Như Mai có tin hay không, để phòng ngừa chuyện chẳng may, cô ta vẫn sẽ đến sân bay.
Lục Nghiên Tịch đoán rất chính xác. Cô vừa cúp điện thoại, Ngụy Như Mai đã gọi cho Uông Minh Nhã.
Cô ta và Uông Minh Nhã đều là thư kí tổng giám đốc, nếu như Tư Bác Văn gọi lái xe mà cô ta không biết thì chỉ có thể là do Uông Minh Nhã chuẩn bị.
Đột nhiên nhận được điện thoại của Ngụy Như Mai, Uông Minh Nhã kinh ngạc. Sau khi nói chi tiết xong, Ngụy Như Mai lập tức cúp điện thoại, khiến Uông Minh Nhã không hiểu chuyện gì.
Sân bay phía bắc Phong Thành, Tư Bác Văn ngồi trong phòng đợi VIP, nghe thông báo chuyến bay, anh xách theo hành lý đơn giản đi lên lầu hai.
"Tư Bác Văn!" Ngụy Như Mai vừa đến, liếc mắt một cái đã thấy Tư Bác Văn đang đi ở lầu hai. Cô ta kích động gào lên gọi anh, sau đó thấy Tư Bác Văn không hề dừng lại, cũng không thèm liếc nhìn cô mà tiếp tục đi về phía trước.
"Anh mau về đây, em không cho anh đi đấy, có nghe không hả Tư Bác Văn." Ngụy Như Mai đi theo anh, còn đi về phía anh từ hướng đối diện. Nhưng người phía trên cứ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi về phía trước, lúc đi ngang một góc lập tức xoay người biến mất.
Chắc chắn anh có nghe thấy, anh đang cố ý! Ngụy Như Mai biết rất rõ, nhưng bây giờ lại không có cách nào cả. Tuyệt đối không được, không thể để Tư Bác Văn tới Los Angeles được. Nhỡ đâu anh và Lục Nghiên Tịch gương vỡ lại lành thì phải làm sao? Tất cả những gì cô ta đang có sẽ không còn nữa…
Không có những thứ ấy, cô ta gần như đã mất đi ý nghĩa cuộc sống. Trong lúc rối loạn, cô ta lấy di động ra, bấm số Vu Diễm My.
“Chuyện gì?” Vừa thấy người gọi là Ngụy Như Mai, Vu Diễm My biết ngay không có chuyện gì tốt rồi. Đã thế cô em gái thứ hai ở trong tù cứ nhai đi nhai lại bảo là do cô ta sai khiến, làm cô ta phiền phức hơn nửa tháng mà vẫn chưa giải quyết xong. Cho nên cũng không có giọng điệu tốt đẹp gì với Ngụy Như Mai.
Ngụy Như Mai không để ý, sau khi hồi người, cô ta cũng đã bình tĩnh trở lại: “Lục Nghiên Tịch dã tra ra rồi, cô từng làm chuyện gì cũng không cần tôi phải nói nhiều đâu nhỉ? Đợi cô ta trở về từ Los Angeles thì cô cứ đợi mà ngồi tù đi.”
“Cô nói cái gì?” Vu Diễm My còn tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại lần nữa, trên mặt đã lộ vẻ hoảng sợ.
"Tư Bác Văn đã tới Los Angeles rồi, cô không còn nhiều thời gian đâu. Có Bác Văn ở đó, cô muốn xuống tay sẽ càng khó hơn, đừng trách tôi không cảnh cáo cô.” Dứt lời, Ngụy Như Mai thẳng thừng cúp điện thoại.
Cô ta đi đến quầy bán vé. Đến lượt cô ta mua vé, nhân viên trực quầy hỏi rất nhiều mà cô ta không đáp lại chút nào, nhân viên công tác không thể không gõ lên cửa thủy tinh.
Ngụy Như Mai hoàn hồn, liếc nhìn nhân viên công tác rồi lập tức lắc đầu.
"Đã không mua vé còn lãng phí thời gian." Bà cô đứng sau lưng cô ta không nhịn được mà trách móc.
Cô ta rời khỏi sân bay, quay trở lại Tư Thị. Ban đầu cô ta là thư kí ở đây, bây giờ trở về, những người đó đều biết thân phận của cô ta nên không nói thêm gì.
Cô ta làm gì đó, tăng ca ở Tư thị suốt cả đêm.
Vu Diễm My ở bên kia như kiến bò trên chảo nóng cả đêm, tuy rằng đã chuẩn bị xong nhưng cô ta vẫn cảm thấy hoảng hốt.
