Thấy Hạ Nhiên không nói chuyện mà nhìn hướng Trình Thâm vừa rời đi, sắc mặt thư ký Chu khẽ biến sắc. Dù sao một nam một nữ ở chung phòng lâu như vậy, Hạ Nhiên sau khi đi ra còn mang bộ dạng như vậy... Khó có thể không nghĩ tới chuyện xấu.
Mặc dù không muốn Trình Thâm là kẻ biến thái, nhưng nhìn Hạ Nhiên đang sắp khóc trước mặt mình, ngập ngừng hỏi: “Tôi... có cần tôi cùng cô đến bệnh viện một chuyến không? Hay có một kỳ nghỉ? Cô nên suy nghĩ kỹ về việc có muốn ở lại công ty nữa hay không."
Hạ Nhiên này ngơ ngác nhìn cô ấy, không thể hiểu tại sao cô ấy đột nhiên nhắc đến bệnh viện. Và mặc dù lần này cô đã đắc tội với Trình Thâm một chút, nhưng anh là loại người phân biệt rõ ràng giữa công và tư.
Thư ký Chu vốn là muốn an ủi Hạ Nhiên trước, sau đó bảo cô đến bệnh viện kiểm tra xem có bị thương hay không. Rốt cuộc, nếu chống cự quá mạnh, chấn thương là không thể tránh khỏi. Nhưng cô ấy từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ an ủi người khác, lời nói thẳng thắn, căn bản không nghe ra được chút an ủi nào. Cô ấy nghĩ Hạ Nhiên sẽ buồn bã vì sự thẳng thắn đó, nhưng cô lại giả vờ như không có gì.
Thư ký Chu càng cảm thấy áp lực khi nghĩ đến mấy ngày nay mình đã giúp Trình Thâm chặn đường cô: “Ý tôi không phải vậy, tôi chỉ sợ cô xảy ra chuyện mà thôi.”
Ai biết Hạ Nhiên sau khi nghe tâm trạng còn bối rối hơn. Thấy thư ký Chu còn muốn tiếp tục nói, Hạ Nhiên bất đắc dĩ cắt ngang lời cô: "Thư kí Chu, tôi thật sự không sao. Có phải chị hiểu lầm gì không? Tôi và Trình tổng cãi nhau một chút thôi."
Những lời này đã chặn đứng tất cả sự đồ ng cảm và an ủi của thư ký Chu, sau khi nhìn lên nhìn xuống một lúc lâu, cuối cùng cô cũng đồ ng ý với lời nói của mình.
Thư ký Chu cuối cùng cũng yên tâm đưa cô đến văn phòng của bộ phận thiết kế. Hạ Nhiên cảm thấy sau cuộc cãi vã với Trình Thâm, cô gần như mất hết sức lực. Cô mệt mỏi nằm xuống bàn, thậm chí không dám nghĩ tại sao Trình Thâm vừa định đi ra ngoài lại dừng lại.
Trên thực tế, khi Trình Thâm dừng lại, cô có chút liều lĩnh muốn ôm anh, nhưng giây tiếp theo cô đã bình tĩnh lại. Cô không thể làm điều đó! Mặc dù cô không biết tại sao Trình Thâm lại nói dối mình, nhưng cô có thể thấy rõ ràng Trình Thâm cùng với Nhiếp Tư Diệu.
Năm xưa, vì quá thích Trình Thâm, cô đã ép anh phải lấy mình, vốn đã một lần phá vỡ quan hệ giữa hai người. Cô không muốn làm chuyện này lần nữa, khiến ba người họ đau khổ.
"Đing Đoong."
Hạ Nhiên vắt trán nhấc điện thoại. Lúc đầu, cô nghĩ đó là công việc nào đó, nhưng ai biết đó là Phượng Cửu gửi cho mình một số ảnh chụp màn hình.
Một vài bức ảnh đó rõ ràng là được chụp từ nhóm, và một số người trong số họ đang thảo luận về cô, đặc biệt là Lạc Nhất Đan.
Lạc Nhất Đan: [Tôi nghe một người nói thấy Hạ Nhiên và Trình tổng ở trong phòng nghỉ tầng một của bộ phận thiết kế trong gần nửa tiếng.]
