Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng trong phòng phục hồi chức năng cũng yên tĩnh lại, quần áo trên người Lục Huyền Lâm đã bị mồ hôi ra làm ướt dính chặt lên người.
Mặc dù đã đứng dậy được, nhưng vẫn cần phải dìu, Lục Huyền Lâm có chút phiền muộn, mở miệng cũng chỉ có thể nói được mấy từ.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
“Vâng.”
A Minh chỉ đợi câu nói này.
Anh ta không biết phục hồi chức năng đau khổ đến mức nào, nhưng lúc đó bác sĩ đã nhắc nhở anh ta, mỗi ngày chỉ cần phục hồi chức năng hai tiếng là được rồi, nếu như quá lâu cơ thể dễ không chịu nổi.
Mà Lục Huyền Lâm lại tăng gấp đôi, A Minh cảm thấy lát nữa mình phải đi mua một ít súp gà về bồi bổ cho Lục Huyền Lâm, sau đó còn phải tay chân nhanh nhẹn matxa cho anh.
Đúng là làm ba làm mẹ lại còn phải làm bảo mẫu, lo lắng cho số phận…
Thế nên A Minh lại bắt đầu tính toán xem lúc nào nên đề xuất chuyện tăng lương, nhưng lại nghe thấy giọng nói có chút khàn của Lục Huyền Lâm truyền đến.
“Tôi bảo cậu điều tra chuyện của Thái Vũ Hằng, cậu điều tra đến đâu rồi?”
A Minh nhìn Lục Huyền Lâm mặt không biểu cảm, mím môi, không biết phải nói như thế nào.
Bây giờ nói chuyện này thì có chút chật vật.
“Hả?”
Lục Huyền Lâm vẫn không ngừng truy hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Trông giống như chỉ nói một chuyện không quan trọng.
Mà lúc nãy ở trong phòng phục hồi chức năng, trong đầu Lục Huyền Lâm đều là dáng vẻ của Thái Vũ Hàng và Lý Tang Du ở bên cạnh nhau, còn có hai đứa nhỏ.
Anh đã nói với bản thân mình, chỉ cần Lý Tang Du hạnh phúc là được rồi, cho dù hạnh phúc kia không liên quan đến mình, bảo vệ cũng được.
Nhưng mỗi lần gặp nhau, trái tim giống như bị xé ra!
Vì vậy anh ép mình phải đứng lên, muốn dùng sự đau đớn trên cơ thể để che đi sự đau đớn trong lòng.
Ngã và tuyệt vọng hết lần này đến lần khác nhưng chỉ khiến cảnh tượng kia càng thêm rõ ràng.
Không có sự đau khổ nào sánh được với sự đau khổ ở trong lòng.
Vậy thì hãy chịu đựng càng nhiều sự đau khổ đi, dù sao cũng là do tự mình tìm đến.
“Cái này…. trong sáu năm nay Thái Vũ Hàng không có bất kỳ tai tiếng gì, về mặt riêng tư thì cũng không có quan hệ tình cảm với ai.” Rất quan tâm đến cô Lý.
Những điều này là kết quả A Minh có được qua nhiều nguồn tin tức.
Tại sao Thái Vũ Hàng thường xuyên vắng mặt trong các hoạt động, xuất hiện ở thành phố C bao nhiêu lần, đối xử với những đứa nhỏ ở trên phim trường vô cùng dịu dàng v.v…mà rất nhiều ngày tháng A Minh đều có thể đối chiếu.
Không phải là vào sinh nhật mỗi năm của cô Lý, thì cũng là vào ngày sinh nhật của hai đứa bé, còn có một vài ngày lễ, v.v
A Minh không dám nói, anh ta sợ tổng giám đốc của mình không chịu nổi.
Sáu năm qua, Thái Vũ Hàng đều ở bên cạnh cô Lý.
Cũng đúng, đã có một cặp song sinh trai gái ngoan ngoãn như vậy, nếu như còn dám ngoại tình thì thật sự không thể tha thứ!
Lục Huyền Lâm gật đầu, anh cũng không biết mình nên hài lòng hay là không hài lòng….
Chỉ là trong lòng có chút đắng chát.
“Sau đó, tổng giám đốc! Theo tin tức có được thì Thái Vũ Hàng vẫn chưa kết hôn, cô Lý cũng vậy, tổng giám đốc, anh phải nắm lấy cơ hội!”
Lúc nói đến chuyện này, A Minh có chút kích động.
Trên mặt Lục Huyền Lâm vẫn không chút gợn sóng: “Vậy thì sao? Cậu không biết vũng nước đục trong giới giải trí sao?”
Bởi vì trong giới giải trí, không kết hôn phần lớn là vì muốn bảo vệ người mình yêu, hơn nữa anh ta và Lý Tang Du còn có hai đứa con trai và con gái đánh yêu như vậy.
Nếu như có người mang tâm địa xấu xa, tạo ra những thông tin sai sự thật, v.v…, người bị tổn thương nhiều nhất là những đứa nhỏ.
A Minh không phải không biết những chuyện này, chỉ là, tổng giám đốc nhà anh ta không thể suy nghĩ tích cực sao?
“Nói không chừng, đây chỉ là suy nghĩ của một mình Thái Vũ Hàng, cô Lý chưa chắc đã bằng lòng!”
A Minh không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lục Huyền Lâm lại nghe không bỏ sót một chữ nào, đôi mắt lóe lên.
Nếu như Tang Du không đồng ý, vậy Thái Vũ Hàng vẫn phụ cô?
