Chương 10 : BÓNG TRĂNG BIẾN MẤT
- Có chuyện gì thế cô Narumi ?
Narumi khẽ mỉm cười, bảo :
- Tôi sợ mọi người đói nên mang thức ăn đến.
Nhắc đến thức ăn, cả bọn mới cảm thấy bụng sôi lên. Từ chiều đến giờ mãi lo vụ án nên chưa ai kịp ăn gì. Dù đó đã là chuyện thường, cả bọn đều đã quen, nhưng khi đứng trước thức ăn ngon thì cũng không thể nhịn được nữa. Thế là thức ăn bày ra, năm người cùng chia nhau ăn. Thám tử Mori tít mắt nói :
- Thơm ghê nha !
Conan cũng vừa ăn vừa khen :
- Ưm ... ưm ... ăn ngon quá !
Narumi tủm tỉm cười nói :
- Tại mọi người đang đói bụng đó thôi !
Conan muốn trả đũa chuyện bị bắt nạt, nên nói :
- Cô Narumi giỏi giang ghê ! Sau này ai cưới được cô nhất định sẽ rất hạnh phúc đó nha.
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Conan lại nói thêm một câu : “Hy vọng anh ta trị được bà cô dữ dằn này”. Cậu ta rất bị ‘ám ảnh’ bởi ‘ma trảo’ của Narumi, đặc biệt là khi phản kháng vô vọng. Narumi nghe nói thế, chỉ cười cười. “Hừ ! Tự tác nghiệt, bất khả hoạt. Ngươi tự mình muốn chết thì đừng có trách ta, a a ...”, nghĩ đến đó, cậu liền ra vẻ tò mò, hỏi :
- Ran này ! Đến tuổi này hẳn là Ran đã có bạn trai rồi phải không ?
Nhìn thấy nụ cười ôn hòa của Narumi, Conan chợt có cảm giác không hay. Quả nhiên ...
Khi nghe Narumi hỏi đến bạn trai, Ran đỏ bừng mặt, vội vã lắc đầu, nhưng hình ảnh anh tuấn và nụ cười tự tin của Shinichi lại bỗng nhiên chiếm hết tâm trí cô bé. Tuổi mộng mơ thuở trung học nha ! Tình yêu đầu đời luôn đẹp đó nha ! Chợt thấy mọi người đều nhìn mình, Ran bối rối không thôi, vội cãi lại :
- A ! Không ... không có ...
Dáng vẻ của cô bé thật khiến cho người ta nhớ đến câu : ‘Con gái nói không là có, con gái nói có là không’. Narumi mỉm cười bảo :
- Nhìn dáng vẻ của Ran là biết ngay nhất định phải có rồi ...
Thám tử Mori cũng đã nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của Ran, vừa ăn vừa nói xen vào :
- Có khi nào là cái gã tiểu tử trinh thám đáng ghét kia không ?
- Con ... Con và Shinichi đâu có ...
Ran cảm giác da mặt nóng bừng. Thấy vậy, Conan càng thêm hý hửng trong lòng ... Hắc hắc hắc, Ran rất thích ta a ! Nào ngờ, thám tử Mori lại nói với giọng bất mãn :
- Cái gã tiểu tử kia có gì tốt đâu chứ ? Cứ biến mất suốt, chẳng biết chạy đi đâu mất rồi nữa !
Narumi vỗ vai Ran, khuyên nhủ :
- Phải đó Ran. Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm nha ... Ai mà biết được cậu ta có thích cô bé nào khác hay không ? Nếu không sao cứ bỏ đi suốt.
Conan cả kinh. “Bà cô xấu bụng kia đừng có nói xấu về ta chứ. Không được ... không thể để Ran chịu ảnh hưởng của bà cô này được”. Conan liền phản đối bằng giọng thật ngây thơ :
- Cô Narumi yên tâm đi ! Anh Shinichi rất chung thủy đó.
Không ngờ thám tử Mori lại tán đồng ý nghĩ của Narumi, lập tức nói xen vào :
- Đúng lắm ! Đúng lắm ! Gã tiểu tử kia vừa nhìn là đã biết rất đa tình, luôn có rất nhiều mỹ nữ vây quanh. Ta tận mắt thấy đó nha !
