Chương 9 : BẢN SONATA “ ÁNH TRĂNG” CHẾT CHÓC
Lại nói, khi thấy mọi người đều im lặng, không khí nghi kỵ bao trùm khắp phòng, Thám tử Mori đành hỏi sang vấn đề khác :
- Trong số các vị ở đây, có ai đã từng gây mâu thuẫn với nạn nhân trước đó không ?
Thị trưởng Kurowa giơ tay nói :
- Tôi có ý kiến. Tôi nghĩ khi Kawasui chết đi thì người mừng nhất là ông Sumizu, vì ông ta cũng ra tranh cử chức thị trưởng đợt này. Biết đâu ...
Ông Sumizu lập tức quát lên với giọng phẫn nộ :
- Im đi ! Hứ ! Ai cho phép ông ăn nói hồ đồ thế hả ?
Thị trưởng Kurowa nhếch mép nói :
- Ờ thì ... tôi chỉ muốn cung cấp thêm thông tin cho ông thám tử ...
Cô Reiko, con gái của thị trưởng Kurowa, cũng nói theo :
- Đừng vờ vịt nữa, ông Sumizu ... Rõ ràng ông đang mở cờ trong bụng mà !
- Hừm hừm.
Thấy xung đột giữa bọn họ càng lúc càng nghiêm trọng, mọi người vội vàng khuyên can bọn họ ra. Quang cảnh đặc biệt "náo nhiệt" ! Thám tử Mori vội nói :
- Xin quý vị bình tĩnh cho ... Chúng ta biết chắc thủ phạm đang có mặt tại căn phòng này, nhưng đừng nên vì thế mà ngờ vực lẫn nhau ...
Conan đột nhiên lên tiếng :
- Cháu biết chắc hung thủ là một người đàn ông.
Thấy mọi người đều quay lại nhìn mình, Conan liền chỉ về phía thi thể nạn nhân, nói :
- Mọi người nhìn xem : ông Kawasui là một người to lớn. Để dìm chết được ông ấy và kéo cái xác về đây ... phải có sức vóc đàn ông, chứ phụ nữ không thể làm nổi !
Thám tử Mori phản bác :
- Nhưng nếu là hai phụ nữ thì có thể đảm đương được chuyện đó chứ !
Conan nói :
- Bác đã thấy lưng nạn nhân dính đầy bùn cát, và thấy cả vết kéo lê trên sàn nhà. Nếu là hai người thì bọn họ đã khiêng đi, chứ kéo lê làm gì cho mất thời gian.
Thám tử Mori ngượng ngùng bảo :
- Ừ ... ừ ... ta cũng định nói thế đấy.
- Theo bác, tại sao gã hung thủ lại đưa cái xác vào phòng ? Hắn có dụng ý gì chăng ?
- Có thể hắn muốn mọi người tin vào lời nguyền ... lời nguyền của cây đàn !
Nhìn thấy mọi người sắc mặt kinh hoàng, ánh mắt nhìn nhau đầy vẻ nghi kỵ, Narumi khẽ lắc đầu, bước đến bên cạnh chiếc đàn, cầm bản nhạc lên, nói với giọng ngạc nhiên :
- A ! Lạ thật ... bản nhạc này ở đâu ra thế ?
Mọi người lập tức nhìn sang, Conan bước đến xem, rồi kinh hô :
- Là ... là bản ‘Ánh trăng’ !
Mọi người càng thêm kinh sợ, xôn xao bàn tán phân vân. Không ít người nhớ về những ký ức xa xưa. Đó là những ký ức đau thương của 12 năm về trước. Trong khi đó, Nishimoto toàn thân run rẩy, có vẻ như đang kinh hãi đến cực điểm. Narumi phát hiện ra, liền nhẹ nhàng kéo Conan đến gần chỗ Nishimoto, hạ giọng nói :
- Bé dễ thương suy luận thật lợi hại nha ! Vậy ... bản nhạc đó có khi nào liên quan đến Aso tiên sinh năm xưa không nhỉ ?
