Quyển 1 : Lạc vào Thế giới Conan
Chương 1 : TSUGIKAGE (NGUYỆT QUANG)
Trong một căn cứ bí mật ở phương bắc, một nhóm chuyên gia mặc áo blouse trắng đang đứng tụ tập phía trước một màn hình ti vi lớn, chăm chú theo dõi hình ảnh trên đó, tinh thần rất tập trung và có vẻ căng thẳng. Các chuyên gia ở đấy đa số đều lớn tuổi, người trẻ nhất cũng đã quá năm mươi, còn nhiều người khác đã quá tuổi cổ lai hi, râu tóc bạc phơ, sức khỏe suy yếu, khi đi đứng phải chống gậy, nhưng mỗi người đều có thần thái tự tin cùng với một ánh mắt sáng lạ thường. Trên màn hình ti vi lúc này đang trình chiếu một đoạn video clip với nhân vật chính là một nam thanh niên mặc quân phục đang tiến hành luyện tập các động tác khá đặc biệt.
Một lão chuyên gia quan sát một lúc, đột nhiên hỏi một người trung niên đứng bên cạnh :
- Bốn mươi chín đồng chí tham gia huấn luyện chỉ còn lại một mình cậu ta thôi ư ?
Người trung niên kính cẩn đáp :
- Vâng ạ. Vì kế hoạch này thuộc cấp độ bảo mật cao nhất, lại được các cấp lĩnh đạo đặc biệt quan tâm coi trọng, do đó mà các ứng viên đã được tuyển chọn rất cẩn thận, hơn nữa còn được huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, không chỉ về thân thể mà còn cả ý chí, tinh thần. Bọn họ được cho học tập nhiều loại tri thức, bao gồm cả lịch sử, quân sự, thiên văn, địa lý, khoa học kỹ thuật, văn hóa nghệ thuật, ... Có thể nói bất kỳ ai trong bọn họ đều là những người văn vũ toàn tài. Chỉ đáng tiếc, những lần thí nghiệm trước đều đã thất bại, bọn họ đều đã ... vi quốc quyên sinh.
Một số người nghe xong khẽ thở dài, những người khác thì cau mày trầm tư. Tổn thất không nhỏ a ! Đương nhiên, đối với các ‘chuyên gia’ ở đây mà nói, tổn thất nhân mạng là điều đáng tiếc, nhưng phần năng lượng bị tổn thất vô ích mới là đáng tiếc nhất. Quan điểm của một số nhà khoa học khác người bình thường.
Lão chuyên gia trầm ngâm một lúc, rồi nói :
- Các đồng chí ấy vi quốc quyên sinh, Đảng và Chính phủ sẽ không quên các đồng chí ấy. Nhiệm vụ của chúng ta là phải hoàn thiện kế hoạch, không thể để thất bại nữa, hoặc ít ra thì nếu có thất bại cũng không phát sinh tai nạn, tạo thành tổn thất đáng tiếc.
Một lão chuyên gia khác lên tiếng :
- Viện trưởng. Chúng ta đã nghiên cứu hơn hai mươi năm, kế hoạch đã hoàn thiện lắm rồi. Chỉ có chút vấn đề ở chỗ hạt năng lượng không còn nguyên vẹn, không cung cấp đủ năng lượng để cho hệ thống vận hành ổn định. Lần này chúng ta đã cải tiến thiết kế, có thể sử dụng cả hai hạt năng lượng, để chúng hoạt động song hành với nhau, nên sẽ không đến nỗi thiếu năng lượng nữa.
Một lão chuyên gia khác tiếp lời :
- Chúng ta còn chọn đa số bối cảnh là vũ hiệp, một nét văn hóa đặc sắc của chúng ta, nên cũng sẽ dễ nhập vai hơn, và cũng an toàn hơn so với bối cảnh huyền bí, kinh dị của phương tây.
Một lão chuyên gia khác nói thêm :
- Và cũng đỡ tốn năng lượng hơn.
Lão viện trưởng gật đầu nói :
- Đúng thế. Nhưng chúng ta chỉ có hai hạt năng lượng đó thôi, không thể có chút sơ suất nào được. Công nghệ hiện nay không thể nào chế tạo ra nó được. Cẩn tắc vô ưu.
Đó mới là điều quan trọng nhất. Hai hạt năng lượng được tìm thấy từ một di tích, không phải sản phẩm của nền văn minh hiện tại. Cả bọn yên lặng một lúc, rồi người trung niên duy nhất trong bọn hỏi :
- Viện trưởng. Bắt đầu được chưa ạ ?
Lão viện trưởng gật đầu nói :
- Được rồi. Bắt đầu đi.
Màn hình LED chớp một cái, rồi chuyển sang hình ảnh tầng hầm của căn cứ. Một khối cầu kim loại khổng lồ nằm ngay ngắn giữa tầng hầm. Người thanh niên vừa xuất hiện trên màn hình lúc nãy đang bước đến gần khối cầu. Lão viện trưởng ấn vào một chiếc nút trên hệ thống điều khiển. Trên bề mặt của khối cầu kim loại chợt mở ra một cánh cửa. Người thanh niên kiên quyết bước vào bên trong, sau đó cánh cửa từ từ đóng lại.
