Chương 2: NARUMI ASAI
Nhìn về phía ánh trăng, cậu có cảm giác như đang nằm mộng. Nguyên bản cậu chỉ là một người bình thường sống trong một thế giới bình thường như bao con người bình thường khác, cuộc sống bình yên phẳng lặng. Không ngờ, khi thức tỉnh sau một giấc ngủ dài, cậu đột nhiên phát hiện mình đã trở thành một người khác : Narumi Asai.
“Phải chi đây chỉ là một giấc mộng thôi !”.
Cậu không vừa lòng với hoàn cảnh này chút nào. Cậu có rất nhiều kinh nghiệm đọc các loại truyện trên mạng, nên tương đối bình tĩnh, tìm cách ứng đối tình huống trước mắt, chứ không đến nổi khủng hoảng tinh thần hoặc đòi sống đòi chết như các nhân vật trong truyện. Chuyện đã xảy ra rồi, cậu đành phải chấp nhận cho dù nó có huyền hoặc thế nào đi nữa. Thật không may, cậu đã đến với thế giới của ‘Meitantei Konan’ (Danh thám trinh Konan, cũng tức là ‘Thám tử lừng danh Conan’), và ‘rất vinh hạnh’ trở thành Narumi Asai, một bác sĩ trẻ trên đảo Tsugikage.
Sống trong thế giới của ‘Meitantei Konan’ nổi tiếng với tỷ lệ tử vong cực cao, cậu cũng miễn cưỡng chấp nhận được. Chỉ cần cậu cẩn thận giữ mình, chú ý tránh xa ‘cậu bé tử thần’ Conan là được rồi. Nhưng tại sao lại trở thành Narumi Asai chứ ? Nhân vật này không những có thân thế thê thảm, mà cả số phận hiện tại, tương lai cũng lắm thê lương, cuối cùng phải tự thiêu để kết thúc cuộc sống đầy thương tâm. Hơn nữa, lại còn phải đóng giả nữ nữa chứ. Ai ! Càng nghĩ càng thêm rơi nước mắt nha ...
Mười hai năm trước, trong một đêm trăng tròn, nhạc sĩ piano nổi tiếng Kenji Asou đã biểu diễn âm nhạc tại lễ đường ở thị trấn quê hương Tsugikagejima. Sau khi buổi diễn kết thúc, ông ấy đã về nhà tự thiêu mà chết. Nghe nói ông ấy đã dùng dao sát hại vợ và con gái, sau đó nổi lửa đốt nhà, rồi ung dung đàn bản sonata Ánh Trăng (Moonlight sonata) của Beethoven ngay giữa biển lửa. Cả gia đình đều qua đời hết. Chỉ có người con trai đi du học từ nhỏ, sống xa nhà nên mới thoát chết.
Cậu bé mồ côi được gia đình nhà Asai nhận về nuôi dưỡng, đặt tên là Narumi, một cách đọc khác của tên cũ Seiji, vì cả hai tên này đều được viết bằng chữ Kanji là ‘成実’(1) (âm Hán Việt là Thành Thực), tức là vẫn giữ nguyên tên mà chỉ đổi cách đọc. Narumi vẫn luôn nghi ngờ về nguyên nhân cái chết của cha mình, nên sau khi tốt nghiệp Đại học Y, đã quyết định cải trang, dùng thân phận nữ bác sĩ về làm việc ở đảo Tsugikage để âm thầm điều tra vụ việc.
Hai năm trước, thị trưởng lúc bấy giờ là Kameyama biết được thân phận thật sự của Narumi, cảm thấy khủng hoảng, đã thú nhận hết sự thật, rồi bị nhồi máu cơ tim mà chết. Hóa ra nhạc sĩ Kenji Asou không phải chết vì tự thiêu, mà bị bốn người bạn thân sát hại. Trước đó, bọn họ đã lợi dụng những chuyến đi lưu diễn ở nước ngoài của ông Kenji Asou để buôn bán ma túy, bằng cách giấu hàng bên trong hộp đàn piano. Sau đó, ông Asou đã biết được và phản đối kịch liệt. Nhóm buôn lậu này sợ chuyện bại lộ nên đã bày mưu bắt nhốt cả gia đình Asou trong nhà rồi phóng hỏa, sát nhân diệt khẩu.
Trải qua hai năm đấu tranh tâm lý, Narumi quyết định tiến hành kế hoạch trả thù. Chỉ không hiểu tại sao khi kế hoạch chưa kịp thực hiện thì cậu đã biến thành Narumi, tạo nên hoàn cảnh trớ trêu dở khóc dở cười này.
