Hạ Nhiên cúi đầu nhìn con trai. Cho dù Hạ Cẩm Ngôn có hành động dụ dỗ và lừa dối, nhưng cô cũng không lùi bước, hai mắt gắt gao nhìn cậu bé.
Thấy mẹ kiên quyết như vậy, Hạ Cẩm Ngôn bất đắc dĩ thổ lộ: "Đó là một bậc thầy vĩ đại mà con vô tình gặp trên mạng."
Ban đầu, Hạ Nhiên muốn tiếp tục hỏi, nhưng sau đó đột nhiên nhớ ra một hacker Trình Thâm biết tình cờ cũng biết Hạ Cẩm Ngôn. Cô cảm thấy có khả năng là người đó, đương nhiên người đó biết Trình Thâm, cho nên nhân phẩm của anh ta được đảm bảo.
Hạ Cẩm Ngôn nói: "Nếu mọi người trong công ty đều mắng mỏ mẹ như vậy, lần sau đến công ty, hãy mang con đi cùng. Con có thể bảo vệ mẹ."
Hạ Nhiên tròn mắt kinh ngạc. Cuối cùng, cô vẫn không đưa Hạ Cẩm Ngôn đi cùng.
Vài ngày sau, Philka mời toàn bộ nhân viên đi ăn tối để kỷ niệm ba năm thành lập công ty. Hạ Nhiên không phải là người thích hoạt động nhóm cho lắm, nếu không phải là kỷ niệm ba năm của công ty, có lẽ cô sẽ không đến.
Nhà hàng.
Khuôn mặt Lạc Nhất Đan được trang điểm đậm nhưng không khó để nhận ra vẻ hốc hác. Khi gặp Hạ Nhiên, vẫn không quên nói lời châm chọc: "Này, đây không phải là giám đốc Hạ của chúng ta sao? Cô lại muốn tìm ai để dựa hơi hả?"
Bởi vì Nhạc Nhất Đan cố tình nói lớn, cách đó không xa có người nghe được lời này liền nhìn hai người, trong mắt mang theo nghi hoặc.
“Có thì cũng không phải cô."
Hạ Nhiên hờ hững nhìn Nhạc Nhất Đan, ngữ khí càng thêm khó coi: “Ít nhất tôi còn có người lừa gạt, cô khẳng định ngay cả chỗ để ý cũng không có.”
Đối với một người muốn làm tổn thương bản thân, Hạ Nhiên chưa bao giờ cho người đó sắc mặt tốt.
Lời nói của cô tát thẳng vào mặt Lạc Nhất Đan khiến cô ta gần như tăng xông. Sau khi Lạc Nhất Đan định thần lại, thực sự muốn nuốt sống Hạ Nhiên.
Hạ Nhiên nhìn Lạc Nhất Đan từ trên xuống dưới, rồi hỏi: "Tại sao cô lại ở đây? Lệnh đình chỉ hết rồi sao?"
"Cô quản được à!" Lạc Nhất Đan hung ác trừng mắt nhìn Hạ Nhiên,dứt khoát cắn trả lại:
"Hồ ly tinh phá hoại tình cảm của người khác! Đừng tưởng cô sẽ có được chỗ đứng vững chắc nếu quyến rũ được tổng giám đốc. Coi vĩnh viễn không bằng Nhiếp Tư Diệu!"
Biểu cảm trên khuôn mặt của Hạ Nhiên trở nên mờ nhạt. Cô đột nhiên cảm thấy tiếp tục cãi nhau với Lạc Nhất Đan cũng chẳng ích gì, vì vậy đã quay lại và ngồi. Nhưng không biết ai xếp ghế, vừa vặn Trình Thâm ngồi đối diện với cô, còn Lạc Nhất Đan ngồi ngay bên cạnh.
Nhiều người nghe thấy cuộc cãi vã giữa Hạ Nhiên và Lạc Nhất Đan, cô không chắc liệu Trình Thâm có nghe thấy hay không, dù sao Hạ Nhiên không thể nhìn thấy điều gì khác lạ từ khuôn mặt anh.
