"Mẹ, mẹ không thấy chú Lục rất khó chịu sao? Chú ấy có vẻ đã hiểu lầm."
Lý Mộ nhìn ra Lục Huyền Lâm hiểu lầm hết thảy, như bây giờ, ai cũng sẽ hiểu lầm.
"Lý Mộ, con nghe mẹ nói. chú Lục là một người không có quan hệ với chúng ra, về sau cũng sẽ không gặp nhau, cũng sẽ không lại gặp nhau nữa, đừng đi quản những chuyện này nữa." Lý Tang Du không muốn cho bọn nhỏ tăng thêm gánh nặng không cần thiết trong lòng, như bây giờ rất tốt, sinh hoạt đơn thuần mà tĩnh lặng.
Thái Vũ Hàng đã từng cùng cô dây dưa không rõ, đến bây giờ Thái Vũ Hàng bây giờ lại ở trong nhà của cô, là ai đều sẽ hiểu lầm. Thế nhưng là, bây giờ cô không quản được nhiều như vậy, vì bảo hộ bọn nhỏ, cô nhất định phải quyết đoán.
Lý Mộ ngoan ngoãn gật đầu.
Cô biết Lý Mộ luôn là một đứa bé thông minh, cậu có lẽ đã sớm biết hết thảy đến cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng là dù sao vẫn là đứa trẻ, có một số việc không nên biết thì tốt hơn.
Hai mẹ con ngồi trong phòng khách, yên lặng một hồi.
"Mẹ... Ta muốn hỏi một việc!" Lý Mộ rốt cục không nhịn được mở miệng.
"Bé cưng, con nói đi!" Mặc dù đã làm chuẩn bị nhưng trong lòng Lý Tang Du cũng có chút căng thẳng.
"Chú Lục có phải là... Ba của chúng con không?"
Quả thật, vấn đề này như sấm sét giữa trời quang đánh vào trong lòng Lý Tang Du.
Lý Mộ đều biết...
Lý Mộ quá thông minh, cũng không nói gì lại biết tất cả mọi chuyện.
Đối mặt Lý Mộ đặt câu hỏi, Lý Tang Du xoắn xuýt hồi lâu vẫn là không muốn lừa gạt con trai, cô cũng biết với trí tuệ của con trai, lừa gạt không được nữa.
Cô gật nhẹ đầu: "Đúng thế."
Nghe được câu trả lời Lý Mộ không thấy kinh ngạc, cậu đã sớm biết, chỉ là muốn xác định một chút. Bây giờ trong lòng cũng là trăm mối hỗn loạn, cho dù đã làm chuẩn bị Lục Huyền Lâm là ba ruột mình, khi lấy được đáp án khẳng định, trong lòng dâng lên tư vị không nói nên lời.
Lý Tang Du tinh tế thu hết vào mắt biểu cảm của Lý Mộ, ôm lấy cậu bé: "Nói cho mẹ, sao anh ta tìm được nơi này?"
"Mẹ! không phải là con!" Lý Mộ nghe mẹ chất vấn, giống con thỏ con bị giật mình, nhìn qua Lý Tang Du
"Không có, mẹ không có trách con, chỉ là hỏi con sao anh ta tìm được đây." Lý Tang Du đương nhiên không nỡ nói Lý Mộ, kiên nhẫn ôm cậu ngồi.
"Mẹ không giận sao?"
Lý Mộ xác định một lần nữa, nhìn chằm chằm vào Lý Tang Du.
"Thật không có!" Lý Tang Du ôm chặt tay Lý Mộ.
Trong lòng Lý Mộ an tâm: "Mẹ, hôm nay lúc con mở cửa cũng cảm thấy lạ, làm sao ông ấy tìm được nơi này. Mà còn cũng chỉ gặp qua ông ấy ba lần, lần đầu tiên là tại đầu phố, lần thứ hai là ở ngoài căn phòng đỏ trắng...?"
Lý Tang Du gật đầu ra hiệu nhớ kỹ.
"Không phải mẹ nói căn nhà đó là của chúng ta sao? Sao chú Lục Huyền Lâm lại đi vào trong được?
Lời của Lý Mộ triệt để khiến Lý Tang Du trầm mặc.
Anh không bán nó sao?
Tại sao muốn ở trong căn nhà kia? Là bởi vì Trịnh Uyển Khanh? Cũng đúng, đó dù sao cũng là nhà họ Lý, Trịnh Uyển Khanh đã từng lớn lên ở nhà họ Lý, có lẽ anh để nó lại cho Trịnh Uyển Khanh.
“Mẹ?” Thấy Lý Tang Du im lặng, tim Lý Mộ treo lên lần nữa.
"Không... Không sao, lần thứ ba là ở đâu?"
"Nghĩa trang!"
"Nghĩa trang?" Lý Tang Du cũng không có nhìn thấy Lục Huyền Lâm xuất hiện ở nghĩa trang.
"Là vô tình đụng phải, khi đó ông ấy đứng trước mộ ông ngoại, sau đó ông ấy đưa con đi xem mộ mẹ... mẹ, mẹ không biết khi đó con sợ đến mức nào đâu, còn tưởng rằng mẹ bây giờ có phải hồn ma biến ra không nữa!"
