Sáng ngày hôm sau, tại một đại lý xe hơi.
"Loan Loan, chiếc xe này không tệ… Loan Loan, Loan Loan!"
Tô Loan Loan chợt hoàn hồn lại: "Gì thế?"
Đôi mắt mèo xinh đẹp của Mặc Duy Nhất nhìn cô chằm chằm: "Cậu đang nhớ Hoắc Cạnh Thâm hả?"
Tô Loan Loan: "..."
Cô quả thật đang nhớ… nụ hôn tạm biệt của Hoắc Cạnh Thâm.
Triền miên và tinh tế đến như vậy.
Nó còn khiến cô rung động hơn so với lần đầu ở bệnh viện, cứ như toàn thân bị truyền điện vào, cuối cùng ngay cả Hoắc Cạnh Thâm rời đi như thế nào cô cũng không nhớ nữa...
"Bị tớ nói trúng rồi chứ gì!" Mặc Duy Nhất hưng phấn vỗ tay: "Anh ấy mới rời đi có một ngày mà cậu đã hồn vía lên mây, chậc chậc chậc, vợ chồng mới cưới có khác."
Tô Loan Loan ho khan hai tiếng: "Nhớ anh ấy thì sao chứ? Bọn tớ cũng đã kết hôn rồi, người đàn ông của tớ mà tớ không được nhớ sao?"
Lời nói như cây ngay không sợ chết đứng này khiến Mặc Duy Nhất nhất thời không biết phải đáp lại như thế nào.
Một giây sau, cô ấy đột nhiên tiến đến gần Tô Loan Loan, mờ ám thì thầm vào tai cô: "Kỹ thuật chuyện đó của anh ấy như thế nào?"
Tô Loan Loan: "..."
"Lần trước tớ hỏi cậu không chịu nói cũng thôi đi, bây giờ đã kết hôn rồi mà còn ngại hả?" Mặc Duy Nhất không ngừng dụ dỗ cô, dáng vẻ háo sắc lộ ra, đâu còn là người đoan trang và tao nhã nổi tiếng ở Nam Thành nữa?
Tô Loan Loan không nhịn được mà trợn mắt: "Tiểu Bạch nhà cậu có biết cậu háo sắc như vậy không?"
"Anh ấy là chồng tớ, đương nhiên là anh ấy biết rồi."
Tô Loan Loan: "..."
"Hơn nữa, nếu tớ không háo sắc thì tớ có thể dụ dỗ anh ấy vào tay mình thành công chắc?"
Tô Loan Loan lần nữa: "..."
Nghĩ kỹ lại thì cũng đúng.
Cô hầu như rất ít tiếp xúc với Tiêu Dạ Bạch, mỗi lần gặp mặt chính là anh ta đến ký túc xá để đón Mặc Duy Nhất, cảm giác mà anh ta mang lại cho cô chính là: lạnh, rất lạnh, vô cùng lạnh!
Anh ta có một khuôn mặt lạnh như băng, vô cầu vô dục, tuấn tú nhưng lại có cảm giác vô cùng xa cách.
Còn Mặc Duy Nhất thì cứ như một mặt trời nhỏ nhiệt huyết, luôn lan tỏa năng lượng của mình ra khắp xung quanh…
Sự thật chứng minh, quả nhiên sức mạnh của mặt trời tương đối mạnh.
"Có điều lúc nãy cậu nói hôm qua Hoắc Cạnh Thâm về nước Anh rồi, vậy chẳng phải là hai người chưa động phòng sao?" Mắt Mặc Duy Nhất sáng lên: "Tớ biết nên tặng quà tân hôn gì cho cậu rồi."
"Cái gì?"
"Bí mật." Mặc Duy Nhất ra vẻ thần bí.
"Cô cả." Lúc này, Chu Đằng chầm chậm chạy vào từ bên ngoài rồi chào Mặc Duy Nhất một tiếng: "Cô Mặc."
"Chú Chu, cháu đã xem xong rồi, cứ lấy chiếc này đi ạ." Tô Loan Loan tùy ý chỉ vào một chiếc xe nhỏ màu đỏ.
Mặc Duy Nhất không hài lòng: "Loan Loan, bây giờ cậu là vợ của tổng giám đốc công ty bất động sản Hoắc Nguyên mà chỉ lái một chiếc Camry này à?"
"Tớ thấy cũng được mà."
Cô không để ý quá nhiều về tiền bạc, mặc dù từ nhỏ đến lớn không được yêu thương nhưng vì có Tô Học Cần nên Tô Vân Đường chưa từng dám đối xử tệ với cô về mặt vật chất, tiền sinh hoạt của hai cô con gái đều ngang nhau.
