Công ty từ trên xuống dưới, A Minh sợ xảy ra vấn đề nên quản lý rõ ràng, có điều thì cũng không có ai để ý chuyện Boss có đi làm hay không.
Đối với nhà họ Lục, A Minh và Elise vắt hết óc, đi công tác, đi họp, có thể trì hoãn thì đều giúp Lục Huyền Lâm trì hoãn. Nhưng là ông cụ vẫn là hung hăng thúc giục Lục Huyền Lâm về nhà.
“Ngài yên tâm, lần này anh ấy đi công tác về tôi sẽ chuyển lời!” Mỗi khi nhận điện thoại hối thúc của ông cụ, là một sự dày vò đối với A Minh, sao mình lại dính vào ông Tổng giám đốc tổ tông này vậy chứ.
Nhà họ Lục biết việc của Lý Tang Du đã mang đến tổn thương to lớn thế nào dối với Lục Huyền Lâm, luôn hi vọng Lục Huyền Lâm sớm chút thoát ra khỏi bóng ma.
Vì trợ giúp anh ra khỏi bóng ma.
Cho anh nghỉ ngơi, anh lại tăng ca ngày đêm.
Giới thiệu đối tượng cho anh, đối tượng bị mặt lạnh của anh hù đến không dám ra đường.
Dọn dẹp tất cả mọi thứ của Lý Tang Du, để anh chậm rãi quên đi, anh lại đánh bị thương nhân viên vận chuyển.
Ông cụ mặc dù nghiêm khắc với Lục Huyền Lâm, nhưng dù sao vẫn là bảo bối trong tim ông, trải qua giày vò quyết định để cháu trai tự mình điều chỉnh lại, nhấn mạnh để A Minh phải coi chừng anh.
Lúc A Minh đáp ứng ông cụ, mồ hôi trong lòng bàn tay toát ra nhiều đến nổi có thể dùng rửa tay.
"Ài... Ài... điện thoại của Tổng giám đốc..." Còn đắm chìm ở trong sự sợ hãi, A Minh rốt cục thấy được hi vọng từ điện thoại di động, hung hăng đụng phải Elise bên cạnh.
Elise không kích động như A Minh vậy, chỉ là chuyện trong công ty đang đồn đãi tổng giám đốc đi đâu đã giày vò cô không ít.
“A lô...tổng...a? anh là?” Mỉm cười nhận điện thoại, nụ cười trên mặt A minh dần dần biến mất...
"Cái gì? Tổng giám đốc trở về rồi? Ở bar Tinh Thần?" A Minh lộ vẻ mặt thống khổ.
Tổng giám đốc đây là đào hố cho anh nhảy mà! Việc này sao bàn giao được với ông cụ đây?
Bình thường Lục Huyền Lâm dù thường xuyên đến bar Tinh Thần giết thời gian, thế nhưng không uống đến mức khiến người phục vụ rượu gọi điện thoại tới.
Đây rốt cuộc đã trải qua những gì.
A Minh và Elise không dám nghĩ tiếp, mau chóng rời công ty tới Bar.
“Tôi lặp lại, không cần bứt dây động rừng, phong tỏa lại tin tức, nhất là không cho phép nói cho ông Lục.” A Minh vừa lái xevừa dặn dò người phục vụ rượu bar Tinh Thần phong kín tin tức.
Tổng giám đốc rốt cuộc bị điên gì, người biết đến đại cuộc sao lại uống say như vậy?
"Có phải là không tìm được Cô Tang Du hay không?" nhịp tim Elise cũng bịch bịch nhảy, đây quả thật là một tin dữ.
A Minh cũng không biết, nhưng vừa về liền uống rượu, nhất định không phải là tin tức tốt gì.
Chờ bọn họ đến bar thì nhìn thấy Lục Huyền Lâm nửa tỉnh nửa say.
Anh chật vật như kẻ chạy nạn.
Đây là Lục Huyền Lâm họ nhận biết sao? Đã từng là Tổng giám đốc chú trọng hình tượng của mình sao?
“Ồ ồ...” Lục Huyền Lâm cũng không để ý đến hai người, hung hăng rót rượu, trên sàn đầy chai rượu.
"Ôi... trời... Đừng uống..." A Minh cảm thấy mình như làm cha làm mẹ, đoạt lấy chai rượu trong tay Lục Huyền Lâm, lại bị đánh trở về.
Cánh tay đau một trận.
Xem ra bị thương không nhẹ à.
Chẳng lẽ Lý Tang Du thật đã chết rồi, sau đó tổng giám đốc xám xịt trở về, lại mua say ở bar? Hoặc là căn bản không nhìn thấy Lý Tang Du? Không thể nào đâu, tổng giám đốc không phải loại người dễ dàng buông tha, huống chi người cần tìm là người anh nhớ trông hàng đêm.
"A Minh, nghĩ cách đi, thế này sẽ dẫn đến nhiều người thêm!" Elise một bên thúc giục A Minh mau khiêng tổng giám đốc bất tỉnh nhân sự về, một bên dùng thân thể gầy nhỏ chặn lại đám người xem náo nhiệt bị dẫn tới bởi âm thanh.