Nghe nói thế, Nishimoto càng run rẩy nhiều hơn. Chỉ có điều, đang nằm trong ‘ma trảo’ của Narumi, Conan không chú ý đến, mà chỉ cố gắng giả vờ khả ái, nói :
- Cháu không biết ạ ?
Narumi xoa đầu Conan cho mái tóc xù lên, rồi nói thầm :
- Có khi nào ... có ai đó liên quan đến bí mật về cái chết của Aso tiên sinh năm xưa, vì muốn giữ kín bí mật đó, một người trong bọn chuẩn bị giết sạch những người còn lại. Hơn nữa, vừa rồi thị trưởng Kurowa phát hiện ông Kawasui bị giết, dường như không hề có chút bi thương nha. Bọn họ là bạn thân với nhau từ nhỏ đến lớn kia mà.
Conan trợn tròn mắt, lắc lắc đầu, thầm nhủ : “Bà cô này xem truyện trinh thám quá nhiều rồi !”, tuy nghĩ vậy, nhưng bất giác cảm thấy thân cận hơn, liền nói :
- Cháu nghĩ sự việc không đến nỗi phức tạp như thế đâu !
- Vậy a ! Ta chỉ suy đoán thế thôi.
Nào ngờ, sau khi Narumi nói ra suy đoán của mình, Nishimoto nguyên bản toàn thân run rẩy bỗng nhiên dần dần bình tĩnh lại, cúi đầu thấp xuống để không ai thấy được sắc mặt của mình. Trong lòng gã nghĩ gì, có khi chỉ có Narumi là hiểu rõ. Những người có tinh thần không ổn định, một khi bị uy hiếp, thông thường sẽ bạo phát lực lượng mạnh mẽ hơn người bình thường nhiều. Cũng giống như cái bong bóng chứa đầy không khí, nếu như tiếp tục bơm thêm khí vào, tất nhiên sẽ phát nổ ... A a ! Cậu thoáng nở một nụ cười đầy ý vị.
Đến lúc này, đêm đã quá khuya, thám tử Mori chỉ đành tuyên bố cho mọi người về nhà, chờ đến sáng mai sẽ tiếp tục cuộc điều tra. Narumi dẫn gia đình Mori đến khách sạn của đảo, cách phòng khám của cậu không xa lắm. Đảo thường có khách du lịch đến tham quan nên trên đảo cũng có một khách sạn nhỏ.
Nhìn thấy Conan cau mày trầm tư, dáng vóc nhỏ bé nhưng lại mang thần thái của người trưởng thành, Narumi trong lòng thoáng động, xoa đầu Conan cười nói :
- Bé suy luận thật là lợi hại nha !
Ran cũng xoa đầu Conan, nói với vẻ tự hào :
- Vâng ạ ! Em cháu thích nhất là bắt chước thám tử. Hình như nó có giác quan thứ sáu đó ạ.
Narumi gật gù nói :
- Thì ra là thế ! Thật là sở thích hiếm có nha ! Ta vẫn có cảm giác Conan không giống một em bé bình thường ... Ân ! Giống như là một người trưởng thành biến nhỏ lại vậy, a a ...
Úi ! Conan nghe nói giật mình, chút xíu nữa là đã vấp ngã. Ánh mắt cậu bé đảo qua đảo lại, đang nghĩ cách chuyển sự chú ý của mọi người sang chuyện khác. Giữa lúc đó lại nghe Narumi mỉm cười nói :
- Bất quá ... làm sao có thể như thế được.
- Đúng thế ... đúng thế ... chuyện đó làm sao có thể được. Phải không chị Ran ?
Conan cố gắng ra vẻ khả ái, nói với giọng ngây ngô :
- A ... a a, chuyện đó làm sao có thể được chứ ...
Ran không hiểu gì nên cũng gật đầu :
- Ân ! Đúng ... đúng thế. Chuyện đó đương nhiên không thể nào xảy ra được.
