Ảo Mộng Nhân Sinh

Chương 54: ROYAL FLASH (2)



CHƯƠNG 54: ROYAL FLASH (2)

Thế là, khi cuộc bạo loạn vừa chấm dứt, tình hình tạm yên ổn, cậu lập tức khởi trình sang Britain du học, với khoản sinh hoạt phí tượng trưng là 1.000 pounds mà phụ vương cấp cho, cùng với lão quản gia thân tín mà vương hậu phái theo chăm sóc cho cậu. Đối với người thường, đó là một tài sản lớn, nhưng đối với một vị vương tử mà nói, bao nhiêu đó khó đảm bảo cho cuộc sống quý tộc ở London xa hoa. Nên biết, quốc vương William IV của Britain (là chú và người tiền nhiệm của nữ vương Victoria) có tình nhân là một cô đào hát người Ireland, khi chia tay đã trả tiền chu cấp mỗi năm 4.400 pounds cho bà ta. Thân là một vị vương tử, trong quan hệ giao tiếp với người khác, vì thể diện hoàng gia, có nhiều khoản chi tiêu không thể tránh khỏi. Hiện tại vương quốc đang gặp khó khăn về tài chính, cậu đành chịu vậy. Chỉ cần cố gắng tiết kiệm một chút, cố gắng lo học hành, ít tham gia yến tiệc chút thôi.

Cậu sang Britain, bởi Britain là cường quốc số một lúc bấy giờ, mà xã hội cũng khá tự do, và quan trọng hơn, đa số dân chúng nói chung tôn trọng vương thất, hầu như không phải đối mặt với các phong trào cách mạng vũ trang uy hiếp chế độ. Cậu là con út, phía trước còn mấy người anh nữa, nên để tị hiềm, cậu không theo học các ngành chính trị, mà học ngành khoa học tự nhiên, đặc biệt là bộ môn hóa học mà cậu yêu thích. Ở Britain có hai trường Đại học danh tiếng và lâu đời : Viện Đại học Oxford có từ cuối thế kỷ 11, nổi tiếng với các ngành khoa học xã hội như Chính trị, Luật, Triết học, Hội họa, Âm nhạc, Ngôn ngữ học, ...; và Viện Đại học Cambridge thành lập từ đầu thế kỷ 13, nổi tiếng với các ngành khoa học tự nhiên như Y học, Toán học, Vật lý, Hóa học, ... Cậu đã chọn học bộ môn Hóa học tại Viện Đại học Cambridge. Kể từ giờ, cậu sẽ đến sinh sống và học tập ở Cambridge, ít nhất cho đến khi tốt nghiệp.

Cambridge là một thành phố xinh đẹp nằm bên bờ sông Cam ở miền đông Britain (Cam là tên sông, bridge là 'cầu', từ Hán Việt dịch là 'Kiếm Kiều'). Adalbert mua một biệt thự nhỏ gần nơi cậu học và sống ở đấy trong những ngày tháng tại Britain. Tuy nhiên, cuộc sống không êm đềm như cậu tưởng.

Sáng sớm ...

- Adalbert ! Adalbert !

Nghe tiếng gọi cửa, cậu khẽ thở dài. Đối với tất cả thanh niên quý tộc ở Cambridge nói riêng và cả nước Britain nói chung, Johannetta là một ‘nữ ma đầu’ đáng sợ. Nàng là con gái yêu quý của Công tước Adolphus xứ Cambridge, năm nay 19 tuổi, và có tính cách đặc biệt mạnh mẽ, thích mặc y phục nam và đôi khi còn hành xử thô bạo như đàn ông. Khi ai đó khiến nàng bất mãn, nàng sẵn sàng xắn tay áo động thủ đánh người, mà đặc biệt là chỉ đánh nam không đánh nữ, đánh quý tộc không đánh bình dân. Đã có hàng trăm thanh niên quý tộc từng là ‘nạn nhân’, nên danh tiếng của nàng lan truyền ra khắp cả nước và thậm chí sang cả đại lục. Adalbert bất giác nhớ đến nhân vật chính trong tác phẩm “Hoa hồng Versailles”.