Sau đó một lúc, hàng loạt đèn hiệu đủ màu nhấp nháy liên tục. Hệ thống bắt đầu khởi động. Mọi người ngưng thần chờ đợi.
Hồi lâu ...
Đột nhiên, tất cả các đèn hiệu đều chớp loạn cả lên. Còi báo động rú lên inh ỏi. Lão viện trưởng biến sắc nói :
- Không hay. Xuất hiện vấn đề rồi !
Những người còn lại cả kinh nhao nhao hỏi :
- Chuyện gì vậy, viện trưởng ?
Lão viện trưởng nét mặt tái xanh, hớt hãi nói :
- Hạt năng lượng phát sinh đột biến ... A ... Không ! Trời đất ơi ! Hệ thống đã mất khống chế. Chúng ta đã mất kiểm soát hệ thống ... Chúng ta đã mất hạt năng lượng ... a ... a ... a ...
Ai đó kêu lên :
- Dừng lại ngay. Cho hệ thống dừng lại ngay.
Lão viện trưởng nói :
- Không thể dừng được. Hệ thống đã mất kiểm soát.
Ai đó lại nêu ra sáng kiến :
- Ngắt điện. Mau ngắt điện.
Tiếp đó mọi người nhao nhao chạy đi tìm cách ngắt nguồn điện. Lúc bình thường, khi sử dụng máy vi tính mà gặp phải vấn đề không thể tắt máy được thì chỉ còn cách ngắt nguồn điện. Đó là thói quen. Chỉ đáng tiếc, trong lúc hốt hoảng, bọn họ quên rằng bộ phận trung tâm của hệ thống chính là hạt năng lượng, mà hạt năng lượng cũng là một nguồn cung cấp năng lượng, hơn nữa nó lại đang phát sinh đột biến.
Nếu như từ trên không trung nhìn xuống, chúng ta sẽ thấy có một vầng sáng lóe lên từ trung tâm căn cứ, sau đó là một tiếng nổ khủng khiếp, trời đất rung chuyển, cát bụi mù trời. Dư chấn lan ra khắp trái đất. Ngay cả những tòa nhà ở New York cũng rung rinh.
Đến khi cát bụi lắng xuống, căn cứ đã biến mất hoàn toàn. Ngay vị trí đó giờ chỉ còn lại một cái hố sâu đường kính vài kilomet, mọi thứ ở đó đều biến thành hư vô. Không chỉ có thế, vụ nổ đã san bằng tất cả mọi thứ trong bán kính ước 16 kilomet, hủy diệt mọi thứ trong phạm vi đó, đồng thời sóng chấn động tiếp tục truyền ra xa. Hậu quả, trong bán kính hủy diệt đã có 1 thành phố, 5 thị trấn và 23 làng mạc bị san bằng; sóng chấn động truyền đi còn tạo ra sóng thần ở nhiều nơi, trục trái đất bị lệch khoảng 15 centimet, đại lục Á - Âu hơi trượt về phía tây một chút.
...
Trong một con hẻm quanh co vắng vẻ giữa một thành phố phương nam, năm gã thanh niên đang chụm đầu vào nhau, thì thầm to nhỏ chuyện gì đó. Cả năm người ăn vận gọn gàng sạch sẽ, không hề giống dân giang hồ xứ này vốn vẫn hay lôi thôi lếch thếch. Hình tích khả nghi ! Chỉ có điều, bốn bề vắng vẻ, chẳng có ai quan tâm hay để mắt đến chuyện của bọn họ.
Lát sau, một gã thanh niên trong bọn cởi chiếc túi xách lớn ở sau lưng xuống, mở ra, cẩn thận mang ra một loạt các loại linh kiện lớn nhỏ đủ loại. Chỉ mất vài phút, gã ta đã lắp ráp hoàn thành. Xuất hiện trước mắt mọi người là một chiếc máy bay trực thăng điều khiển từ xa, nhìn bề ngoài không khác gì những chiếc máy bay tương tự bán trong các cửa hàng đồ chơi. Nói cho đúng hơn, nó chính là một chiếc máy bay đồ chơi điều khiển từ xa được cải tạo lại cho phù hợp với mục đích sử dụng. Nói theo kiểu dân chơi là “độ” hàng. Nhiều anh thợ lành nghề còn “độ” cả xe hơi, thì đối với máy bay đồ chơi kiểu này chỉ là chuyện nhỏ.