Narumi chợt thở dài, cau mày nói :
- Ai ! Thật hy vọng vụ án này sớm kết thúc. Việc khám nghiệm tử thi chẳng hay ho chút nào ...
- Bác sĩ yên tâm đi. Có thám tử lừng danh Kogoro Mori này ra mặt, vụ án sẽ sớm có kết quả mà thôi ! Ha ha ha ...
Thám tử Mori khó bình tĩnh trước mặt mỹ nữ, nên bật cười ha hả với chiêu bài cười le lưỡi nổi tiếng. Conan không nhịn được quay mặt đi nơi khác. Trong vụ này có nhiều điểm nghi vấn mà cậu bé vẫn chưa nghĩ ra. Tại sao hung thủ không thủ tiêu xác ông Kawasui ngay ngoài biển mà lại nhọc công đem vào nhà ? Và còn bản nhạc ‘Ánh trăng’ nữa ? Có hàm ý gì không ? Còn bức thư gửi thám tử Mori nữa chứ ?
“Đêm trăng tròn tới, trên đảo Tsugikage, bóng trăng bắt đầu biến mất ... Đã điều tra ...”
Hừm ! Lời lẽ ấy ... cứ như là một lời thách thức vậy ! Có phải hung thủ gửi bức thư cho thám tử Mori với hàm ý thách thức công lý, thách thức cảnh sát tóm được hắn sau hàng loạt hành vi giết người vừa rồi. Đột nhiên, cậu bé nghĩ đến một khả năng ...
Narumi nhìn thần thái của Conan, biết rằng cậu bé đã phát hiện ra. Quả nhiên ...
- Bác Mori. Bản nhạc mà tên hung thủ lưu lại nhằm báo cho chúng ta biết những vụ giết người vẫn còn tiếp tục. Hắn muốn thách thức chúng ta.
Thám tử Mori nắm cổ Conan xách lên, sửng sốt nói :
- Dự báo những vụ giết người sẽ còn tiếp tục à ?
- Ba ba !
Ran bất mãn kêu lên, lúc này thám tử Mori mới chịu thả Conan xuống. Ran đối với Conan vẫn luôn có mối cảm tình đặc biệt, hết sức bảo vệ cậu bé. Conan đứng xuống đất được rồi, mới nói :
- Bác còn nhớ bức thư của ông Kenji Aso gửi cho bác ?
Thám tử Mori lập tức lấy bức thư từ trong túi ra xem, bảo :
- Ta có thấy gì đâu ?
- Bác nghĩ gì về từ ‘bóng trăng’ trong bức thư ? Chắc chắn nó có liên quan đến bản sonata Ánh Trăng đấy !
- Ừ ừ ... 12 năm trước, ông Kenji Aso đã chơi bản nhạc này trong đám cháy tại nhà riêng ... Rồi ông Kameyama cũng chết trong lúc đang chơi bản nhạc này. Hiện giờ đến lượt ông Kawasui ... Như vậy, mỗi lần bản nhạc ấy cất lên, là có một người phải ra đi ư ?
- Chính xác như vậy !
Ran cũng tham gia :
- Trong thư còn có từ gì lạ nữa không hả ba ?
- Để xem ... Từ ‘bắt đầu’ có ngụ ý ‘sẽ còn tiếp tục’ ... Những vụ án mạng sẽ còn tiếp diễn ư ?
Suy luận đến đây, thám tử Mori tức giận nắm chặt tay, gằn giọng nói :
- Láo thật ! Rõ ràng hung thủ có ý thách thức ta, thám tử lừng danh Mori này. Hừ ! Ran, dẫn Conan về khách sạn ngủ đi ... Ba cần trở lại tòa thị chính để tóm hung thủ ?
Vừa nói, thám tử Mori vừa quay người chạy về phía tòa thị chính. Ran hỏi với theo :
- Ba không ngủ ư ?