Cha của Johannetta và cha của nữ vương Victoria là anh em ruột, cùng với tính cách đặc biệt của nàng, khiến cho nàng giành được nhiều sự ưu ái từ vị nữ vương trẻ tuổi. Từ đó, những thanh niên quý tộc đều cố gắng tránh xa nàng để tránh họa. Mặc dù cũng có không ít thanh niên tài tuấn cố ý tiếp cận nàng, nhưng mục đích của bọn họ không thuần, chủ yếu nhắm đến thân phận địa vị của nàng, khiến nàng bất mãn, động thủ thường xuyên hơn, và hung danh cũng càng lẫy lừng hơn.

Đến khi Adalbert xuất hiện ở Cambridge, cậu cũng trở thành một đối tượng bị nàng hiếp đáp. Chỉ có điều, cậu không giống những người khác, không cố ý tiếp cận nhưng cũng chẳng cố gắng tránh xa. Cậu là người ôn hòa, nói năng nhẹ nhàng, bị hiếp đáp thì cũng nhẫn nhịn, lại thêm kiến thức rộng và biết nhiều chuyện thú vị, thỏa mãn được tính hiếu kỳ của một thiếu nữ mới lớn, nên quan hệ giữa hai người càng trở nên thân thiết hơn. Dần dần, mọi người bắt đầu phát hiện quan hệ đặc biệt giữa hai người : cậu cũng vẫn bị ăn hiếp, nhưng chưa từng bị đánh, và nàng xuất hiện ở ngôi biệt thự nhỏ của cậu thường xuyên hơn. Đó là một điều chưa từng có tiền lệ. Ân ! Cả hai người đều là đại quý tộc, đi đâu cũng đều có hầu cận và vệ sĩ, nên chuyện ‘cô nam quả nữ’ kiểu như truyện ngôn tình không hề diễn ra. Còn chuyện đi đâu cũng phải có vệ sĩ tháp tùng là do tình hình xã hội lúc bấy giờ. Phong trào tự do bùng nổ một cách vô tổ chức và hỗn loạn, tư tưởng vô chính phủ lan rộng, đặc biệt là kể từ sau vụ vua Louis XVI bị dân Paris đưa lên máy chém thì các vụ ám sát quý tộc thường xuyên xảy ra ở khắp châu Âu, ngay cả nữ vương Victoria cũng nhiều lần trở thành nạn nhân, nên giới quý tộc trở nên đặc biệt cẩn thận. Mới năm ngoái, Thủ tướng Britain là Robert Peel may mắn thoát chết trong một vụ ám sát, bởi viên thư ký Edward Drummond đã thế mạng cho ông ta. Adalbert rất tích mệnh, nên cũng không tiếc chi tiền cho khoản bảo vệ. Lực lượng bảo vệ của Johannetta càng đông đảo hơn.

Quan hệ giữa hai người ngày càng thân mật, vậy những người khác sẽ cảm thấy thế nào ? Những kẻ cố ý tiếp cận Johannetta đương nhiên sẽ thù ghét đố kỵ, nhưng đa số thanh niên quý tộc lại cảm thấy như được giải thoát. Nếu như không có lòng nhẫn nại đặc biệt, hiếm người nào chịu đựng được tính cách mạnh mẽ khác thường của nàng. Điều đó cũng cho thấy uy lực của ‘nữ ma đầu’ lợi hại đến mức nào ! Còn về phía vương thất ? Công tước đại nhân từng bảo : “Cậu ta được đấy !”, và nữ vương cũng cảm thấy rất hài lòng về Adalbert. Ngoại mạo, tính cách, học thức, thân thế của cậu đều khiến bọn họ mãn ý. Cũng dễ hiểu thôi. Tính cách ôn hòa nhưng không nhu nhược của cậu cùng với tính cách mạnh mẽ của nàng rất tương hợp, có thể bổ sung lẫn nhau; cậu ham học hỏi, biết nhiều hiểu rộng, không thích chơi bời lêu lổng; và quan trọng hơn : môn đương hộ đối. Vương tử - công chúa thành quyến thuộc, trong truyện cổ tích đều tả như thế kia mà.

Chỉ một ít suy nghĩ thoáng qua, ‘nữ ma đầu’ đã vào đến chỗ cậu. Nàng thường xuyên đến đây, so với chủ nhân cũng không khác biệt gì mấy, nên người hầu tự động mở cửa đón tiếp chứ không vào hỏi ý kiến cậu. Nếu để nàng chờ lâu, nảy sinh bất mãn thì ngay cả cậu cũng phải chịu tai ương. Cho dù là ở trong nhà của cậu thì ý muốn của nàng cũng là tối thượng.