Cả đêm không ngủ, tinh thần cô ta căng như dây đàn, siết chặt điện thoại đợi bên kia trả lời.
Rất lâu sau, đợi đến khi ở Los Angeles là ban ngày, bên kia mới nhắn lại một chữ “ok” vô cùng đơn giản.
Vu Diễm My cũng không thở phào ngay được, lập tức liên hệ với Lục Hương Cầm và Vương Chấn, hẹn gặp bọn họ ở biệt thự nhà họ Lục.
Lúc ba người đến nơi, Lục Hương Cầm thấy Vương Chấn, sắc mặt trực tiếp sa sầm xuống.
Vương Chấn coi như không thấy, lắc lắc đầu chỉnh lại cổ áo của mình: "Vội vội vàng vàng gọi về làm gì thế?"
Chỉ một động tác nhỏ thôi nhưng Lục Hương Cầm lập tức thấy được vết đỏ kia, cơn giận bỗng chốc sôi trào không chịu nổi, đứng lên tát mạnh vào mặt Vương Chấn: “Có đi ăn vụng thì cũng đừng để tôi thấy!”
Tay tát đến phát run nhưng Lục Hương Cầm vẫn không nguôi giận, bà ta lạnh lùng hừ một tiếng rồi mới ngồi xuống.
Vương Chấn bị đánh cho hoang mang một hồi, lập tức sa sầm mặt xuống, trong lòng bùng lửa giận: “Nói mau.” Ông ta giục Vu Diễm My.
Cảnh tượng này Vu Diễm My thấy cũng quen rồi. Từ lúc hai người có giao dịch hôn nhân, Vương Chấn vẫn luôn có phụ nữ ở bên ngoài, Lục Hương Cầm cũng không thèm quan tâm, còn Vu Diễm My cũng vẫn luôn mang họ Vu.
“Lục Nghiên Tịch tới Los Angeles, đã tra được manh mối rồi. Con cũng đã nhờ người hỗ trợ giải quyết nhưng vẫn không thấy không yên tâm.” Vu Diễm My nói xong, chân mày nhíu lại.
Lục Hương Cầm nghe xong, đáy mắt tràn đầy lo lắng, vất vả lắm mới được như bây giờ, bà ta không muốn tất cả cứ thế bị hủy hoại trong nháy mắt được, nhất định phải nghĩ cách: “Vậy gọi người…”
Vẻ mặt Vương Chấn bình tĩnh, ngắt lời Lục Hương Cầm: “Khoảng cách quá xa, bà nói bọn họ có nghe không còn không biết. Hơn nữa cũng không đủ tiền, bọn họ rất dễ đổi ý, đến lúc đó ngược lại bị Lục Nghiên Tịch bắt được manh mối thì phải làm sao?"
Lời ông ta nói cũng có lý, Lục Hương Cầm yên lặng, ánh mắt của Vu Diễm My đảo qua đảo lại trên người mẹ và Vương Chấn. Biện pháp tốt nhất bây giờ là biện pháp mà sáng sớm Vu Diễm My đã nghĩ, chính là cho một người đến Los Angeles giải quyết Lục Nghiên Tịch, hoàn toàn loại bỏ phiền toái.
Nhưng người này phải là ai đi mới được đây?
Vu Diễm My nói ra suy nghĩ của mình, ánh mắt nhìn về phía Vương Chấn. Chuyện bôn ba như vậy, cô ta chắc chắn không muốn Lục Hương Cầm đi. Nhưng thấy ánh mắt né tránh của Vương Chấn, cô ta không quá yên tâm.
“Bên phía công ty vẫn còn cần chú trông chừng, chú không thể đi được.” Chú ý đến vẻ mặt của Vu Diễm My, Vương Chấn nhẹ giọng nói. Đến Los Angeles á? Đừng có mơ! Ông ta nghĩ đến gì đó, tròng mắt đảo loạn: “Có thể để mẹ con đi.”
Vu Diễm My và Lục Hương Cầm cùng nhìn sang Vương Chấn, trong lòng bừng lửa giận, đặc biệt là Lục Hương Cầm, lại rục rịch muốn ra tay lần nữa.
Vương Chấn nhún nhường: “Nghe tôi nói này, thừa dịp bây giờ Tư Bác Văn không có ở đây, tôi có thể điều khiển công ty được. Một cơ hội tốt như vậy, nhất định không thể bỏ qua. Công ty của Diễm My cũng có thể thừa dịp này mà húp được bát canh.”
“Ông muốn đụng đến công ty nhà họ Lục tôi?” Lục Hương Cầm sa sầm mặt.