- Đến lúc này thì còn ngủ nghỉ gì được nữa ! Chưa bắt được thủ phạm, ba chưa thể an tâm.
- Ba ơi !
Conan vội khuyên :
- Chị cứ để bác ấy hành động. Chúng ta sẽ đi theo hỗ trợ một tay !
Nói rồi, Conan kéo áo Ran, định chạy theo thám tử Mori. Narumi khẽ lắc đầu, quay về nhà mình. Cậu định theo sát gia đình Mori để có chứng cứ ngoại phạm, nhưng lúc này phải làm gì ăn trước đã. Có thực mới vực được đạo. Từ chiều đến giờ cậu chưa được ăn gì, mà cậu chẳng hề muốn bạc đãi bản thân. Lo phá án đến quên ăn quên ngủ, quên cả bạn gái như ... Shinichi Kudo là không tốt ! Trẻ ngoan không nên học theo cậu ta nha !
Trong khi đó, gia đình Mori đã chạy đến tòa thị chính. Tuy Ran và Conan xuất phát sau, nhưng ba người gần như đến nơi cùng một lúc. Qua đó cũng thấy được phần nào năng lực của thám tử Mori rồi. Hèn gì trước khi Conan đến ta túc thì ông ta chẳng có chút tiếng tăm nào, toàn đi tìm chó mèo, tìm trẻ lạc. Vụ án đầu tiên khi Conan đến cũng là một vụ tìm trẻ lạc, chỉ có điều kết cục có phần bất ngờ.
Ba người nhà Mori đã quen đường lối, nên vào thẳng bên trong. Khi vào đến hiện trường vụ án, mọi người liền phát hiện thi thể của ông Kawasui đã bị thay đổi vị trí. Conan kinh hô :
- Thi thể bị dời đi rồi !
- Cái gì ?
Thám tử Mori giật mình, quay sang hỏi lão cảnh sát duy nhất của đảo, thái độ khá bực bội :
- Xin hỏi ông có thấy kẻ nào đã di động thi thể hay không ?
Lão cảnh sát chỉnh lại cặp mắt kính trên mặt, ung dung nói :
- Đương nhiên là tôi rồi. Nếu cứ để ông ta ở tư thế như vậy suốt đêm, đến cả Bồ tát cũng thấy tội nghiệp nữa là ...
Thám tử Mori và Conan đồng thời sa sầm nét mặt. Cảnh sát gì mà chẳng chuyên nghiệp chút nào ! Nhưng trước người già cả, bọn họ không tiện nặng lời, đành chịu vậy. Thám tử Mori xoa nhẹ hai bên thái dương, rồi lắc đầu than thở :
- Thật là nhức đầu a ! Hiện trường chưa được kiểm tra hoàn toàn mà !
- Xin lỗi !
Conan ở một bên kiểm tra cây đàn, lại đột nhiên kinh hô :
- Kỳ quá ! Bác Mori ơi ! Bản nhạc biến đâu mất rồi ?
- Cái gì ? Bản nhạc tang vật không còn nữa ư ? Sao lại có thể như thế được ?
Thám tử Mori lập tức chạy đến chỗ Conan, và phát hiện bản nhạc quả nhiên đã biến mất rồi. Giữa lúc đó, lão cảnh sát mới chậm rãi lấy bản nhạc từ trong người ra, nói :
- À ! Bản nhạc ở chỗ tôi đây này. Tôi sợ mất nên mang cất.
- Hừ ! Cái lão này ...
Conan và thám tử Mori đều lắc đầu, hết biết nói gì luôn. Lão cảnh sát này không thể trông đợi được. Chỉ hy vọng cảnh sát từ Tokyo có thể đến sớm mà thôi. Bọn họ chỉ là thám tử tư, không phải cảnh sát, có nhiều phần việc điều tra không thể tiến hành. Ngay lúc đó, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Ran nhìn ra thì thấy Narumi đến. Thám tử Mori mắt sáng lên, hỏi :