- Adalbert ! Còn chần chờ ở đó làm gì ? Mau đi thôi !

Vừa nói nàng vừa lôi kéo cậu đi ra ngoài. Cậu vẫn chưa kịp ăn sáng đó nha ! Cậu khẽ thở dài, hỏi :

- Đi đâu thế ?

- Đi mua sắm chứ đi đâu. Tối nay là đêm Noel rồi. Cậu phải mua quà tặng cho ta đó nha ! Nếu như cậu dám tặng thứ mà ta không thích, hừ hừ ... ta sẽ cho cậu biết tay.

Phía trước biệt thự, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng cùng với một đám đông vệ sĩ. Nàng lôi cậu lên xe và đoàn xa mã lập tức khởi hành.

Khu trung tâm Cambridge, những đường phố vây quanh các nhà thờ Saint Bene’t, Holy Sepulchre và King’s College trở thành khu mua sắm Giáng Sinh đông đúc nhộn nhịp. Nói là dẫn Adalbert đi mua quà tặng, nhưng chủ yếu là Johannetta mua sắm. Nàng có tính cách mạnh mẽ như đàn ông, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sở thích mua sắm của nàng. Cậu kiên nhẫn theo sau, phụ trách mang vác những thứ mà nàng vừa mua. Nàng không cho người hầu xách giúp với lý do : để cậu bày tỏ thành ý. Mỗi khi gặp người quen, nhìn cậu tay bao tay bị, bọn họ chỉ cười thông cảm. Không ai dám trêu chọc, sợ rước vạ vào thân, bởi ‘nữ ma đầu’ đang ở cạnh đó. Nàng có thể ăn hiếp cậu, nhưng không cho phép người khác ăn hiếp cậu.

Đến gần giữa trưa, nàng mới chịu dừng lại, tìm chỗ nghỉ ngơi. Thấy cậu mệt lả cả người, nàng lớn tiếng chê trách :

- Cậu là con trai gì mà yếu đuối thế ! Ta có thấy mệt mỏi gì đâu ?

Có mấy người phụ nữ đi mua sắm mà thấy mệt mỏi đâu. Cậu cười khổ, nhăn nhó nói :

- Không phải mệt mà là đói. Từ sáng đến giờ ta chưa ăn gì.

- Cái gì ?

Nàng tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi giơ tay xoa đầu cậu nói với giọng an ủi :

- Tội nghiệp ! Tội nghiệp !

Cậu chỉ còn biết cười khổ, hiện tại cậu chỉ mới 16 tuổi nên đành chịu vậy, và sau đó đương nhiên là đi ăn. Đối với Adalbert, đây là bữa ăn đầu tiên trong ngày, nên dù rất mệt mỏi, cậu vẫn ăn uống rất ngon miệng (đói thì ăn thứ bình thường cũng thấy ngon). Còn Johannetta mải mua sắm cả buổi, rảo bước khắp các cửa hàng, cũng tiêu hao nhiều thể lực, nên cũng ăn không ít. Cũng như mọi khi, không khí rất vui vẻ. Johannetta cảm thấy rất thoải mái khi ở bên cạnh Adalbert, đó cũng là lý do nàng thường thân cận với cậu.

Trên đường về nhà, Johannetta chợt bảo :

- Tối nay cậu cùng đi London dự yến hội với ta !

Cũng như mọi khi, nàng tự quyết định và thông báo cho cậu biết chứ không phải hỏi ý kiến của cậu. Trong quan hệ giữa hai người, nàng luôn chủ động, cậu luôn cố gắng chiều theo ý thích của nàng. Cũng chẳng phải đại sự gì, cậu không hề phản đối, nàng nói sao thì nghe vậy. Chỉ có điều, cậu chẳng thích tham dự các yến hội tí nào cả. Những nơi đó phần lớn xa hoa, giả dối, ồn ào, và đặc biệt là lãng phí, đối với cậu mà nói : ‘lợi bất cập hại’. Thấy cậu thoáng cau mày, nàng liền hỏi :

- Thế nào ? Không thích đi dự yến hội với ta à ?

- Không phải. Không phải đâu. Chỉ là ... ta không thích yến hội.

- Hừm ! Ta thấy cậu chỉ lo học hành, không tham gia các yến hội là không tốt đâu. Quý tộc sao có thể không tham gia yến hội được.