Nhiếp Tư Diệu ngồi bên cạnh anh, nhẹ nhàng gắp rau cho anh. Vừa gắp thức ăn vừa nói: "A Thâm, em thấy anh mấy ngày nay ngủ không được ngon, nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng chỉ vì công ty mà bỏ qua sức khỏe của mình."
Mặc dù Trình Thâm không có trả lời nhưng thật sự ăn thức ăn Nhiếp Tư Diệu gắp cho. Trái tim cô chua chát. Lạc Nhất Đan bên cạnh còn cố ý đâm cô một nhát:
"Cô có thấy không? Họ mới là vợ chồng."
Cả quá trình sau đó, Hạ Nhiên cũng không nhìn anh, chỉ nghĩ cách nhanh chóng rời khỏi.
Ngược lại, Trình Thâm mặc dù cố ý khống chế mình không đi gặp Hạ Nhiên, nhưng biểu hiện của Hạ Nhiên trong bữa cơm tối này đều ở trong mắt anh.
Đối với những hành động của Nhiếp Tư Diệu, anh không có thời gian quan tâm. Ngay cả khi ăn đồ cô ta gắp, mặc dù chấp nhận nhưng sau đó lại vội vàng quan sát biểu hiện của Hạ Nhiên. Kết quả là, Hạ Nhiên hoàn toàn không có phản ứng trước sự tiếp xúc của anh với Nhiếp Tư Diệu, cùng lắm là khuôn mặt của cô trở nên khó chịu khi bị Lạc Nhất Đan công kích.
Nhiếp Tư Diệu quen biết anh lâu như vậy, tự nhiên biết hiện tại anh không vui lắm, cũng biết tâm tư của anh đã triệt để sa sút. Cô ta nháy mắt với Lạc Nhất Đan, Lạc Nhất Đan lập tức đứng dậy nâng ly chúc mừng Trình Thâm:
“Trình tổng, tôi đã rất ngưỡng mộ năng lực anh, không biết có vinh hạnh mời anh một ly được không?”
Lạc Nhất Đan ngượng ngùng, nhưng ánh mắt của Trình Thâm chỉ dừng lại ở ly rượu trên tay cô ta.
Trình Thâm nhướn mi nói: "Được."
Không chần chừ, anh trực tiếp cầm lấy rượu trong tay Lạc Nhất Đan và uống cạn, sau đó đưa ly cho Lạc Nhất Đan.
Thấy Lạc Nhất Đan nâng ly thành công, trong lòng rất nhiều người đều muốn đến gần Trình Thâm hơn, nên tự nhiên nâng ly với thái độ muốn thử. Không ngờ thái độ của Trình Thâm đối với bọn họ lại tốt đến không ngờ, ai nâng cốc chúc mừng luôn được hoan nghênh. Hết cốc này đến cốc khác, trái tim của Hạ Nhiên đập lỡ nhịp. Nếu như lúc đầu Hạ Nhiên còn duy trì ý nghĩ tránh hiềm nghi, thì bây giờ cô nhìn một màn hỗn loạn, trực tiếp đi tới bên cạnh Nhiếp Tư Diệu nói: "Cô không phải đi thuyết phục anh ta sao? Lỡ như có chuyện thì sao? Uống nhiều như vậy lại xảy ra vấn đề thì làm sao?"
Ai biết Nhiếp Tư Diệu nghe thấy điều này, lập tức cất điện thoại đi, cô ấy quay sang nhìn Hạ Nhiên nói: "Nhiên Nhiên, cậu có thể không biết rõ về A Thâm. Nếu anh ấy muốn sẽ khôg ai cản được. Uống đủ rồi sẽ ngủ một giấc."
Hạ Nhiên thực sự không biết điều này.
Mặc dù Hạ Nhiên và Trình Thâm là một cặp, nhưng cô phải thừa nhận rằng cô không hiểu Trình Thâm hơn Nhiếp Tư Diệu. Hạ Nhiên dùng sức chớp mắt, nhìn Trình Thâm được bao nhiêu người vây quanh chúc rượu, trong lòng cô cảm thấy đau nhói. Cuối cùng, cô không thể không nói với Nhiếp Tư Diệu: "Vậy cô không thể cứ nhìn anh ta uống như vậy. Anh ta đã uống bao nhiêu ly rồi chứ?"