Vậy kế hoạch trả thù thì sao ?
Phản ứng đầu tiên của cậu là mặc kệ nó đi. Cậu không muốn đóng giả nữ, càng không muốn sát nhân. Một người bình thường, quen sống trong cảnh thanh bình, đối với chuyện động thủ sát nhân không thể nào thích ứng dễ dàng được. Thế là, cậu vội vã thu xếp hành trang rời đảo lánh nạn. Chỉ đáng tiếc ...
Đêm đầu tiên, cậu đã bị ác mộng hành hạ dữ dội làm mất ngủ cả đêm. Rồi mấy đêm sau đó, ác mộng vẫn tiếp diễn, càng rời xa đảo, tình trạng càng trầm trọng hơn, thậm chí cậu chỉ cần chợp mắt chút thôi thì cũng đã cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cậu thấy hỏa hoạn, thấy động đất, sóng thần, núi lửa phun, dịch bệnh, án mạng, khủng bố, ... đủ mọi loại thiên tai nhân họa mà cậu là một nạn nhân trong đó. Tình cảnh thật là khủng khiếp. Chỉ sau mấy ngày, cậu đã hốc hác thấy rõ. Cuối cùng, không chịu nổi nữa, cậu quyết định quay về đảo Tsugikage, tiếp tục thực hiện di nguyện cuối cùng của Narumi Asai. Có lẽ thị trấn đảo Tsugikage là ‘tân thủ thôn’ của cậu, và do cậu chưa hoàn thành nhiệm vụ tân thủ nên chưa thể rời đi chăng ? “Ai ! Seiji. Chiếm lấy thân thể của cậu, ta đành phải giúp cậu thực hiện tâm nguyện cuối cùng thôi !”, cậu tự nhủ với lòng như thế. Và thật không ngờ, khi cậu hạ quyết tâm thì không còn gặp ác mộng nữa. Cậu đã có được giấc ngủ yên. Cậu bất giác tin vào Thánh Thần, các đấng siêu nhiên. Và cũng từ lúc ấy, cậu bắt đầu chấp nhận chuyện mình là Narumi Asai. Ân ! Cậu chính là Narumi Asai. Còn cái tên Seiji Asou hãy cho nó lùi vào dĩ vãng, một dĩ vãng buồn thảm thê lương.
“Nhiệm vụ tân thủ : hoàn thành di nguyện của Seiji Asou, an toàn rời khỏi đảo Tsugikage. Độ khó : khó.”
Cậu bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ trên, không còn lựa chọn nào khác. Đương nhiên, cậu không hề muốn phải chịu số phận bi thảm như trong nguyên tác. Cậu vẫn còn yêu đời lắm, cậu không muốn chết, không thể vì trả thù mà đánh đổi cả tính mạng của mình. Vì thế, kế hoạch phải được sửa đổi. Trong thời gian đó, cậu cũng phải tập cho quen dần với thân phận hiện tại của mình. Không phải một người con trai nào cũng dễ dàng sống trong thân phận nữ nhi. Cậu phải luyện tập rất nhiều. Ai ! “Cố gắng một thời gian nữa thôi”, cậu vẫn luôn tự động viên như thế.
Trong nguyên tác, sau khi gây án, Narumi bị ‘cậu bé tử thần’ Conan phát hiện, buộc phải tự thiêu để trốn tránh pháp luật. Vậy nên, cậu bắt đầu lập kế hoạch thật kỹ càng, thật chi tiết, cố gắng không để lại bất cứ dấu vết nào làm lộ thân phận. Tốt nhất chỉ là dọa dẫm, gây ra khủng hoảng tâm lý, cậu không phải đích thân ra tay mà để đối phương tự tàn sát lẫn nhau, hoặc sợ quá mà tự sát. Cuối cùng, nếu cậu buộc phải ra tay thì phải tìm cho được kẻ chịu tội thay. Và nếu tình hình xấu nhất, cậu phải tìm được nơi trốn tránh cảnh sát. Ân ! Cậu không hề muốn cuộc sống sau này phải trải qua trong nhà tù.
Những ngày sau đó, cậu bắt đầu thám hiểm hòn đảo. Thị trấn chỉ nằm trên một vùng đất bằng phẳng nhỏ cạnh bờ biển, ngay chỗ bến tàu, nơi mà mỗi ngày chỉ có một chuyến tàu khách vào Tokyo. Thị trấn này tuy nằm xa ngoài biển, nhưng vẫn thuộc Tokyo-to quản lý. Vì vậy mà khi xảy ra án mạng, thanh tra Megure mới đến điều tra. Bên ngoài thị trấn là những khu vực hoang vắng, chủ yếu là rừng rậm, cùng với một số ngọn đồi, giữa đảo là một ngọn núi khá cao. Dân cư trên đảo chủ yếu sống bằng nghề đánh cá, không có trồng trọt, nên những vùng hoang vắng kia rất hiếm khi thấy bóng người.