Sau tin nhắn của cô ta, một loạt câu trả lời ngạc nhiên nhảy ra. Một số người nói có thể là hiểu lầm, trong khi nhiều người đang xem trò vui.
Sau khi một vài người rời đi, Lạc Nhất Đan lại đăng: [Nghe nói khi hai người họ đi ra, sắc mặt không được tốt lắm, đặc biệt là tổng giám đốc, khuôn mặt lạnh lùng đến mức giống như đang ăn thịt người vậy.]
Những gì cô ta nói mang tính dẫn dắt, lập tức khiến mọi người nghĩ đến một khả năng khác. Suy đoán đó cùng với tin đồn việc Hạ Nhiên gia nhập công ty khiến hình tượng cô trong mắt mọi người trở nên xấu xí.
Hạ Nhiên cau mày nhìn những bức ảnh, kéo xuống phía dưới. Cô thất Phượng Cửu yêu cầu Lạc Nhất Đan cung cấp bằng chứng, không ngờ Lạc Nhất Đan gửi ngay một bức ảnh chân trước, chân sau của hai người họ, cả nhóm lập tức sôi sục. Dư luận xôn xao khắp trời, thậm chí Phượng Cửu còn bị mắng té tát.
Sau khi đọc từng bức ảnh một, Hạ Nhiên cuối cùng cũng nhìn thấy tin nhắn Phượng Cửu gửi cho mình sau đó.
Phượng Cửu: [Hạ tổng, Lạc Nhất Đan đột nhiên tham gia một nhóm. Kéo tất cả mọi người vào, trừ chị và quản lý cấp cao của công ty, rồi bắt đầu nói xấu chị. Chị có cách nào ngăn cô ta không?]
Hạ Nhiên dừng một chút, rồi trả lời: [Họ muốn nói chuyện, hãy để họ nói chuyện. Trong thời đại tự do ngôn luận này, tôi có cần phải bịt miệng Lạc Nhất Đan bằng miếng giẻ không?]
Nói xong, cô cảm ơn Phượng Cửu. Sau đó, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình. Mặc dù cô không biết tình trạng hiện tại của nhóm đó, nhưng cô biết vấn đề này chắc chắn sẽ lưu hành rộng rãi.
Bởi vì lúc tan sở chuẩn bị về nhà, cô vừa đi ngang qua những người khác trong phòng thiết kế, còn chưa kịp hoàn toàn đi ra ngoài, đã nghe thấy một nhà thiết kế và trợ lý của anh ta đang nhỏ giọng nói chuyện phiếm.
Nhà thiết kế: "Đám cưới giữa Trình tổng và Nhiếp Tư Diệu vừa mới nổ ra vài ngày trước, sau đó trong công ty đã xảy ra một sự cố như vậy. Tôi nghĩ hai sự việc này nhất định có liên quan."
Hạ Nhiên cảm thấy anh ta cũng khá sáng suốt, dù sao hai chuyện này tuy không liên quan lắm nhưng quả thật có chút liên quan.
Người trợ lý nghe vậy tò mò hỏi: "Vậy theo anh thì quan hệ như thế nào? Lạc Nhất Đan ở trong nhóm vẫn nói huyên thuyên, nhưng ai cũng biết giữa cô ta và giám đốc Hạ từng xảy ra tranh cãi, tôi không thể tin được những gì cô ấy nói."
Thấy hai người trò chuyện như vậy, thật tình cờ là đang nói về mình. Hạ Nhiên dừng bước, lẳng lặng đứng ở nơi đó, muốn nghe xem sau lưng hai người bọn họ sẽ nói cái gì về mình.
Nhà thiết kế với khuôn mặt khó hiểu, chống cằm chỉ vào văn phòng của mình.
"Nghe nói Hạ Nhiên và Trình tổng có quan hệ tình cảm, cho nên luôn cho rằng sau này có thể trở thành phu nhân của tổng giám đốc. Bây giờ đám cưới đột ngột đã trực tiếp làm tan vỡ giấc mơ của cô ấy. Đây chẳng phải là một cuộc cãi vã sao?"
