Không biết tại sao mà lúc nãy người phụ nữ này vẫn còn rất kiêu ngạo, bây giờ lại trở nên ủ rủ, cô ta hung dữ trợn mắt với Tô Loan Loan một cái rồi đi vào phòng thử đồ.
Sau khi thay đồ xong, cô ta bước ra, ném cái váy vào người cô nhân viên bán hàng rồi nói: "Làm ăn cẩu thả, không cần nữa!"
"Người xấu còn trách quần áo, xem ra cô Lê thức khuya đến mức mắt không hoạt động bình thường được nữa rồi."
Tô Loan Loan rõ ràng thấy sắc mặt cô Lê đã rất khó coi rồi nhưng vẫn không nói gì, chỉ cầm túi lên rời đi.
"Sao người phụ nữ đó lại sợ cậu như vậy?"
"Đương nhiên sợ tớ rồi." Mặc Duy Nhất cười như một con hồ ly nhỏ: "Bởi vì tớ nắm được điểm yếu của cô ta."
**
Thanh toán xong, hai người đi vào cửa hàng ở bên cạnh chọn lựa một vòng, đến lúc ra ngoài thì lại gặp người phụ nữ đó ở hành lang.
Lần này bên cạnh cô ta có thêm một người đàn ông, dáng vẻ cao ráo, cô ta ôm chặt lấy cánh tay người đàn ông đó, gần như là cả người đều dính chặt vào, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt khác thường của những người xung quanh.
"Oan gia ngõ hẹp."
Mặc Duy Nhất vừa nói xong, hai người ở phía trước liền quay người lại.
"Mẹ nó, Tô Loan Loan! Lại là cô, con nhóc chết tiệt này!"
Lại là Hoắc Thiệt Tích.
Tô Loan Loan cảm thấy, ừm, đúng thật là oan gia ngõ hẹp.
Người phụ nữ đó kinh ngạc nói: "Thiệt Tích, anh quen cô ta sao?"
Thiệt Tích?
Tô Loan Loan mắc ói…
“Không quen mà được sao, vết thương trên đầu ông đây chính là do con nhóc chết tiệt này dùng chai rượu đập vào đó." Hoắc Thiệt Tích nói xong bèn dữ tợn trừng mắt với Tô Loan Loan.
Bởi vì đang ở bên ngoài, lại không có người nhà họ Hoắc bảo vệ nên anh ta không thèm giấu diếm sự giận dữ và chán ghét của mình.
Người phụ nữ kia lập tức bênh vực: "Một đứa con gái mà hung dữ đến vậy sao, dám đập Thiệt Tích của chúng ta, đúng là đồ quỷ cái!"
Xấu xa như vậy thảo nào có thể trở thành bạn thân với Mặc Duy Nhất.
Đương nhiên, câu nói phía sau này cô ta không dám nói ra miệng mà chỉ có thể chửi rủa ở trong lòng.
Không ngờ Mặc Duy Nhất lại mỉa mai: "Loan Loan, trước đây nghe cậu nói cậu ba nhà họ Hoắc và Hình Ngộ Vân là anh em tốt, hôm nay được chứng thực rồi này. Không những là anh em tốt mà ngay cả phụ nữ cũng thích cùng một kiểu, có phải chơi golf cũng thích đánh vào cùng một lỗ không?"
"Phụt!"
Tô Loan Loan không nhịn được bèn bật cười.
Hóa ra người phụ nữ này cũng qua lại với Hình Ngộ Vân sao?
Xem ra vẫn còn rất nhiều chuyện cô không biết.
"Mặc Duy Nhất, cô đang nói lung tung cái gì vậy!" Mặt người phụ nữ kia đỏ bừng lên, vẻ mặt trở nên hoảng loạn.
"Tôi nói lung tung à?" Mặc Duy Nhất nở nụ cười xảo quyệt, đắc ý nói: "Tôi vẫn còn giữ những tấm ảnh lần trước của cô và Hình Ngộ Vân đó, hay là cũng gửi cho Thiệt Tích nhà cô một bản nhé? Toàn là ảnh HD không che đó, cô cần không?"
Khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Thiệt Tích đã đen như than.
Lê Na này là một ngôi sao mới nổi lên gần đây, lúc trước họ quen nhau qua một buổi tiệc.