Narumi có cảm giác ông thám tử ghen tỵ với Shinichi. Trong khi đó, Conan vội cãi lại :
- Không có đâu, bác Mori !
- Ta thấy rất nhiều lần đó nha !
- Đó là fan của anh ấy mà !
- Nhưng ta thấy nụ cười của hắn đào hoa lắm, ánh mắt còn sáng ngời nữa chứ.
- Không có đâu ... không có đâu ...
Narumi nhìn Conan tủm tỉm cười nói :
- Chúng ta không nói cậu bé, cậu bé lo lắng giải thích làm gì thế nha ?
Chết rồi ... Tình thế nguy cấp. Conan chỉ đành thi triển chung cực bản lĩnh – gãi đầu cười với vẻ ngây ngô :
- Không có nha ! Anh Shinichi rất tốt ! Mọi người gần gũi anh ấy lâu là sẽ biết ngay ấy mà.
Rầm !
Ran đỏ bừng mặt, vung tay đấm xuống nền nhà tạo ra một cái lỗ nhỏ.
- Đủ rồi ! Chúng ta đừng nói về chuyện đó nữa được không !
Narumi, thám tử Mori và Conan đồng thời nuốt nước bọt. Sức phá hoại của Ran thật đáng nể. Mọi người quay sang bàn tán về vụ án mạng vừa rồi. Cuối cùng, thám tử Mori mới tổng kết :
- Tóm lại, để đề phòng hung thủ kế tục gây án, chúng ta sẽ canh chừng ở đây suốt đêm nay.
Những người khác đều tán thành. Narumi thấy cũng chẳng có việc gì làm, nên quyết định ở lại đây tạo cảm tình với những nhân vật chính. Và quan trọng hơn, tạo chứng cứ ngoại phạm.
... 12 giờ khuya ...
Mọi người ngồi yên trong phòng, toàn thân quấn kín trong mền, chỉ để lộ đầu ra ngoài. Conan chợt hỏi :
- Cô Narumi có biết những chuyện liên quan đến ông Aso không ạ ?
Narumi ngẩn người, suy nghĩ giây lát rồi mới nói :
- Ân ! Ta cũng chỉ biết thị trưởng tiền nhiệm Kameyama cùng với ông Kawasui, ông Kurowa và ông Nishimoto đều từng là bạn thân từ nhỏ của ông Aso.
- Bạn thân từ nhỏ ư ?
- Những chuyện khác ta cũng không rõ lắm.
- Có lẽ vụ này có liên quan đến những người đó. Sáng mai chúng ta cứ trực tiếp thẩm vấn bọn họ xem sao.
Khò ... khò ... khò ...
Giữa đêm thanh vắng, tứ bề tĩnh lặng như tờ, thanh âm kia thật đột ngột. Mọi người quay sang nhìn. Thám tử Mori và lão cảnh sát đều đã ngủ khò. Cảm giác này ... Ran nắm chặt bàn tay, mắt lộ tinh quang. Narumi cười thầm, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn xuyên qua chấn song cũ kỹ, bên ngoài là bầu trời đêm lấp lánh tinh quang, phía tận cùng đường chân trời là màu lam biếc của đại dương. Một vầng trăng tròn soi sáng mặt đất mờ ảo. Cảm giác thật huyền diệu. Bên tai nghe tiếng sóng biển rì rào, Narumi thoáng ngẩn người ... Vài ngày nữa là đã có thể rời khỏi nơi đây rồi. Cậu không hề lưu luyến, nhưng cũng có chút cảm giác gì đó là lạ.
Sáng hôm sau.
Thanh tra Megure dẫn theo nhóm cảnh sát dưới quyền đến tòa thị chính. Đến nơi, ông thanh tra phát hiện Ran, Conan và Narumi đang ngồi trong góc phòng canh chừng, trong khi những người có trách nhiệm là thám tử Mori và lão cảnh sát thì lại ôm nhau ngủ ở giữa phòng, tiếng ngáy vang dội. Thanh tra Megure phàn nàn :
- Cái gã Mori này ... Uy, uy ... Mori. Mau tỉnh dậy cho ta !