Hơn nữa, tiền mua chiếc xe này là Tô Học Cần cho cô…
"Ít nhiều gì cũng nên chọn BMW chứ?" Mặc Duy Nhất chỉ vào chiếc xe mui trần thể thao màu trắng ở bên cạnh và nói: "Chiếc này chính là tốt nhất, đến lúc nào đó chúng ta cùng lái xe đi hóng gió sẽ thu hút sự chú ý lắm đó!"
"Không cần đâu, cứ lấy chiếc này đi." Tô Loan Loan hỏi Chu Đằng: "Chú Chu, chú thấy được không ạ?"
"Cô cả thích là được."
Chọn xe xong thì gọi điện báo cáo với Tô Học Cần rồi hai người cùng đi đến trung tâm thương mại.
Lần này về nước Tô Loan Loan không mang hành lý về, mặc dù đã gọi điện thoại nhờ bạn bên Los Angeles chuyển đồ về nước cho cô nhưng sắp đến tháng chín lại phải nhập học, lại còn phải ăn mặc theo mùa nên cũng cần mua sắm thêm một số bộ quần áo.
Hai người đi đến một cửa hàng, Tô Loan Loan ở đó chọn quần áo còn Mặc Duy Nhất thì chạy đi mua quà.
Chẳng mấy chốc cô ấy đã chạy về: "Nè, quà tân hôn của cậu."
Nhanh vậy sao?
Tô Loan Loan nhận lấy cái túi, đang định mở nó ra thì…
"Đừng!" Mặc Duy Nhất bịt chặt miệng túi: "Đợi tổng giám đốc Hoắc của cậu về đã rồi hẳn xem."
Tô Loan Loan cũng không nghĩ nhiều mà để cái túi qua một bên: "Tớ đi thử cái váy này."
"Được."
**
Tô Loan Loan vừa đi vào phòng thử đồ, liền nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng một người phụ nữ đang gọi điện thoại.
Lúc đầu cô cũng không để ý, nhưng giọng nói đó thực sự quá õng ẹo, hoàn toàn không thèm quan tâm liệu có ai nghe thấy hay không.
"Bao lâu rồi chưa gặp người ta, anh nói đi."
"Ai da người ta không biết đâu, người ta muốn anh đến mà."
"Không được, anh ở gần đây như vậy, nếu còn không đến gặp người ta thì người ta sẽ không đi nữa đâu."
Da gà của cô nổi hết cả lên, Tô Loan Loan giơ tay lên gõ vào cửa vài cái.
Bên cạnh chợt yên lặng, nhưng ngay lập tức…
"Ừm, vậy anh nhanh lên nha, lát nữa người ta sẽ cùng anh đến bệnh viện thay thuốc nữa."
Tô Loan Loan: "..."
Thay quần áo xong, cô đẩy cửa bước ra ngoài.
Kết quả xảy ra một cảnh tượng vô cùng kịch tính.
Người phụ nữ gọi điện thoại bên cạnh đã bước ra rồi, vừa khéo cô ta cũng mặc cái váy vàng giống cô, nhân viên bán hàng cũng đang nhiệt tình chào hàng: "Cô mặc cái váy này thật sự rất đẹp."
Tô Loan Loan đứng trước gương, hất cằm , sau đó nhấc tà váy lên rồi tao nhã xoay một vòng.
Sợi voan mềm mại chầm chậm rơi xuống mắt cá chân, cô gái trong gương có ngũ quan vô cùng tinh xảo, dáng người thướt tha, khí chất tao nhã, đẹp đến nao lòng.
Tô Loan Loan rất hài lòng nói: "Tôi cũng cảm thấy rất đẹp."
Quả nhiên, người phụ nữ đó nghe xong liền cảm thấy không thoải mái, nổi điên lên, xông về phía cô nhân viên bán hàng: "Cô nói xem, rốt cuộc là tôi mặc đẹp hay là cô ta mặc đẹp?"
Tục ngữ nói không sai “Đụng hàng không đáng sợ, ai xấu thì người đó xấu hổ”.
Hai người đều là khách khiến cô nhân viên bán hàng ấp úng, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
"Cô Lê, gần đây cô đóng phim nhiều quá rồi, thức khuya đến mức mặt vàng như nến, mà chiếc váy này cũng là màu vàng, không hợp với cô đâu." Giọng nói của Mặc Duy Nhất đột nhiên vang lên