Gần đây cô ta không ngừng theo đuổi anh ta, không biết lấy được số điện thoại của anh ta từ đâu, đúng lúc hôm nay anh ta đang ăn chơi ở gần đây, lại rảnh rỗi nên gọi cô ta ra, không ngờ…
Anh ta đột ngột rút cánh tay mình ra: "Con khốn!"
"Thiệt Tích, anh nghe em giải thích, em với anh Hình chỉ là… chỉ là…"
"Chỉ là từng qua đêm mà thôi." Mặc Duy Nhất bổ sung.
"Mặc Duy Nhất, cô đừng có mà quá đáng!" Lê Na thật sự rất tức giận, nhưng bối cảnh nhà họ Mặc lại khiến cô ta không dám đắc tội.
Xung quanh đã có người qua đường đang chỉ trỏ, có người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh, tiếng bàn luận càng không ngừng vang lên: "Người đàn ông này bị cô ta cắm sừng sao?"
"Không chỉ vậy mà còn bị người anh em tốt của mình cắm sừng nữa."
"Người phụ nữ mà anh em tốt của mình từng chơi qua, chậc chậc chậc, gu nặng quá!"
"Cô thì hiểu cái gì, người trẻ tuổi bây giờ đều thích đổi đồ chơi, chỉ một miếng này…"
Hoắc Thiệt Tích sao có thể chịu được sự sỉ nhục như vậy.
Anh ta đúng là ham chơi, nhưng cũng có mặt mũi của mình, không phải là thứ gì cũng muốn.
Anh ta lập tức giáng xuống một bạt tai: "Con đĩ chết tiệt!"
Ra tay đánh giữa đường?
Những người hóng chuyện xung quanh càng phấn khích hơn.
Tô Loan Loan cũng lười xem trò hề này của bọn họ bèn kéo Mặc Duy Nhất rời đi: "Đi, chúng ta lên lầu mua sắm."
"Được thôi."
**
Sau khi Hoắc Thiệt Tích đuổi được Lê Na đi thì một mình lái xe đến bệnh viện thay băng gạc, ai ngờ đi đến cửa thang máy, vừa quẹo vào đã bị người ta va trúng.
Vốn dĩ tâm trạng đã không tốt rồi, anh ta lập tức bộc phát: "Mẹ nó, cô bị mù à! Vội vàng về chịu tang hả?"
Tô Nghiên Nghiên tức đến mức mặt đỏ lên.
Rõ ràng là anh ta đụng vào mình trước, thế mà còn dám la lối om sòm.
Nhưng bởi vì người này là Hoắc Thiệt Tích - cậu ba nhà họ Hoắc, là công tử bột nổi tiếng ở Nam Thành nên cô ta không dám đắc tội mà chỉ có thể nhặt bản báo cáo ở dưới đất lên rồi quay người định rời đi...
"Đứng lại!" Hoắc Thiệt Tích kéo cánh tay cô ta lại: "Mau xin lỗi bố mày!"
Tô Loan Loan chọc anh ta không vui thì thôi đi, dù sao cô ta cũng được người nhà họ Hoắc và Hoắc Cạnh Thâm bảo vệ quá gắt gao…
Nhưng con cừu nhỏ như Tô Nghiên Nghiên này mà cũng dám như vậy với anh ta?
Thật sự tưởng Hoắc Thiệt Tích này dễ bắt nạt sao?
Anh ta giơ tay giật lấy đồ trong tay cô ta.
"Trả cho tôi!" Tô Nghiên Nghiên kêu.
Hoắc Thiệt Tích cúi đầu nhìn, có thai 39 ngày?
Á đù…
Anh ta chưa kịp hoàn hồn lại thì Tô Nghiên Nghiên đã giật lấy bản báo cáo rồi quay người chạy khỏi đó.
Sau khi chạy vào trong xe, cô ta lập tức gọi điện cho Tưởng Di: "Mẹ, đã làm xong báo cáo rồi, bây giờ con sẽ đến nhà họ Hình."
Chỉ cần có giấy chứng minh mang thai này, cho dù Hình Ngộ Vân muốn hủy hôn thì người lớn nhà họ Hình cũng sẽ không đồng ý, nhưng lần này thứ cô ta muốn không phải chỉ đơn giản là đính hôn, mà là…
Lập tức kết hôn!
**
Tối đó, Tô Học Cần gọi điện cho Tô Loan Loan, bảo cô về nhà một chuyến.