Thám tử Mori mơ hồ mở mắt, giọng vẫn còn ngái ngủ :
- Gì thế ? Ai kêu ta đó ?
- Là ta ... thanh tra Megure.
Thám tử Mori lập tức thanh tỉnh, gãi đầu cười ngượng ngùng :
- Ủa, thanh tra Megure ... ông cũng đến đây à ?
Thanh tra Megure hừ lạnh nói :
- Vụ nào mà có ông tham gia thì chắc chắn sẽ là vụ trọng án, tôi đâu dám bỏ. Vả lại đảo này cũng thuộc Tokyo mà.
- Ừ nhỉ, tôi quên. Tôi có một tang vật cho ông đây !
- Bức thư này chứ gì ?
Thám tử Mori ngạc nhiên nhìn bức thư trong tay thanh tra Megure. Đó chính là bức thư gửi cho thám tử Mori, được ghi tên người gửi là ông Kenji Aso, người đã qua đời cách nay 12 năm. Thanh tra Megure nói :
- Các cô cậu nhóc nhà ông đã kể tất cả diễn biến vụ việc cho tôi nghe rồi. Tôi đến đây lúc 8 giờ sáng. Mọi người đều thức, chỉ có mình ông ngủ khò. À quên, cả ông cụ cảnh sát này nữa.
Nhắc đến chuyện này, thám tử Mori chỉ biết gãi đầu cười gượng. Thanh tra Megure lại nói :
- Bây giờ nhờ ông giúp tôi thẩm vấn các nghi phạm nhé !
Thám tử Mori do dự nói :
- Nhưng lỡ hung thủ quay lại đây thì sao ?
- Tôi đã bố trí người canh gác kỹ phòng này rồi. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, ông Mori !
Thám tử Mori đành gật đầu, đi theo thanh tra Megure.
...
Nhà riêng và cũng là phòng khám của Narumi ...
- Oa ! Ngủ một giấc đã quá.
- Úi ! Đã 6 giờ chiều rồi ư ?
Sau khi ngủ một giấc dài, Ran, Conan và Narumi đã thức dậy. Nhìn thấy trời tối dần, Ran và Conan đi tìm thám tử Mori. Trong khi đó, bằng năng lực của thám tử Mori và nhóm cảnh sát của thanh tra Megure, thiếu sự góp mặt của Conan, Narumi thừa biết vụ án sẽ chẳng có tiến triển gì, nên cậu quyết định đi mua gì đó về ăn. Cậu cũng thuộc nhóm người có liên quan đến vụ án, nhưng không nằm trong danh sách nghi phạm. Thanh tra Megure đã lấy lời khai của cậu hồi sáng. Hôm qua, trong suốt buổi lễ, cậu ngồi cạnh một cụ bà, và nói chuyện với cụ về sức khỏe của cụ ấy, đó chính là chứng cứ ngoại phạm rõ ràng nhất. Biết có án mạng xảy ra mà để mình trở thành kẻ bị nghi ngờ thì chỉ có là người ngu ngốc.
Đối với thám tử Mori và thanh tra Megure, nghi phạm đáng ngờ nhất chính là Nishimoto. Gã ta vẫn giống hệt lúc bình thường, lặng lẽ không nói gì, cho dù là đối diện cảnh sát thẩm vấn vẫn không lên tiếng, khiến cho mọi người rất tức giận. Vì không có manh mối gì để xác định hung thủ, mọi người đành cho gã rời đi. Nhìn theo bóng dáng gầy gò của gã, thám tử Mori cau mày, vừa xoa càm vừa nói :
- Cái gã này ... cho dù có hỏi gì cũng không chịu lên tiếng. Bất quá ... trực giác của thám tử lừng danh cho tôi biết, hung thủ rất có thể là gã ta.
Conan nghe nói thế chỉ biết lắc đầu. Trực giác của thám tử Mori chưa bao giờ đúng, trừ khi có liên quan đến mỹ nữ. Narumi cũng cười thầm, dường như trong tất cả các vụ án, những người bị thám tử Mori nghi ngờ cuối cùng đều trong sạch.
- A !
