“Lục Nghiên Tịch, tao nói cho mày biết, không thể đâu, cho dù mày có xé rách thì cũng không có tác dụng gì đâu! Di chúc đã được lập hồ sơ ở bên phía luật sư rồi, vừa chân thực vừa có hiệu quả.” Lục Hương Cầm điềm nhiên uống một ngụm trà rồi mới khẽ lên tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ coi thường.
Bà ta đã tính toán chuyện này từ trước, làm sao có thể không chuẩn bị gì chứ.
Lời nói này đã quá rõ ràng, bà ta hoàn toàn không sợ Lục Nghiên Tịch sẽ làm gì, vì cho dù có đi theo trình tự của pháp luật thì cũng không có chút tác dụng nào.
Lục Nghiên Tịch cười mỉa một tiếng, nhìn người cô chung sống sáng tối bên nhau với mình, bỗng dưng cảm thấy rất xa cách. Kể từ khi nghe được những lời bọn họ nói ở Los Angeles, trong lòng cô đã nguội lạnh, thêm những lời này thì cô mới hiểu.
Những lời trước đây mà mẹ cô đã nói với cô, bảo cô phải cẩn thận với gia đình Lục Hương Cầm, không được quá tốt với bọn họ, phải có tâm lý đề phòng những kẻ xấu…
Hiện giờ cô đã được tự mình trải nghiệm, người nhà của cô lại cho cô thêm một cú sốc nặng nề.
Nếu không phải Hoắc Vũ Khải nhắc nhở thì cô vẫn ngu ngốc để mình bị che mắt.
“Cô, cô nhất định phải tuyệt tình như vậy sao? Chúng ta là người một nhà cơ mà.” Cô vẫn hy vọng dùng chút quan hệ huyết thống đó để cứu vãn chuyện này.
Nhưng Lục Hương Cầm không hề lay động, thậm chí khuôn mặt rất giống Lý Tang Du kia của Lục Nghiên Tịch càng khiến bà ta sinh lòng hận thù.
“Đây vẫn chưa gọi là tuyệt tình đâu. Lúc đầu khi mẹ mày nhất định muốn đuổi tao ra khỏi nhà họ Lục thì còn tuyệt tình hơn thế này nhiều.” Lục Hương Cầm cười mỉa một tiếng, tiếp tục cắn hạt dưa: “Được rồi, mau đi đi, đừng để tao phải đuổi người.”
Nói xong, không đợi cô nói gì thêm, bảo mẫu đã hùng hổ định đuổi cô đi.
Lục Nghiên Tịch bất lực, lúc cô đang định đi thì cánh cửa được mở ra từ bên ngoài, Vương Chấn bước vào trong.
Có vẻ như ông ta rất mệt mỏi, sau khi treo chiếc áo ở một bên, ông ta thay dép đi trong nhà đi vào, giọng điệu vẫn bình thản như mọi ngày: “Nghiên Tịch tới rồi đấy à?”
Lục Nghiên Tịch chợt thấy không thể hiểu thấu được những người trong gia đình này, đến giờ mà vẫn làm ra vẻ quan tâm được sao?
“Vâng.” Cô trả lời một tiếng, sau đó nhớ tới những báo cáo tài chính kia: “Chú, chú có phát hiện ra vấn đề gì trong dòng tiền của công ty không?”
Cô không vòng vo tam quốc, cứ thế hỏi thẳng luôn vào vấn đề.
Vương Chấn khựng lại một lúc rồi vẫy tay, ý muốn bảo mẫu lấy cặp táp tới. Sau khi nhận lấy, ông ta mở ra, lấy từ trong đó ra một tập giấy tờ rồi để thẳng lên bàn.
Mấy chữ màu đen vô cùng nổi bật: Giấy chuyển nhượng cổ phần
“Chú, chú thế này là có ý gì?” Lục Nghiên Tịch càng không hiểu gì, thế này là có ý gì chứ?
Chuyển nhượng cổ phần làm gì chứ?
30% cổ phần trước đây của ba đã được giao hết toàn bộ cho Tư Bác Văn, cô cũng có 10% và người chú này cũng có 10%.
Lục Hương Cầm không ngạc nhiên như Lục Nghiên Tịch, bà ta chỉ liếc nhìn qua một chút rồi lại tiếp tục xem bộ phim truyền hình cẩu huyết của mình, hoàn toàn phớt lờ Lục Nghiên Tịch.
Vương Chấn nhanh chóng ký tên rồi chuyển qua đặt trước mặt Lục Nghiên Tịch: “Nghiên Tịch, ba cháu... Cháu cũng đừng buồn quá, ít nhất thì vẫn còn cô chú ở đây, chỗ cổ phần này cho cháu, coi như bán rẻ chỗ gia sản này. Chú cũng không muốn tiếp tục làm nữa, muốn an nhàn, thảnh thơi dưỡng già, giúp đỡ Diễm My.”
Lục Nghiên Tịch đã tin những điều này, về sau nhớ lại, cô chỉ cảm thấy hiện giờ mình quá ngu ngốc.
Cô hơi cảm động, cuối cùng cô lại cảm nhận được tình thân, vậy nên mới nhận lấy cổ phần, mà một mặt khác, cô cũng sợ Vương Chấn sẽ tiếp tục bòn rút của công ty.
