Khoan đã. Cái gì thế?
Cậu ta vừa nói gì vậy?
Toph hung hăng đá phăng giá đỡ micro và ba người của nhóm cùng nhảy ra sân khấu. Sự kịch tính giảm đi đôi chút khi họ phải trở lại ngay sau đó để thu dọn đồ đạc trước khi nhóm nhạc kế tiếp trình diễn. Tôi cố nhìn vào mắt Bridge nhưng nó không ngó ngàng đến tôi. Ánh mắt nó dồn vào bộ trống. Toph uống một hớp nước, vẫy chào tôi rồi bê bộ khuếch âm ra bãi đỗ xe.
“Quá đã! Họ chơi hay quá!” Cherrie nói.
Matt vỗ lưng tôi. “Em nghĩ sao? Bridge đã cho anh nghe một ít từ vài tuần trước nên anh biết buổi biểu diễn sẽ rất xuất sắc.”
Tôi nghẹn ngào nuốt nước mắt. “Ừm. Cậu ấy vừa nói gì vậy?”
“Anh ấy bảo Bridge đã chơi một vài bài cho bọn này cách đây ít tuần,” Cherrie nói như quát vào mặt tôi.
Tôi lùi lại. “Không. Toph vừa nói cái gì? Trước đoạn về Atlanta ấy?”
“Hả, ‘đừng hòng léng phéng với bạn gái của tôi’ chứ gì nữa?” Cherrie hỏi.
Tôi không thở được. Tôi sắp lên cơn đau tim.
“Em có ổn không?” Matt hỏi.
Tại sao Bridge không nhìn đến tôi? Tôi lảo đảo bước tới nhưng Matt đã giữ tôi lại. “Anna, em đã biết nó và Toph đang hẹn hò phải không?”
“Em phải nói chuyện với Bridge.” Cổ họng tôi thắt lại. “Em không hiểu...”
Matt chửi thề. “Anh không thể tin nó không nói với em.”
“Bao... bao lâu rồi?”
“Từ lễ Tạ ơn,” Matt nói.
“Từ lễ Tạ ơn? Nhưng nó không nói... chưa bao giờ nói...”
Cherrie hớn ha hớn hở. “Cậu không biết hả?”
“KHÔNG, TÔI KHÔNG BIẾT.”
“Đi thôi Anna.” Matt cố kéo tôi đi nhưng tôi đẩy cậu ta ra và nhảy lên sân khấu. Tôi mở miệng nhưng không thốt nên lời.
Cuối cùng Bridge cũng chịu nhìn tôi. “Tớ xin lỗi,” nó lí nhí.
“Cậu xin lỗi hả? Cậu đã hẹn hò với Toph từ tháng trước và giờ cậu xin lỗi hả?”
“Mọi việc xảy ra rất tình cờ. Tớ đã định kể với cậu, tớ đã muốn kể với cậu...”
“Nhưng cậu không điều khiển được cái miệng của cậu phải không? Dễ mà Bridge. Nói dễ lắm. Nhìn mình đi! Mình đang nói...”
“Cậu biết đấy, đâu có dễ nói ra chuyện đó! Tớ không cố tình để thành ra thế này, nhưng thực tế là vậy...”
“Ờ, cậu đã không định phá hoại đời mình! Chỉ là ‘tình cờ’ phải không?”
Bridge đứng lên rời khỏi dàn trống của nó. Giờ đây nó cao hơn tôi. “Cậu nói gì vậy, phá hoại đời cậu hả?”
“Đừng hòng giả ngu, cậu biết chính xác mình đang muốn nói gì. Làm sao mà cậu lại làm vậy với mình?”
“Mình làm gì cậu chứ? Hai người đã hẹn hò đâu!”
Tôi tuyệt vọng hét lên. “Bây giờ thì chắc chắn bọn mình sẽ không hẹn hò được rồi!”
Nó cạnh khóe. “Kể ra cũng khó hẹn hò với một người không có hứng thú với cậu.”
“ĐỒ DỐI TRÁ!”
“Cậu bỏ rơi bọn này để đi Paris và hy vọng bọn này đóng băng cuộc sống để đợi cậu hả?”
Quai hàm tôi trễ xuống. “Mình không bỏ rơi cậu. Mình đã bị đẩy đi cơ mà.”
“Ừ, phải rồi. Cậu bị đẩy đến Paris trong lúc mình kẹt lại ở cái xứ Georgia khỉ gió trong ngôi trường tồi tàn và công việc trông trẻ rác rưởi...”
“Nếu trông chừng em mình là công việc rác rưởi thì sao cậu còn làm?”
“Ý mình không phải...”
“Vì cậu muốn nó cũng quay lưng với mình phải không? Ha ha. Chúc mừng nhé Bridge. Kế sách của cậu rất thành công. Em trai mình yêu mến cậu và chán ghét mình. Cậu sẽ được chào đón chuyển vào nhà mình khi mình ra đi. Cuộc sống của mình là thứ cậu thèm muốn phải không?”
Nó rùng mình giận dữ. “Xuống địa ngục đi.”
“Cứ đoạt lấy cuộc sống của mình. Cậu có thể có nó rồi đó. Chỉ cần cẩn thận với chiêu BẠN THN NHẤT CHƠI KHĂM thôi!” Tôi quật ngã một cái giá đỡ chập cheng và thứ nhạc cụ làm bằng đồng thau đó rơi xuống tạo ra chấn động chói tai vang vọng khắp sân chơi bowling. Matt gọi tên tôi. Cậu ta đã gọi từ nãy giờ sao? Matt kéo tay tôi đi qua đống dây điện và phích cắm trên nền đất. Chúng tôi bỏ đi, đi luôn, đi thẳng.
Mọi người ở sân bowling đều nhìn tôi chòng chọc.
Tôi cúi đầu để tóc che hết mặt. Tôi đang khóc. Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nếu tôi không cho Toph số điện thoại của Bridge. Những buổi tập khuya khoắt của họ... Toph bảo nó là của cậu ta! Liệu họ có mây mưa trong nhà tôi không?
Toph có ghé vào nhà tôi lúc nó trông chừng Seany không? Họ có vào phòng ngủ của tôi không?
Tôi sẽ nôn ra mất thôi. Tôi sẽ nôn. Tôi sẽ...
“Em sẽ không nôn,” Matt nói. Tôi không biết mình vừa nói ra suy nghĩ trong đầu nhưng tôi chẳng để tâm. Con bạn thân nhất của tôi đang cặp kè với Toph. Nó đang cặp kè với Toph. Nó đang cặp kè với Toph. Nó đang cặp kè - với Toph.
Và Toph đang ở đây.
Ngay trước mặt tôi, trong bãi đỗ xe. Thân hình mảnh khảnh đang trong trạng thái thư giãn, cậu ta dựa cặp hông sọc xanh vào xe. “Có chuyện gì vậy Annabel Lee?”
Cậu ta chưa bao giờ có hứng thú với tôi. Bridge đã bảo vậy.
Toph dang tay cho tôi một cái ôm thân tình nhưng tôi đã chui ngay vào trong xe Matt. Tôi nghe thấy cậu ta cáu kỉnh, “Cô ấy bị sao vậy?” Matt khinh miệt trả lời nhưng tôi không để ý. Tôi cứ chạy, chạy, chạy mãi, tôi muốn rời xa bọn họ, rời xa đêm nay, càng xa càng tốt. Tôi ước mình đang nằm trên giường. Tôi ước mình đang ở nhà.
Tôi ước mình đang ở Paris.