Narumi tìm kiếm trong rừng suốt mấy ngày, cuối cùng phát hiện một ngôi mộ cổ nằm ở một nơi kín đáo. Thật ra đó chỉ là một mô đất không cao lắm, không hề có bia mộ, mới nhìn qua trông giống như một ngọn đồi nhỏ. Trên đồi và cả xung quanh đó đều bị cây cối rậm rạp phủ kín. Nhớ đến chuyện du kích Củ Chi đào hầm trốn giặc, cậu quyết định đào hầm trú ẩn ở đây, dự phòng tình huống xấu nhất sẽ có chỗ mà ẩn náu.
Chọn một nơi đặc biệt kín đáo làm cửa hầm, cậu bắt đầu đào sâu xuống dưới. Cửa hầm nhỏ thôi, chỉ vừa đủ cho một người chui xuống được, vừa dễ ngụy trang mà cũng giảm khối lượng thi công. Đào xuống ... đào xuống ... Và rồi cậu phát hiện bên dưới là một hầm mộ. Như thế càng tốt ! Cậu sẽ đóng vai ‘đạo mộ tặc’ một phen xem sao. Tác phẩm ‘Đạo mộ bút ký’ đã từng một thời nổi danh, thậm chí còn có vô số tác phẩm ăn theo tạo thành một trường phái văn học hẳn hoi – ‘đạo mộ lưu’. Cậu đào thẳng vào trong hầm mộ, xử lý những thứ chôn theo trong đó, rồi cải tạo thành hầm trú ẩn. Khối lượng công trình giảm đáng kể và đã hoàn thành chỉ sau một thời gian ngắn thi công, đồng thời thu hoạch cũng rất khả quan.
Ngôi mộ này có thể là của một người quyền quý, hoặc ít nhất cũng là một thương gia giàu có. Bình dân thời xưa không thể nào có được ngôi mộ quy mô và nhiều vật hợp táng quý giá như thế này. Niên đại của ngôi mộ ít nhất cũng phải hơn trăm năm, bởi cậu phát hiện có một số dấu hiệu của thời kỳ Mạc phủ(2) trên quan tài.
Thu hoạch rất khả quan. Ngoài những thỏi vàng và tiền cổ, còn có ba vật đáng chủ ý : một chiếc mão vàng loại cài trên búi tóc (kim quan); một chiếc thẻ bằng vàng dài năm tấc, ngang nửa tấc (kim bài); và một tấm bản đồ da bò (ngưu bì chỉ). Có thể đấy chính là bản đồ kho báu chăng ? Cậu thầm mơ mộng về kho báu và quyết định giữ lại ba vật kia. Còn vàng và tiền cổ có thể đổi thành hiện kim. Sau mấy lượt đi Tokyo, cậu đã bán hết chúng, thu về hơn tám mươi triệu yên. Các thỏi vàng và tiền cổ thời Mạc phủ tương đối có giá trị bởi niên đại và lịch sử của nó.
Trong tay đã có được số vốn kha khá, chỉ cần thoát được ánh mắt của ‘cậu bé tử thần’ Conan, vượt qua được thử thách trọng đại sắp tới, cậu sẽ có thể bắt đầu cuộc sống mới thoải mái và sung túc. Nếu xem cuộc đời như một trò chơi, thì đấy chính là ‘nhiệm vụ tân thủ’; vượt qua được, tương lai tươi sáng đang chờ phía trước; còn thất bại, ai ... mọi thứ sẽ chấm dứt ... Không thể thất bại ! Tuyệt đối không thể để thất bại được ! Cậu lại một lần nữa cố gắng hoàn thiện các kế hoạch. Cố gắng hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ. Tại sao kỳ vọng hoàn mỹ ? Ân ! Đặt ra kỳ vọng cao như thế thì càng phải cố gắng, càng phải cẩn trọng, và nếu như không đạt được thì ít ra cũng có thể miễn cưỡng vượt qua ‘nhiệm vụ tân thủ’ khó khăn kia. Tương lai tươi sáng đang chờ đón cậu.
Ít lâu sau ...
Thị trấn Tsugikagejima (Nguyệt Quang Đảo). Tòa thị chính.
Một người đàn ông mập mạp, đầu láng bóng không một sợi tóc đang ngồi trên ghế bành thở hào hển, miệng không ngừng lẩm bẩm :
- Không thể nào ! Tuyệt đối không thể nào !