Những từ "giấc mơ tan vỡ" trực tiếp khiến Hạ Nhiên choáng váng. Cô lập tức ra khỏi cửa, hai người đang nói chuyện chợt nhận ra bên cạnh có một người đang đứng. Họ quay đầu lại, chết lặng nhìn vào vị chủ nhân chân chính mà họ đang thảo luận.
"Những thứ khác đáng tin hơn một chút, nhưng giấc mơ là kết hôn với Trình Thâm, tôi cảm thấy nó có chút buồn cười." Hạ Nhiên nói thẳng với hai người họ.
Kết hôn với Trình Thâm là giấc mơ của cô từ nhiều năm trước. Nhưng bây giờ, cô không cần.
Hạ Nhiên trực tiếp ngồi xuống trước mặt, nhìn nhà thiết kế nói: "Nói đi. Tôi nghe."
Sau gần hai tiếng đồng hồ, cô cũng nghe được hết drama lần này.
Hai phiên bản được lưu hành rộng rãi nhất, phiên bản đầu tiên là phiên bản mà nhà thiết kế vừa nói. Cô muốn móc nối với Trình Thâm, nhưng Trình Thâm đã từ chối vì Nhiếp Tư Diệu, và vì cô là bạn đại học của Nhiếp Tư Diệu nên anh đã giữ im lặng.
Phiên bản thứ hai suýt nữa khiến Hạ Nhiên ngã nhào. Trình Thâm trong phiên bản đó quá "thuần khiết" và "tận tụy" với nhân viên. Nếu cô không biết Trình Thâm, có lẽ cô sẽ tin.
Hạ Nhiên mệt mỏi trở về nhà, Hạ Cẩm Ngôn đã nấu ăn trong bếp, còn Hạ Mộng Hi ngoan ngoãn đứng bên cạnh nhìn anh trai làm việc.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Hạ Cẩm Ngôn vừa chiên trứng vừa hỏi: "Mẹ về rồi à?"
Ngay khi Hạ Nhiên bước vào, cô liền nằn xuống ghế sofa, cả người mềm nhũn như không xương. Cô đưa tay che mặt, cảm thấy cuộc đời này thật sự rất nhiều chuyện bất ngờ, bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Sao bọn họ luôn thích ngồi buôn dưa như vậy chứ?”
Còn chuyện tầm phào thì cũng chỉ là chuyện tầm phào mà thôi, nhưng sao lúc nào cũng thích đi bàn tán về cô đến thế.
Hạ Cẩm Ngôn lớn tiếng nói: "Bởi vì buôn chuyện rất vui. Mẹ không cảm thấy ăn dưa trên mạng rất tuyệt sao? Tất nhiên, những người trong cuộc sẽ cảm thấy khó chịu."
Những lời này còn có chút ý tứ, Hạ Nhiên cả ngày mệt mỏi đầu óc có chút bế tắc, mãi đến Hạ Cẩm Ngôn đặt cơm trước mặt, cô mới ý thức được lời của con trai.
Hạ Nhiên nhìn Hạ Mộng Hi đang ăn một cách vui vẻ, sau đó nhìn chằm chằm vào Hạ Cẩm Ngôn hỏi: "Làm sao con biết? Hôm nay con đến công ty của mẹ?"
"Dự đoán sai."
Hạ Cẩm Ngôn đắc thắng nhìn Hạ Nhiên, sau đó lấy máy tính ra cho Hạ Nhiên xem đoạn video giám sát mà cậu đánh cắp từ Philka, trên mặt lộ ra vẻ tự hào: "Mau nhìn đi, mẹ, đây là những gì con đã theo sư phụ học cách đột nhập vào hệ thống giám sát điều tra nội bộ. Mặc dù thầy ấy đã cho con một số gợi ý, nhưng không thể phủ nhận trí tuệ của con trai mẹ."
Vốn dĩ vẻ mặt của Hạ Nhiên không nghiêm túc lắm, nhưng sau khi nghe Hạ Cẩm Ngôn nói càng lúc càng tự luyến, mày cô khẽ nhăn lại. Cô trực tiếp lấy máy tính của Hạ Cẩm Ngôn xem.
Thực sự là video giám sát của Philka hôm nay!
“Con tìm thầy sau lưng mẹ khi nào vậy?