Tiếp theo đó, một gã khác mở ra một chiếc máy tính xách tay, khởi động, chạy chương trình. Màn hình máy tính biến thành hình ảnh của một loại game bắn súng góc nhìn thứ nhất, chỉ có điều, cảnh vật trên màn hình lại chính là quang cảnh trong con hẻm này. Chuẩn bị sẵn sàng đâu vào đấy, gã bắt đầu tiến hành thao tác. Cũng cùng lúc đó, máy bay đồ chơi từ từ bay lên cao, rồi tăng tốc độ, bay vòng vòng quanh đó một lượt. Đúng là công nghệ cao, điều khiển dễ dàng như chơi game. Đặc biệt, nếu như có người ngoài nhìn vào cũng chỉ tưởng rằng bọn họ đang chơi máy bay đồ chơi chứ không liên tưởng đến chuyện gì khác.
Tiếp đó, gã ta điều khiển cho máy bay đồ chơi bay chếch về hướng đông bắc, hướng về một tòa cao ốc cách đấy không xa. Thông qua hình ảnh trên màn hình máy tính, bọn họ quan sát được tình hình ở những nơi mà máy bay đồ chơi bay ngang qua.
Khi đến bên cạnh tòa cao ốc, máy bay dừng lại một lúc. Cả năm gã đưa mắt nhìn nhau một lượt, một gã trong bọn khẽ gật đầu. Sau đó, máy bay đồ chơi bay quanh một đoạn, điều chỉnh vị trí, rồi đột ngột tăng tốc bay vút vào bên trong một cửa sổ đang mở rộng.
Ầm ...
Một tiếng nổ đinh tai nhức ốc, rung trời chuyển đất. Tòa cao ốc rung lên từng trận, cát đá đổ xuống tới tấp, rồi sau đó là hỏa hoạn bùng lên dữ dội. Ngay lập tức, cả khu vực lâm vào cảnh hỗn loạn không sao kể siết. Đặc biệt là có vô số người đi đường dừng lại và người từ nơi khác lũ lượt kéo đến xem khiến tình hình càng thêm phức tạp. Thói quen này cũng là một trong những nét đặc thù địa phương mà các chuyên gia sau nhiều phen phê phán cuối cùng đã buộc phải gượng cười chấp nhận sống chung với nó.
Phía bên này, năm gã thanh niên kết thúc công việc của bọn họ, và lại đưa mắt nhìn nhau với vẻ hài lòng. Một gã khẽ nói với vẻ đắc ý :
- C4 cộng với napalm, hiệu quả phải biết.
C4 là một loạt chất nổ dẻo, dễ nhào nặn thành hình dạng thích hợp, và đặc biệt là có sức công phá lớn hơn hẳn các loại chất nổ thông thường. Nó là hỗn hợp của 85% hexogen và 15% xăng crep. Còn napalm là kết hợp của muối nhôm naphthenic và các acid palmitic, là thành phần quan trọng của bom napalm mà nhiều người vẫn gọi là napan. Ngay cả với các chuyên gia, napalm vẫn được xem là vũ khí sát thương hiệu quả nhất. “Napalm là nỗi đau đớn khủng khiếp nhất mà ta có thể tưởng tượng được”. Napalm không chỉ gây cháy rất dữ dội mà còn nhanh chóng hút hết oxy trong không khí, đồng thời tạo ra một lượng lớn chất khí CO rất độc hại. Các phi công người Mỹ đã thả những quả bom napalm đầu tiên xuống kho nhiên liệu ở Coutances, Pháp vào năm 1944, trong chiến tranh thế giới thứ hai. Sau đó, lực lượng đồng minh còn ném bom napalm xuống các thành phố của Nhật Bản, sử dụng napalm trong bom và súng phun lửa ở Đức và các hòn đảo bị Nhật Bản chiếm giữ. Trong cuộc nội chiến Hy Lạp (1946 – 1949), quân đội Hy Lạp đã sử dụng napalm chống lại lực lượng du kích cộng sản. Hành động này nhanh chóng được nhân rộng ra khắp nơi trên thế giới. Nó được dùng để chống lại lực lượng cộng sản trong chiến tranh Triều Tiên (1950 - 1953), trong nội chiến Mexico (cuối thập kỷ 1960), và đặc biệt là trong chiến tranh Việt Nam (1955 - 1975). Gần đây, napalm được sử dụng trong nhiều cuộc chiến tranh tại : Iran (1980 - 1988), Israel (1967 và 1982), Argentina (1982), Iraq (1980 – 1988; 1991; 2003 - đến nay), Serbia (1994), Thổ Nhĩ Kỳ (1963; 1974 và 1997) ... Tóm lại, C4 là một loại chất nổ mạnh, còn napalm lại càng khủng khiếp hơn. Do đó, hậu quả của hành động vừa rồi của bọn họ phải khủng khiếp đến mức nào.
Cả bọn còn đang đắc ý thì chợt nghe có tiếng huýt sáo vẳng lại. Cả bọn giật mình, vội vã thu dọn hiện trường, sau đó nhanh chóng bước đi, vừa đi vừa nói chuyện, cố tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Không ai chú ý rằng, một lúc sau khi vụ nổ xảy ra, một sóng chấn động truyền từ phương bắc xuống đã tiếp xúc với sóng chấn động ở đây, giao thoa, và ...