Tiếng kêu khủng khiếp của Nishimoto vọng từ tầng trên xuống. Vị trí dường như là phòng phát thanh. Cùng lúc đó là tiếng nhạc của bản Sonata Ánh Trăng vang lên, giống như tiếng gọi từ cõi âm ám ảnh tâm trí mọi người. Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến ai nấy bất giác sửng người, sau đó tranh nhau chạy lên lầu. Cũng như mọi khi, người dẫn đầu cũng chính là ... ‘cậu bé tử thần’ Conan. Narumi đương nhiên cũng đi theo mọi người.
Lên đến trên đó, mọi người nhìn thấy Nishimoto đang ngồi bệt trước cửa phòng phát thanh, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy dữ dội, tay chỉ vào bên trong, miệng thì thầm gì đó nhưng nói không ra tiếng. Mọi người liền nhìn theo hướng tay chỉ của gã, chỉ thấy thị trưởng Kurowa đang nằm phục trên bàn công tác, sau lưng cắm một con dao nhọn, vết thương đang không ngừng rỉ máu. Ai nấy đều kinh hãi. Án mạng.
Narumi đứng tựa vào một góc, lạnh lùng nhìn Nishimoto. Gã biểu diễn không tệ, nhưng chỉ đáng tiếc ... trong khi toàn thân run rẩy thì ánh mắt gã lại không có vẻ gì là kinh hoàng. Có điều, hiện tại mọi người đều tập trung sự chú ý vào thi thể trong phòng, không ai phát hiện ra sự khả nghi đó cả.
Thanh tra Megure phản ứng nhanh nhất, vội ngăn không cho mọi người vào phòng, sau đó quay sang bảo các nhân viên của mình :
- Gọi chuyên gia khám nghiệm cho tôi mau lên !
- Nhưng ... chuyên gia khám nghiệm của chúng ta đã về Tokyo cùng với thi thể của ông Kawasui rồi, thưa thanh tra.
- Ừ nhỉ, tôi quên mất.
Thám tử Mori chợt nói xen vào :
- Để cô Narumi khám nghiệm đi. Cô ấy là bác sĩ duy nhất trên đảo. Vụ án hôm qua tôi cũng nhờ cô ấy khám nghiệm giúp đấy.
Dù Narumi không phải là bác sĩ pháp y, nhưng sự biến tùng quyền, có còn hơn không, thanh tra Megure vội nói :
- Vậy nhờ cô Narumi giúp cho !
Narumi gật đầu nói :
- Không sao đâu.
Dù không thích việc này, nhưng biết sao được. Ai bảo cậu là bác sĩ duy nhất trên đảo làm chi. Là bác sĩ duy nhất trên một hòn đảo cách xa đất liền, cậu phải đa tài đa nghệ, bệnh gì cũng phải biết chữa, dù không thông thạo thì ít nhất cũng biết cách sơ cấp cứu. Nói tóm lại, trải qua bốn năm hành nghề, kỹ thuật y khoa của cậu rất giỏi, chuyên môn khá rộng. Sau khi kiểm tra một lượt thi thể ông Kurowa, cậu mới than nhẹ một tiếng, nói :
- Với loại vết thương này, ông ấy chỉ chịu đựng nổi vài phút là cùng.
Thám tử Mori trầm ngâm nói :
- Vài phút thôi ư ?
Trong khi đó, thanh tra Megure kiểm tra cuộn băng nhạc bên trong máy phát, rồi bảo :
- Băng nhạc này có một đoạn trắng ở đầu, dài 5 phút 30 giây. Phải chăng nó trùng với thời gian ông Kurowa bị giết ?
Thám tử Mori chắc lưỡi :
- Tên hung thủ này quả là ghê gớm. Dám gây án ngay trước mặt chúng ta.
Thanh tra Megure lại nói :
- Phòng này không có cửa sổ, hắn không thể ra khỏi ngôi nhà được !
- Ông nói thế có nghĩa là ...
- Nghĩa là hắn đã xuống dưới nhà, và trà trộn vào giữa chúng ta !
Phán đoán của Thanh tra Megure rất hợp lý. Cảnh sát nhanh chóng hành động.