Ai ngờ, Nhiếp Tư Diệu nghe xong, tò mò quay đầu nhìn cô. Biểu cảm của Nhiếp Tư Diệu luôn dè dặt đến mức tương đối kiềm chế, cô khẽ mỉm cười hỏi: "Giám đốc Hạ, A Thâm uống bao nhiêu là chuyện của anh ấy. Cô có quyền gì quản chuyện này?"
Hạ Nhiên hoàn toàn im lặng.
Mặc dù, cô và Trình Thâm vẫn chưa ly hôn, nhưng cuộc hôn nhân chỉ trên danh nghĩa thực sự không được tính.
Cô đơ người nhìn Nhiếp Tư Diệu một lúc, hiếm thấy Nhiếp Tư Diệu có thái độ như vậy. Sự hung hăng trong đôi mắt xinh đẹp đó. Nhưng sau vài giây, Nhiếp Tư Diệu đã kiềm chế được, mỉm cười: "Thật xin lỗi, vừa rồi tớ không thể kiểm soát được cảm xúc của mình."
Cô ta và Hạ Nhiên chuyển sự chú ý sang Trình Thâm. Nhiếp Tư Diệu bước tới, đặt một tay lên vai Hạ Nhiên.
"Nhiên Nhiên, tớ vẫn luôn coi cậu là bằng hữu, bất kể cậu đông ý hay không. Nhưng Trình Thâm vẫn luôn là của tớ. Nếu cậu nhất quyết muốn cướp đi, vậy tôi chỉ còn cách vô lễ với cậu."
Nhiếp Tư Diệu hiếm khi có một mặt như vậy, ít nhất đây là lần đầu tiên xuất hiện trước mặt Hạ Nhiên.
Hạ Nhiên nhìn Nhiếp Tư Diệu luôn hào phóng và lịch sự. Cổ họng khô khốc, một lúc sau mới nói: "Tôi không phải muốn đoạt cái gì của ai. Lần này trở về Trung Quốc là vì muốn cùng Trình Thâm cắt đứt quan hệ."
“Tôi tin cậu.” Nhiếp Tư Diệu cười nói với Hạ Nhiên, nụ cười tươi như xuân đủ để lây nhiễm cho người khác, nhưng lại khiến Hạ Nhiên bất giác cảm thấy lạnh cả người.
Nhiếp Tư Diệu mỉm cười rạng rỡ hơn: "Cậu sẽ không làm tôi thất vọng, phải không?"
Đối mặt với vấn đề này, Hạ Nhiên gần như bỏ chạy. Nhưng mà, Nhiếp Tư Diệu không cho cô cơ hội chạy trốn. Nhiếp Tư Diệu ôm lấy cánh tay cô, tựa vào trong lòng cô nói: “Nhiên Nhiên, cậu không biết đâu. Trình Thâm là người quan trọng nhất của tôi. Đôi khi, tôi không biết mình sẽ sống thế nào nếu không có anh ấy."
Nhiều lần, Hạ Nhiên muốn hỏi. Nếu hai người đã có mối quan hệ sâu sắc như vậy, tại sao anh không ly hôn với cô và kết hôn với Nhiếp Tư Diệu Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Nhiếp Tư Diệu, cô không thể hỏi lại.
Khi trở lại phòng riêng, Hạ Nhiên đã sắp xếp lại tâm lý sau cuộc trò chuyện chân thành với Nhiếp Tư Diệu, và tìm ra vị trí và thái độ của cô ấy trong mối quan hệ này.
"A Thâm cùng những đồng nghiệp khác đâu?"
Khi Nhiếp Tư Diệu và Hạ Nhiên mở cửa bước vào, hầu như không có ai trong phòng riêng, vì vậy chỉ có thể dồn mắt vào Tư Duệ vẫn ở đó.