Thái độ của ông ta có vẻ bất an, lo lắng vì một chuyện gì đó không ngờ tới. Một người trung niên đeo kính dày, đứng khom lưng bên cạnh hỏi với vẻ quan tâm :
- Thị trưởng. Xin hãy bình tĩnh. Có chuyện gì thế ạ ?
Hai người họ chính là Thị trưởng đương nhiệm Kurowa và viên Thư ký Thị trưởng Hirata. Thị trưởng Kurowa vẫn gầm gừ một lúc nữa, nhìn đồng hồ mấy lần, rồi đột nhiên bật dậy, nói :
- Cậu ở lại đây trực. Ta có chuyện phải đi một lúc.
Nói đoạn ông ta hối hả rời đi, hướng về phía khu rừng ở giữa đảo. Viên thư ký chỉ đành vâng dạ, ánh mắt dõi theo bóng dáng ngài Thị trưởng, khẽ thở dài. Ngài Thị trưởng vốn luôn mạnh mẽ cứng rắn, có khi nào lại hoảng hốt thế này. Có chuyện gì bất thường xảy ra chăng ? Gã đặc biệt hiếu kỳ, nhưng quan tâm đến việc riêng của Thị trưởng là điều tối kỵ, gã chỉ lắc đầu, cố gắng quên đi chuyện đó.
Trời đã gần tối, trong rừng hơi u ám. Một người đàn ông cao lớn vận áo khoác dài, đội mũ len, đeo khẩu trang che kín cả mặt đang đứng tựa lưng vào một thân cây. Dưới ánh sáng mờ ảo, không thể nào phân biệt được vóc dáng của gã, chỉ có cảm giác đó là một người trung niên cao lớn vạm vỡ. Những làn gió ẩm ướt từ ngoài biển thổi vào, nhưng gã vẫn đứng yên bất động.
Giây lát, Thị trưởng Kurowa chạy tới, vửa thở hổn hển vừa hoảng hốt chất vấn :
- Cuối cùng thì ngươi là ai hả ?
Người đàn ông che mặt không thèm để ý đến thái độ bất thiện của Thị trưởng tiên sinh, chỉ khẽ cười lạnh. Thấy vậy, Thị trưởng càng thêm hoảng hốt, quát hỏi :
- Ta đang hỏi ngươi là ai ? Tại sao ngươi lại biết chuyện đó ?
Người kia cũng không quay lại, chỉ từ tốn nói với giọng lạnh lẽo :
- Thị trưởng tiên sinh không nên nóng nảy. Ta chỉ là một gã thám tử tư vô danh tiểu tốt, còn chuyện kia tự nhiên là do ta đã thân tự điều tra ra.
- Không thể nào !
Thị trưởng Kurowa thất thanh kêu lên, sắc mặt tái nhợt, toàn thân đẫm mồ hôi. Người kia khe khẽ lắc đầu, lạnh giọng bảo :
- Không có chuyện gì là không thể xảy ra cả. Trên đời này không có bí mật nào là tuyệt đối cả. Muốn người ta không biết thì mình phải đừng làm. Đạo lý đơn giản như thế ngài nhất định phải minh bạch. Hơn nữa, thực hiện vụ đó không phải chỉ có mỗi mình ngài. Nhân tâm khó lường a ! Ai ! Nhân tâm khó lường !
Hừ hừ ... Thị trưởng Kurowa thở hào hển một hồi, chân mày cau lại, thở sâu một lúc để lấy lại bình tĩnh, sau đó lạnh lùng nhìn người đàn ông bí ẩn đối diện, gằn giọng hỏi :
- Vậy tại sao ngươi không đi báo cảnh sát ? Ngươi muốn gì ở chỗ ta ?
Đối với Ngài thị trưởng mà nói, bí mật kia cũng quan trọng như sinh mạng của ông ấy, đối phương không báo cảnh sát, tất nhiên phải có yêu cầu, nếu có thể dùng tiền giải quyết được thì còn gì bằng.
(1) Kenji Asou : 成実麻生, Thành Thực Ma Sinh; Narumi Asai : 成実浅井, Thành Thực Thiển Tỉnh. Người Nhật viết tên bằng chữ Kanji (Hán tự) và đọc bằng âm Nhật.
(2) Bakufu : 幕府, Mạc Phủ. Năm 1868, tân quân của tây quốc chư phiên đã đánh bại đông quốc vũ sĩ của Mạc phủ Tokugawa, kết thúc thời kỳ Mạc phủ ở Nhật Bản.