Anh chắc chắn vẫn còn cơ hội, Tang Du, chỉ cần em đồng ý, hôn lễ to như thế nào anh cũng đều tình nguyện bù đắp cho em….
Trong lòng đột nhiên có thêm tia hi vọng, nhưng Lục Huyền Lâm không biểu hiện ra, còn một chuyện quan trọng hơn.
“Cậu lại giúp tôi đi điều tra xem tình trạng sức khỏe của Mộ và Tịch.”
“Vâng.”
…..
Ăn bánh kem xong, Tịch lập tức đi ngủ, Thái Vũ Hàng cũng phải rời đi.
Đối diện với những lời thúc giục liên tục của trợ lý, anh ta cũng rất bất lực.
Lý Tang Du tiễn Thái Vũ Hàng đến cửa bệnh viện, cô cảm thấy Thái Vũ Hàng có chuyện gì đó muốn hỏi cô.
“Anh bận như vậy, không cần thiết phải đến đây, bay qua bay lại, thì nghỉ một chút đi.”
“Anh biết rồi, lần sau sẽ chú ý.”
Câu nói này không biết cô đã nói qua bao nhiêu lần, nhưng chưa lần nào người kia nghe theo, lần nào cũng là mấy từ này.
Nếu như không phải lo lắng cho sức khỏe của Thái Vũ Hàng, cô cũng không muốn nói nhiều.
“Sao Mộ lại bị bệnh?”
Thái Vũ Hàng nghe được chuyện này rất lo lắng, dù sao từ nhỏ đến lớn sức khỏe của Mộ luôn rất tốt, ngược lại Tịch thì thường xuyên vào bệnh viện.
Nhìn thấy những đường nét trên khuôn mặt của Thái Vũ Hàng sắp xoắn vào nhau, Lý Tang Du khẽ bật cười, lúc đầu cô cũng rất lo lắng, nhưng bác sĩ đã nhắc nhở cô là không có chuyện gì cả.
“Trẻ con không bị bệnh mới là bất thường đó?”
Cho dù Mộ có hiểu chuyện đến đâu thì cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi thôi!
Cô và Thái Vũ Hàng dường như đã quên mất chuyện này.
Cái này….cũng có lý, Thái Vũ Hàng bất lực thở dài: “Vẫn có chút lo lắng, em với Lục Huyền Lâm gặp nhau rồi?”
Cuối cùng vẫn hỏi vấn đề quan trọng nhất.
“Anh ta cũng ở bệnh viện này.”
Thái Vũ Hàng cũng biết chuyện này, tin đồn tổng giám đốc tập đoàn Lục thị bị tai nạn xe đã quanh quẩn trước mặt anh ta mấy vòng rồi, chỉ là người khác chưa xác định được hư thực thôi, mà anh ta sao có thể không điều tra ra được.
“Còn công việc thì sao?”
“Giống như anh nghĩ.”
Chính là do Lục Huyền Lâm sắp xếp, Lý Tang Du cũng rất bất lực với chuyện này, ai bảo Lục Huyền Lâm có tiền chứ?
“Nếu như em không thích, anh có thể tìm cho em công việc khác….”
“Em đã không còn để ý đến chuyện này nữa rồi, chỉ muốn sống cuộc sống của mình, vì vậy không thể làm ảnh hưởng đến em.”
Thái Vũ Hàng nhìn nụ cười trên khóe miệng Lý Tang Du, cũng không tiện nói gì nữa: “Anh tin em, có chuyện gì thì cứ tìm anh.”
Dù sao, anh đều ở một nơi trong tầm với của em để bảo vệ em.
“Biết rồi, còn không đi lát nữa sẽ trễ máy bay đó.”
Hai người vẫn nói chuyện phiếm thêm mấy câu nữa, Thái Vũ Hàng mới rời đi, lúc Lý Tang Du trở về phòng, Mộ vẫn chưa ngủ.
“Mẹ, lúc nãy con đã nhìn thấy chú ấy.”
Bởi vì bóng lưng của Lục Huyền Lâm mà Mộ không ngủ được, cậu bé có thể cảm nhận được ba của cậu bé rất đau lòng.
Một mình rời đi, giống như lúc ở thành phố C.
Bây giờ sự ràng buộc giữa bọn họ ngày càng sâu.
“Chú ấy hình như đã hiểu nhầm rồi.”
Lý Tang Du biết người mà Mộ nói là ai, nhẹ nhàng nắm lấy tay Mộ, không nói gì.
“Mẹ, mẹ sẽ không vui sao?” Mộ nắm chặt tay Lý Tang Du, nhìn chằm chằm vào cô: “Mẹ, nếu như mẹ không vui, Mộ không nói nữa.”
“Mộ, có một số chuyện mẹ không muốn con biết, không phải mẹ không vui, mà là mẹ không muốn, con còn nhỏ như vậy đã đi tìm hiểu thế giới của người lớn.” Có một đứa con hiểu chuyện như thế này, trong lòng Lý Tang Du cảm thấy rất ấm áp, đôi mắt cay cay, nói thế nào đây?
“Mẹ chỉ hi vọng con có thể giống như Tịch, có một tuổi thơ vui vẻ.”
“Nhưng, mẹ cũng tin tưởng con có thể xử lý tốt chuyện của mình, vì vậy, chỉ cần Mộ vui, mẹ cũng vui.”
Cuối cùng Mộ ôm lấy Lý Tang Du chìm vào giấc ngủ, thức khuya là một chuyện quá khó với cậu bé.
Một đêm ngủ ngon.