Ai cũng biết hậu quả khi quá nhiều người vây xem, vì che giấu ông Lục, A Minh hao tốn bao nhiêu tâm huyết, không thể bởi vì chuyện này dẫn đến toàn bộ lời nói dối bị vạch trần.
"Rượu đâu? Mang thêm lên đây!" bây giờ Lục Huyền Lâm một lòng chỉ muốn cầu say, cầm chai rượu vứt ở bên chân A Minh.
"Tổng giám đốc à, đừng uống nữa, chúng ta về nhà? Về nhà có nhiều rượu hơn!"
A Minh thừa cơ bấu víu vào Lục Huyền Lâm, vây anh ở dưới cánh tay.
Lục Huyền Lâm uống say đương nhiên sẽ không để ý ai bảo anh dừng uống rượu, chỉ biết là có người chặn anh một lòng mua say.
Trở tay liền quẳng A Minh xuống đất, Elise nhắm mắt lại không đành lòng nhìn thẳng.
Lưng A Minh đau đớn một hồi.
Tổng giám đốc uống say ra tay thật hung ác...
Lục Huyền Lâm nhìn chằm chằm người phục vụ rượu đứng ở một bên: "không nghe hiểu tiếng người sao? Tôi bảo các ngươi đi lấy rượu!"
Người phục vụ rượu biết anh có địa vị không thấp, nhưng cứ thế này rất dễ xảy ra chuyện!
"Tổng giám đốc, anh nghe tôi nói, trở về liền đi lấy rượu ngon nhất để chúng ta cùng uống, có được hay không?" A Minh cứng rắn không được liền đến mềm, nâng dậy cơ thể đau đớn của mình, bắt đầu chậm rãi dẫn dắt Lục Huyền Lâm.
Quả thật là làm một quản gia của thiếu gia nhà họ Lục đúng là dùng hết thể lực và trí thông minh mà.
Lục Huyền Lâm nghe đến đó đột nhiên an tĩnh lại, A Minh cho là mình khuyên bảo có tác dụng, đang chuẩn bị đi lấy đồ của tổng giám đốc.
Sau lưng truyền đến âm thanh mở nắp.
Sẽ không, không phải là không có rượu sao?
A Minh tuyệt vọng quay đầu ngoan ngoãn ngồi bên người Lục Huyền Lâm, lúc này chỉ có thể chậm rãi đánh lâu dài.
"A Minh!"
"Ài! Tổng giám đốc nghĩ thông suốt rồi sao?"
“Cậu đã yêu qua ai chưa?”
“A...” Câu hỏi này A Minh biết rồi, thì ra là mua say vì Lý Tang Du: “"Tổng giám đốc, không phải tôi nói chứ, mặc dù thường ngày anh hơi ác với cô Lý Tang Du nhưng cũng không khiến tôi ghét bỏ gì anh, nhiều hơn chính là sự cố của cô Tang Du không phải lỗi do anh, anh đừng cứ sống trong quá khứ, tôi tin cô Tang Du cũng không trách anh đâu.”
Lục Huyền Lâm cúi đầu uống rượu, lẳng lặng nghe.
Anh trầm mặc ngược lại khiến A Minh càng căng thẳng hơn.
Tổng giám đốc sẽ không tức giận.
"Anh A Minh..." Phục vụ rượu một bên cũng là run rẩy thấp giọng hô hào A Minh.
A Minh nhíu mày quay đầu ra hiệu hỏi sao vậy?
“Anh xem này!”
Người phục vụ đưa qua một chiếc điện thoại
Đây không phải điện thoại của tổng giám đốc sao? Sao thành bộ dạng này, như này còn có thể xem sao?
"Cậu Lục nhìn điện thoại xong mới bắt đầu đột nhiên uống rượu, anh A Minh có muốn nhìn xem hay không?" người phục vụ rượu biết tùy ý động đồ là không đúng, nhưng không chừng đây là cách duy nhất có thể dẫn cậu chủ đây về thì sao?
"Tổng giám đốc đúng là bạo lực!" A Minh nhận điện thoại, không tự chủ được cảm thán một tiếng. Elise ho khan nhắc nhở A Minh, ngậm miệng giả bộ như không nói qua lời này, mở ra điện thoại.
Tin nhắn thứ nhất, người gửi tin là số điện thoại lạ, nhưng hiện lên thành phố gọi đến đã bán đứng tất cả - thành phố C
Lý Tang Du?
"Lục Huyền Lâm, đối với sự cố sáu năm trước tôi đã quên đi theo thời gian, không phải lỗi của anh, tôi cũng không hận gì anh, hi vọng anh đừng tiếp tục sống trong áy náy..."
"Tôi đã sớm chập nhận chúng ta như bây giờ, đây là trừng phạt với chúng ta, đã duyên phận chỉ đến đây, chúng ta không cần thiết áy náy hối hận...Rời đi là lựa chọn của tôi, không liên quan đến anh...”