“Thích không?”
Thấy Mộ chần chừ không nói chuyện, Lục Huyền Lâm có chút lo lắng.
Không biết Lý Tang Du có dạy bọn nhỏ không được nhận quà của người lạ không.
Mặc dù ở phương diện nào đó anh không hề xa lạ, nhưng những điều này cũng chỉ có anh và Lý Tang Du biết.
Hơn nữa, anh làm sao có thể nghĩ đến Mộ đã biết rất nhiều rồi? Thậm chí còn biết nhiều hơn anh.
Mộ nhận quà, trên mặt hiện lên sự vui vẻ.
Lục Huyền Lâm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đối với sự vui vẻ của Mộ, Lục Huyền Lâm và A Minh đều cảm thấy bình thường, dù sao Mộ cũng trẻ con, trẻ con nhận được quà chắc chắn sẽ rất vui! Không hề biết suy nghĩ trong lòng Mộ.
Sau khi Mộ lịch sự nói cảm ơn, Lục Huyền Lâm lại bảo A Minh đưa Mộ về.
“A Minh, không phải cậu rất giỏi nói chuyện với người khác sao? Tại sao ở trước mặt đứa nhỏ lại như vậy?”
“Tổng giám đốc, cái này không thể trách tôi? Nếu như không phải đứa bé kia quá giống anh, tôi sao có thể kích động như vậy chứ!”
Nhưng Lục Huyền Lâm lại không bỏ qua cho A Minh, anh ta vừa trở về đã nhận được sự chất vấn ớn lạnh.
Rõ ràng anh ta đã lập công chuộc tội rồi mà…
Tổng giám đốc, anh không thể thiếu suy nghĩ như vậy được!
“Hả? Giống tôi sao?”
Nhưng, A Minh gần như đã có thể nắm được công tắc tính khí của Lục Huyền Lâm.
Lúc trước gần như chỉ có cô Lý, bây giờ chỉ là có thêm hai đứa bé.
Ngay cả Lục Huyền Lâm cũng không biết, chỉ cần anh nghĩ đến hai đứa nhỏ, biểu cảm trên mặt anh sẽ dịu dàng đến mức nào.
“Đúng vậy! Nếu như bà Lục có ở đây, sợ là sẽ lập tức cho là cháu nội của mình.”
Lời nói của A Minh không hề khoa trương, Tịch giống Lý Tang Du nhiều hơn, Mộ lại giống Lục Huyền Lâm hơn, nếu như lúc đó người mà Trịnh Uyển Khanh gặp được là Mộ, có thể sẽ lập tức sụp đổ.
“Tôi vừa nhìn thấy Mộ đã vô cùng kích động, anh xem, cô Lý đã sinh con cho anh rồi…”
“Đừng nói nữa.”
A Minh vẫn chưa nói xong, Lục Huyền Lâm đã ngắt lời anh ta, hơn nữa sắc mặt trông cũng không được tốt….
Hình như anh ta cũng không nói sai! Đúng là không đoán ra được….
Tâm trạng của Lục Huyền Lâm không tốt, là vì anh không muốn bị cái suy nghĩ-hai đứa bé kia là con ruột của anh chiếm giữ.
Nếu như đến lúc đó không phải thì phải làm sao? Mặc dù anh đã quyết định, dù kết quả như thế nào, anh cũng sẽ đối xử thật lòng với hai đứa bé.
Nhưng một khi nhận định trước, kết quả không phải, anh không thể đảm bảo mình sẽ không mất kiểm soát.
Hơn nữa, cho dù Lý Tang Du sinh cho anh hai đứa con thì sao?
Đừng quên Lý Tang Du vô cùng lương thiện, sao cô có thể nhẫn tâm từ bỏ hai mạng sống chứ?
“Vậy được rồi.” Cho dù Lục Huyền Lâm không nói nữa, A Minh cũng muốn nói ra vấn đề mà mình đã chuẩn bị, đây là cơ hội khó mà có được.
“Tổng giám đốc, chúng ta đi phục hồi chức năng thôi, lúc hai đứa bé rời đi, hi vọng anh có thể nhanh chóng khỏe lại.”
“Được!”
Lục Huyền Lâm trả lời rất dứt khoát, không chút do dự, mặc dù A Minh đã biết là như thế, nhưng vẫn không khỏi có đau lòng!
Sự tận tình khuyên bảo của mình cũng không bằng hai đứa bé thuận miệng nói một câu…
Sau khi Mộ trở về, đặt món quà sang một bên, ngoan ngoãn nằm lại giường.
Cậu bé có chút lo lắng, cậu bé tự tiện nhận quà, mẹ có buồn không?
Nếu như mẹ không vui, cậu bé phải trả lại những món quà này sao? Vậy, có phải ông ấy sẽ không vui?
Điều này khiến Mộ rất buồn bực.
Vì vậy, sau khi Lý Tang Du dẫn Tịch đi vào, Mộ vẫn luôn quan sát biểu cảm của Lý Tang Du, nhưng đến tận khi Tịch nhìn thấy con búp bê, vui sướng reo hò, biểu cảm của Lý Tang Du cũng không có nhiều thay đổi.
Chỉ là trong lúc Tịch không nhìn thấy, làm động tác im lặng với cậu bé, biểu cảm vẫn rất thoải mái.
Mộ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu bé cảm thấy mình vẫn nên tìm một cơ hội để giải thích với mẹ, không muốn mẹ hiểu nhầm.
Lý Tang Du vừa đi vào cửa đã nhìn thấy hai món quà, cũng đã từng nhìn thấy ở phòng bệnh của Lục Lâm Huyền, đương nhiên cô đã biết, nhưng cô đã cho phép cậu bé đi gặp Lục Huyền Lâm, món quà này cũng không có cách nào.
“Wow~ Búp bê đẹp quá, ba về rồi ạ?”
Tịch nhìn thấy búp bê, lập tức buông tay Lý Tang Du ra, chạy đến, ôm búp bê vào lòng.
Lý Tang Du có chút bất lực, ở trong lòng con gái hình như mình còn không quan trọng bằng một con búp bê….
Hơn nữa tại sao nhất định là Thái Vũ Hàng? Cô không được sao?
“Mẹ, ba đã trở về rồi đúng không?” Không thấy ai trả lời, Tịch hỏi, ánh mắt mong đợi kia, thật sự khiến Lý Tang Du có chút đau lòng.
“Sao vậy, công chúa bé nhỏ của ba nhớ ba rồi hả?”
Trong lúc Lý Tang Du đang định lên tiếng, bên ngoài cửa truyền đến giọng nói mà Tịch đang nhớ nhung.
“Ba~”
Sau khi Thái Vũ Hàng biết Mộ bị bệnh đã lập tức nghĩ cách hoãn lại tất cả mọi việc, sau đó không kịp nghỉ ngơi, vội vàng trở về, quan trọng là vẫn chưa qua sinh nhật của hai đứa nhỏ!
Thái Vũ Hàng ở ngoài cửa, dang hai tay ra, đợi Tịch bổ nhào vào lòng, sau đó giơ lên cao.
Không biết từ khi nào, mỗi lần gặp nhau sau một khoảng thời gian dài xa cách, hai người đều sẽ làm như vậy, mặc dù cân nặng của Tịch đang dần tăng lên, nhưng Thái Vũ Hàng vẫn luôn giữ thói quen này với Tịch, thậm chí còn vì Tịch mà tăng cường sức khỏe.
Ai bảo Tịch là tiểu công chúa của anh ta chứ!
Khung cảnh ấm áp này, lúc Lục Huyền Lâm nhìn thấy lại vô cùng chói mắt.
A Minh muốn quay đầu xe lăn nhưng đã không kịp.
Vừa đưa Mộ trở về, A Minh nghĩ đợi lát nữa sẽ đưa Lục Huyền Lâm đi thăm hai đứa bé, để tăng thêm động lực, ai mà biết được, Thái Vũ Hàng lại trở về.
Đúng lúc này.
Ngay cả tiếng ba của Tịch cũng rơi vào tai hai người bọn họ.
“Tổng giám đốc….” Nhìn thấy Lục Huyền Lâm nắm chặt hai tay lại, A Minh vô cùng đau lòng.
Nhưng Lục Huyền Lâm chỉ lắc đầu, bất lực thả lỏng hai tay ra: “Đi thôi.”
Giọng nói có chút khàn, A Minh biết Lục Huyền lâm đang kiềm chế.
Lục Huyền Lâm trước đây muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, gặp phải chuyện như thế này chắc chắn sẽ xông vào làm ầm ĩ một trận, mà bây giờ thì sao?
Anh chỉ im lặng rời đi, dáng vẻ nhếch nhác này không chút giấu giếm bị người khác nhìn thấy.
Mộ cảm nhận được một ánh mắt kỳ quái, vừa quay đầu lại nhìn thấy bóng lưng của Lục Huyền Lâm.
Ba hiểu nhầm rồi….
Dáng vẻ sa sút tinh thần này khiến Mộ có chút đau lòng, nhưng cậu bé không thể nói, không thể phá hỏng bầu không khí này.
“Ba, có phải là quà ba mua cho Tịch không, còn cố ý giả vờ thần bí~ ba xấu quá đi ~”
“Cái gì?”
Thái Vũ Hàng có chút khó hiểu, anh ta vừa mới vội vàng qua đây, vội đến mức còn chưa kịp chuẩn bị quà.
“Cái này nè.” Tịch giơ con búp bê trong tay lên.
Thái Vũ Hằng cười khổ, lại nhìn Lý Tang Du cầu cứu.
Lý Tang Du mấp máy miệng, anh ta.
Thái Vũ Hằng đột nhiên bừng tỉnh, xem ra hai người đã gặp nhau ở thành phố A.
“Tịch, đợi lát nữa ba lại dẫn con đi mua quà có được không? Món quà này, không phải do ba chuẩn bị!”
….
Mà lúc này, trong phòng phục hồi chức năng, chỉ nghe thấy tiếng va chạm không ngừng.
A Minh đứng ở bên ngoài trông chừng, nghe thấy âm thanh cũng không chịu được, lập tức đi vào.
Nhìn thấy Lục Huyền Lâm trán đã đầy mô hôi, nhưng vẫn dùng mọi cách ép mình đứng dậy.
Anh ta rất đau lòng, mặc dù là mối quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng bình thường hai người giống như bạn bè.
Vì vậy làm sao anh ta không biết, bây giờ Lục Huyền Lâm ngoan cường như vậy, thực ra là đang hành hạ bản thân.
Cảnh tượng lúc nãy, đã làm Lục Huyền Lâm tổn thương.
Cho dù hôm nay ở cùng đứa bé, tất cả niềm vui có được, trong tiếng ba kia đều đã biến thành lưỡi dao sắc bén.
Lúc đó vui vẻ bao nhiêu, bây giờ đau lòng bấy nhiêu.