Lý Tang Du bị Lý Mộ trêu ghẹo khiến cô điều chỉnh lại cảm xúc, trên mặt hiện lên nụ cười.
Nếu như là ở Nghĩa trang đụng phải Lý Mộ, như vậy bây giờ bị tìm tới cũng liền không có gì kỳ lạ.
Gần như biết trước biết sau nên cô chuẩn bị đứng dây, tiếp tục rửa rau.
"Mẹ!" Lý Mộ nói cho mẹ việc mình biết, mẹ vẫn còn không có giải đáp nghi vấn trong lòng mình: "vì sao mẹ lại cùng ông ấy tách ra! cũng là bởi vì ông ấy mới rời khỏi sao?"
"Ài... con không hiểu đâu!" Lý Tang Du than nhẹ một tiếng.
Mặc dù Lý Mộ rất thông minh, nhưng là đối với tình cảm giữa người lớn thì sao lại hiểu được?
Chuyện năm đó một lời khó nói hết.
Bây giờ lại làm sao trở lại như ban đầu được?
"Vậy... mẹ vẫn yêu ông ấy sao?"
Lý Mộ có thể cảm nhận được nội tâm bi thương của Lý Tang Du, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy mẹ, ngoan ngoãn chôn đầu trong ngực mẹ mình. Cậu rất ít thân cận mẹ như này, chỉ là tại cảm nhận được mẹ đau lòng, nội tâm của cậu cũng đau lòng.
"Yêu không nổi!" Lý Tang Du vuốt ve mái tóc Lý Mộ: "Có phải thấy mẹ quá ích kỷ hay không?"
"Không có, mẹ mãi mãi đúng, bởi vì mẹ có đạo lý của chính mình."
Quả thật Lý Mộ vẫn là ngoan ngoãn đến mức làm người đau lòng.
"Nhưng là mẹ không có cách nào để con và Tịch Tịch đạt được tình thương của cha mà các con nên được, con không hận mẹ sao?"
Ai cũng khát vọng có người cha bảo hộ mình, cho mình một tuổi thơ hoàn mỹ nhất.
"Sẽ không, chỉ cần mẹ vui vẻ, Tịch Tịch vui vẻ, người một nhà hòa thuận chính là tốt nhất..."
Nếu có một người ba có lẽ sẽ hạnh phúc hơn, nếu như không có, còn có cậu bảo vệ mẹ và em gái.
Lý Mộ mặc dù nhỏ, cũng biết tầm quan trọng của một người ba ở gia đình.
Nếu như ba trở về, để mẹ đau lòng, cậu tình nguyện không cần ba.
"Mộ mộ, thật ra ở trong mắt mẹ, các con vui vẻ mới là hạnh phúc của mẹ. Ông ấy đúng là ba của các con, huyết thống là không thể phủ nhận, nếu như con nhớ ông ấy, con có thể đi tìm ông ấy, mẹ sẽ không tức giận."
Lý Tang Du cũng không nghĩ tới mình sẽ nói ra lời như vậy
Có lẽ cô cũng hơi mờ mịt.
"Mẹ với ông ấy không có kết quả..." Suy nghĩ hồi lâu vẫn là trả lời vấn đề Lý Mộ muốn biết nhất.
Tại sao rõ ràng yêu nhau, lại nói là yêu không nổi.
Nào có việc rõ ràng không có kết quả, nhưng lại quấy rầy nhau.
Thế giới tình cảm của người lớn đúng là rất phức tạp.
Lý Mộ hơi xoắn xuýt bắt đầu chu miệng, Lý Tang Du thấy được thì vừa buồn cười lại vừa giận: "mẹ nói, muốn gặp liền đi gặp, con có quyền lợi đi tìm ba của mình!"
"Nhưng là... có thể khiến mẹ thấy khó chịu hay không?
"Sẽ không, mẹ là mẹ, con là con! mẹ sẽ không khó chịu."
Thực ra thì ân oán tình cảm của hai người có liên quan gì đến con cái chứ? Đứa trẻ khát vọng tình thương của cha, nên cho bé tự do đi tìm mình tình thương của cha.
Lý Mộ cảm nhận được mẹ càng đau lòng nên cũng không có hỏi tiếp, vẫn như cũ ôm mẹ.
Nghĩ đến người đàn ông hôm ấy đứng trước mộ bia, khóc thút thít, có lẽ ông ấy cũng yêu mẹ.
Cậu bé muốn trợ giúp ông ấy, nhưng lại sợ mẹ đau lòng.
Đến cùng nên làm thế nào...
Lý Mộ cũng mê mang.
...
Lục Huyền Lâm hốt hoảng trở lại thành phố A, A Minh và Elise đều mặt mày ngẩn ngơ hết cả.
Tổng giám đốc thật vất vả tìm được Lý Tang Du còn sống, nói sao cũng cần mấy ngày mới có thể trở về.
Sao chưa đến một ngày đã trở lại rồi?