Cậu cũng biết các yến hội là môi trường xã giao chủ yếu của giới thượng lưu quý tộc thời bấy giờ. Nhưng mà ...

- Ta ... ta không có nhiều tiền, không muốn lãng phí.

Đó mới là lý do chủ yếu, và Johannetta kinh ngạc thật sự.

- Cái gì ?

- Sinh hoạt phí của ta là 1.000 pounds mỗi năm, ta còn phải chi tiền cho các khoản nghiên cứu, cho nên ...

- Cái gì ?

Johannetta thật sự kinh ngạc. Một cô đào hát tình nhân của tiên vương còn được chu cấp mỗi năm 4.400 pounds sau khi chia tay, trong khi một vị vương tử lại chỉ có 1.000 pounds, qua đó cho thấy cuộc sống của cậu cũng không được thoải mái gì lắm. Đương nhiên đó là để duy trì cuộc sống quý tộc ở Britain. Chứ nếu chỉ sống như một bình dân thì hoàn toàn thoải mái, nhưng đó là điều không thể. Chỉ riêng khoản chi cho lực lượng vệ sĩ đã là một số tiền không nhỏ rồi.

Sau một thoáng ngạc nhiên, Johannetta hỏi :

- Gia tộc của cậu đang gặp khó khăn về tài chính, hay là cha cậu không yêu cậu ?

Có chuyện đó xảy ra, nàng liền nghĩ đến hai lý do trên, chỉ có thể là một trong hai lý do đó mà thôi. Cậu thoáng ngẩn người, rồi trầm mặc không đáp. Thật sự mà nói, cả hai lý do trên đều có cả. Gia tộc Wittelsbach tuy có gặp ít nhiều khó khăn về tài chính, nhưng cũng không đến nỗi thiếu tiền chu cấp cho cậu. Chỉ là ... mọi sự sủng ái của quốc vương đều dành cả cho người tình Lola Montez – một vũ nữ bán dâm người French mà người dân cả nước đều căm ghét. Ngay cả vương hậu còn chẳng mấy khi được quốc vương quan tâm đến, nói chi là cậu. Johannetta hoàn toàn thấu hiểu tình cảnh của cậu, nên lập tức giơ tay xoa đầu cậu, an ủi :

- Tội nghiệp ! Tội nghiệp !

Lại vậy nữa rồi ! Dường như nàng rất thích xoa đầu cậu. Chẳng lẽ nàng làm vậy để tỏ ra mình là người lớn ? Cậu chỉ đành cười khổ.

- Ta không muốn tham gia các yến hội, thời gian rảnh rỗi không biết làm gì nên tập trung cho việc học tập, nghiên cứu. Hơn nữa, ta không tiện ra ngoài làm thêm kiếm tiền, chỉ hy vọng việc nghiên cứu có thành quả gì đó, kiếm được ít tiền.

- Ai ! Tội nghiệp ! Tội nghiệp !

Cậu lại bị xoa đầu. Ai ! Ít nói chút là hơn.

Sau khi nghỉ trưa, đoàn xa mã lại khởi hành đến London. Yến hội được tổ chức tại Cung điện Buckingham. Đó là một tòa cung điện tư nhân, chứ không phải tài sản quốc gia, được vua George III mua lại từ Công tước John Sheffield xứ Buckingham và Normandy, rồi đến năm 1837 đã chính thức trở thành Cung điện hoàng gia. Nữ vương Victoria là vị quốc chủ đầu tiên cư trú trong cung điện này.

(1) Ludwig IV der Bayern là Hoàng đế người Bayern đầu tiên của Đế quốc Holy Roman. Hoàng đế thứ hai của gia tộc Wittelsbach là Kark VII der Bayern.

(2) Người quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ.

(3) Britain pound là một đồng tiền vàng nặng 113 grains (tức 7,3 gam), tương đương với 0,195 lượng vàng.

(4) Kreuzer là đơn vị tiền tệ chung của các bang quốc Nam German gồm Bayern, Baden, Wurttemberg, Frankfurt, Hohenzollern-Sigmaringen và Hohenzollern-Hechingen; sử dụng trong giai đoạn 1754 – 1873. 1 Britain pound = 715,05 Kreuzers.

(5) Năm 1845, GDP của Britain vào khoảng 200 triệu pounds, dân số 21,3 triệu người


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv