Lục Nghiên Tịch ngơ ngác, cơ thể căng cứng như khúc gỗ, nhìn Tư Bác Văn gần ngay trước mắt, ánh mắt cô bỗng trở nên mơ hồ.
Một tiếng “ừm” khẽ như tiếng muỗi kêu vừa nói ra khỏi miệng, cơ thể cô lập tức nhẹ bẫng, xoay người rơi xuống chiếc giường êm ái, Tư Bác Văn áp lên người cô.
…
Buổi sáng, Lục Nghiên Tịch thức dậy còn hơi khó khăn, cô vừa lật người liền rơi vào một vòng tay ấm áp. Cô sửng sốt, kinh ngạc trợn trừng mắt, trước mặt cô là cơ ngực cường tráng, tinh tế, cô lập tức đỏ mặt.
Nhớ lại từng chút một chuyện hôm qua, mặt cô đỏ lựng lên, đến cả thở cũng không dám thở mạnh, sợ để Tư Bác Văn nhìn thấy cảnh này thì không biết sẽ xấu hổ thế nào.
Nhưng cô hoàn toàn không biết rằng anh nhìn thấy rất rõ ràng, tất cả những thứ này đều đi đúng theo kế hoạch của anh: “Dậy đi làm thôi.”
Cô bật cười, cảm giác như có cơn gió thổi thoảng qua trong lòng, rung động không thôi.
“Tư Bác Văn, đây là mơ sao?” Một lúc sau, Tư Bác Văn đã đang mặc quần áo rồi thì Lục Nghiên Tịch mới hỏi.
Đây quá giống một giấc mơ, trong một thời gian rất ngắn mà Tư Bác Văn đối xử với cô như thể hai người khác nhau. Cô cảm giác đây chính là một giấc mơ, một giấc mơ mà cô đã mơ từ bé tới lớn.
Cô vẫn còn nhớ rõ sự lạnh lùng mà Tư Bác Văn dành cho cô.
Cánh tay đang mặc quần áo của Tư Bác Văn khựng lại, sau đó cúi đầu hôn một cái lên trán cô: “Mau dậy đi, sắp muộn giờ làm rồi.” Giọng anh ngọt ngào đến mức có thể vắt được ra nước.
Nếu như dì Lý tận mắt nhìn thấy nhất định sẽ bị dọa cho giật mình thét lên. Bà đã từng tận mắt nhìn thấy Tư Bác Văn đối xử lạnh lùng với cô thế nào, hoàn toàn không giống vợ chồng mà giống như kẻ thù hơn.
Chính Lục Nghiên Tịch cũng có suy nghĩ như vậy. Tư Bác Văn thay quần áo xong đi xuống lầu, một lúc sau Lục Nghiên Tịch mới hoàn hồn lại được, xúc cảm ươn ướt trên trán vẫn chưa biến mất.
Hôm nay cô đi theo Tư Bác Văn cùng đi làm. Hai người khoác tay nhau vô cùng thân mật, thật sự là một cảnh tượng hiếm thấy, trăm năm mới có một lần.
Chu Nhã Khiết kinh ngạc đến mức con mắt như muốn rớt cả xuống đất, đợi đến khi Lục Nghiên Tịch ngồi xuống rồi, cô ấy tức bày ra vẻ mặt hóng chuyện: “Sao hai người tự nhiên lại tốt đẹp thế? Trước đây tớ còn tưởng là có một mình cậu đơn phương thôi cơ.”
Không phải chỉ có một mình cô ấy nghĩ như vậy mà gần như tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Lục Nghiên Tịch xua tay, cô không định kể lể rõ ra, mà cũng có thể nói là đến cô cũng chẳng rõ tại sao cả.
Nhưng nụ cười hạnh phúc nơi khóe miệng đã phá tan vẻ mặt lạnh lùng giả vờ của cô.
Chu Nhã Khiết nhìn thấy dấu vết trên cổ cô, lập tức hiểu ra: “Quả nhiên là người phụ nữ được tình yêu tưới tắm mà.” Ngữ điệu cùng giọng nói được nâng lên cao vút, cứ như thể sợ người khác không biết.
Khuôn mặt Lục Nghiên Tịch lập tức xấu hổ đỏ lựng lên. Cô trừng mắt nhìn Chu Nhã Khiết, lúc này Chu Nhã Khiết mới chịu im lặng, tiếp tục làm việc.
“Lục Nghiên Tịch, vào đây một lát.” Có người vào phòng làm việc, lúc đi ra gọi một tiếng.
Lục Nghiên Tịch “a” một tiếng rồi đứng dậy bước vào trong.
Chu Nhã Khiết ở đằng sau cười gian xảo đầy ẩn ý, lần này có mà ăn cẩu lương ngập miệng luôn.
Sau khi đẩy cửa bước vào, Lục Nghiên Tịch còn chưa lên tiếng thì Tư Bác Văn đã vẫy tay bảo cô tới rồi lấy ra một tập giấy tờ.
Giấy chuyển nhượng cổ phần.
10% cổ phần?
Lục Nghiên Tịch trợn tròn mắt, nhìn Tư Bác Văn, không hiểu có chuyện gì: “Anh định làm gì vậy? Em đã có cổ phần của chú rồi, nếu được cho thêm thì em sẽ là cổ đông lớn nhất của công ty à?”
Rõ ràng là vì hợp tác làm ăn nên mới liên hôn, vì sao lại dễ dàng cho cô như vậy?
Cô cảm thấy rất kỳ lạ, không phải vì chỗ 10% cổ phần này, mà vì cảm thấy một âm mưu rất lớn đang đợi cô nhảy vào. Còn cụ thể là gì cô vẫn hoàn toàn chưa liên tưởng tới được.
Cô vô thức muốn từ chối.
“Cái này vốn dĩ thuộc về em, em cầm lấy thì cũng có cảm giác an toàn mà?” Tư Bác Văn trầm giọng cười, cảm giác như chuyện này chẳng có gì to tát hết, quyết đoán ký tên mình vào giấy chuyển nhượng rồi đưa cho Lục Nghiên Tịch.
Một lúc sau mà cô vẫn không cử động gì, Tư Bác Văn lại nói hay là cô nghĩ thêm đã rồi hẵng ký tên.
Khi nói câu này, gương mặt của Tư Bác Văn đã hơi nghiêm lại.
Khó khăn lắm mối quan hệ mới bình thường lại được một chút, Lục Nghiên Tịch không muốn mọi chuyện thành ra như vậy: “Em ký.” Sợ Tư Bác Văn không vui, cô lập tức kéo tờ giấy qua rồi ký tên mình lên trên.
Vào giây phút cô ký xong tên mình, cô chính là cổ đông lớn nhất và người đại diện pháp luật của Lục Thị.
Sau khi ký tên xong, cô đi ra ngoài.
Lúc ngồi về chỗ của mình rồi, cô vẫn chưa phản ứng lại được.
Chu Nhã Khiết sáp lại hỏi, cô kể hết mọi chuyện không chút che giấu. Lập tức, ánh mắt của Chu Nhã Khiết trở nên nịnh nọt, áp tới gần người cô: “Đại cổ đông à, hay cậu để tớ làm thư ký của cậu nhé? Không yêu cầu gì cả, chỉ cần lương tăng gấp đôi thôi, cậu thấy thế nào?”
Chu Nhã Khiết chớp mắt lia lịa.
Lục Nghiên Tịch lườm cô ấy: “Chỉ là trên giấy tờ thôi, chứ thực tế vẫn là Tư Bác Văn quản lý.” Cô cũng chưa từng thử việc quản lý cả một công ty, cô sợ mình không làm được tới mức tốt nhất.
Hơn nữa hai người cũng không cần phải phân định rạch ròi.
Chu Nhã Khiết hứ một tiếng: “Đúng là ki bo.” Hoàn toàn là giọng đang nói đùa. Nhưng nhìn Lục Nghiên Tịch, khuôn mặt cô ấy bỗng trở nên nghiêm túc, khẽ giọng nói: “Tớ muốn từ chức.”
Lúc đầu Lục Nghiên Tịch còn chưa nghe rõ, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy được đó không phải là chuyện gì tốt, lập tức quay người sang hỏi: “Cậu vừa nói gì cơ?”
Chu Nhã Khiết do dự một lát rồi đập bàn một cái, nói đầy khí thế: “Tớ muốn nghỉ việc rồi tự mở một công ty nhỏ, từ từ làm lớn dần, kiếm được nhiều tiền hơn, nâng cao vị trí của bản thân…”
Càng nói tới cuối thì giọng nói của cô ấy càng nhỏ, không hề có chút sức mạnh nào.
Rõ ràng là chính cô ấy cũng không tự tin.
Còn Lục Nghiên Tịch lại có thể nắm bắt được luôn ý chính. Chuyện nâng cao vị trí của bản thân, nguyên nhân có lẽ chỉ có một thôi.
Cô nhớ Chu Nhã Khiết từng nói, điều kiện của gia đình Mộ Bảo Vinh rất tốt, cô ấy làm vậy là vì muốn xứng với Mộ Bảo Vinh sao?
“Vì bác sĩ Mộ à?”
Chu Nhã Khiết khẽ gật đầu, nhưng rồi lại gục thấp đầu xuống, chán nản bò ra trên bàn: “Tớ biết là hơi ảo tưởng, nhưng tớ không muốn tới bệnh viện nữa. Mặc dù có thể được thường xuyên nhìn thấy bác sĩ Mộ, nhưng lại không hề có tương lai.”
Cô cũng đã nghĩ tới rất nhiều cách, cuối cùng vẫn cảm thấy mình tự mở công ty thì vẫn thực tế hơn.
“Dù sao tớ cũng làm thư ký rất nhiều năm rồi, cũng hiểu biết được không ít, cho dù là có được hay không thì tớ cứ phải thử trước đã, nếu như không được thì tớ lại đi làm y tá.” Nghe cô ấy nói vậy là biết cô ấy đã quyết định theo đuổi Mộ Bảo Vinh tới cùng rồi.
Mới được bao lâu đâu mà đã quyết tâm như vậy rồi. Lục Nghiên Tịch định khuyên cô vài câu, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc đó của Chu Nhã Khiết, cô quyết định im lặng: “Được, tớ ủng hộ cậu, nếu cậu thiếu tiền thì tớ sẽ cho cậu một chút, coi như góp cổ phần.”
“Được, tớ chỉ chờ có mỗi câu này của cậu thôi.” Chu Nhã Khiết cười khì khì như con cáo được đắc ý.
Lục Nghiên Tịch cười bất lực. Cô nhìn điện thoại thấy có tin nhắn, là Hoắc Vũ Khải hẹn gặp mặt cô.