Sau khi Lục Nghiên Tịch ký tên xong, cô cầm tập giấy tờ về biệt thự. Trên đường cô về nhà, chuyện này cũng tới tai Tư Bác Văn. Anh không tức giận mà còn bật cười, bàn tay mân mê giấy chuyển nhượng cổ phần trên tay, cười nói: “Đẩy nhanh tốc độ thôi.”
Anh nóng lòng muốn nhìn thấy dáng vẻ của Lục Nghiên Tịch khi tới cầu xin anh rồi.
Về đến biệt thự, dì Lý đã nấu cơm xong, vẫn là những đồ giàu đạm hàng ngày. Lục Nghiên Tịch ăn xong bắt đầu bắt tay vào việc kiểm tra các báo cáo tài chính trước đây và cả những nguồn tiền có thể vãn hồi.
Cô xem tới khoảng 10 giờ. Bình thường Tư Bác Văn về phòng rất muộn, vậy mà hôm nay anh bất ngờ về phòng, đi thẳng vào trong nhà tắm.
Lục Nghiên Tịch không quan tâm đến anh.
Một lúc lâu sau, cô nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, cô vẫn hỏi: “Anh có biết chuyện chú ăn hối lộ không? Em đã kiểm tra báo cáo tài chính, không nói tới việc trong đó có nhiều lỗ hổng, mà số tiền thiệt hại cũng không phải là ít.”
Đáng lý ra, Tư Bác Văn không thể không chú ý tới chuyện này được, một công ty bao giờ cũng chú trọng nhất đến con sâu làm rầu nồi canh trong nội bộ của mình.
“Anh có chú ý tới, nhưng đều là người một nhà nên anh chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.” Tư Bác Văn ngẩng đầu lên liếc nhìn cô, nói rất thờ ơ.
Lục Nghiên Tịch trợn tròn mắt không dám tin, lông mày chau lại: “Dù vậy thì cũng không thể dung túng được chứ.” Có suy nghĩ thế này thì làm sao công ty có thể vận hành được?
Hơn nữa nếu cứ làm như vậy thì rất dễ xảy ra vấn đề lớn.
“Anh biết.” Tư Bác Văn trả lời một tiếng, sau đó nhìn Lục Nghiên Tịch, khóe miệng hơi nhếch lên: “Em đi gặp Hoắc Vũ Khải rồi đúng không, những thứ này đều là do anh ta nói cho em biết. Thế em có nghĩ đến việc vì sao anh ta lại biết rõ những chuyện này như vậy không?”
Anh nói như khẳng định, sau đó đi từng bước từng bước lên phía trước, ép Lục Nghiên Tịch phải lùi lại. Cho đến khi cô chạm đến vách tường, lúc này cô mới hoảng sợ ngước đầu lên nhìn Tư Bác Văn. Anh cao 1m9, cô ngẩng đầu nhìn lên rất khổ sở.
“Anh đã từng nói những gì?” Tư Bác Văn nhớ là mình đã nói rất rõ ràng.
Nhưng Lục Nghiên Tịch lại coi như gió thoảng qua tai.
“Hoắc Vũ Khải chỉ đang quan tâm em, sợ em bị chú làm cho liên lụy…” Lục Nghiên Tịch còn đang định giải thích nhưng những lời còn lại đã bị Tư Bác Văn chặn miệng.
Thấy mặt cô đỏ lên, Tư Bác Văn mới buông cô ra, cúi người để cô ở trong lòng: “Cách xa Hoắc Vũ Khải một chút, anh không muốn nhìn thấy những tin tức trên báo liên quan đến em và anh ta.”
Đầu óc Lục Nghiên Tịch hơi rối loạn. Khoảng cách quá gần, mùi sữa tắm thoang thoảng trên người anh len vào mũi cô, ánh mắt vô thức liếc xuống phía dưới.
Tư Bác Văn đang quấn khăn tắm, để lộ những đường nét rõ ràng ở phần thân trên, cơ bắp rắn chắc làm cho mặt Lục Nghiên Tịch đỏ lên.
Mặc dù đã từng nhìn thấy cơ thể của anh nhưng mỗi lần đụng chạm, Lục Nghiên Tịch lại không thể khống chế được sự say đắm này của mình. Đã vậy, lần này nước còn đọng lại trên da anh, chảy dọc xuống theo những đường nét trên cơ thể. Trên vai anh còn đang vắt một chiếc khăn bông, bởi vì anh cong người nên chiếc khăn đó cũng phủ lên vai cô, luồng không khí ẩm ướt khiến lòng người càng thêm rối bời.
Ánh sáng vàng mờ của chiếc đèn phủ lên góc nghiêng của gương mặt anh, soái khí bức người.
Lục Nghiên Tịch vội vàng quay mặt đi, trong đầu đã rối tinh rối mù.
Tư Bác Văn lại làm như không phát hiện ra, đưa tay vén những sợi tóc vương của cô, ánh mắt từ gương mặt từ từ dịch xuống dưới đánh giá, bàn tay cũng bắt đầu không đứng đắn.
“Lục Nghiên Tịch?” Anh khẽ gọi một tiếng.
“Hả?” Lục Nghiên Tịch ngơ ngác ngẩng đầu lên, va trúng đôi mắt đen thăm thẳm tựa như chiếc giếng sâu của anh, khiến cô không thể tự cứu mình, cứ thế trầm mê trong đó.
“Cho anh nhé?” Mặc dù là câu hỏi, nhưng bàn tay của anh đã chạm vào da thịt của cô. Cảm nhận được cơn run rẩy từ người cô, khóe miệng anh nhướng lên rất khẽ, gần như không nhìn thấy được.