Sofia đã lìa đời. Bởi vì mẹ tôi chỉ lái nó ra ngoài ba lần từ lúc tôi rời nhà mà giờ nó bị kẹt trong một cửa hàng sửa chữa nào đó trên đại lộ Ponce de Leon. Dù chiếc xe của tôi có là một đống kim khí phế thải màu đỏ thì nó vẫn là đồ của tôi. Tôi đã mua nó bằng số tiền mồ hôi nước mắt đánh đổi từ thứ mùi khó ngửi của bắp rang trên tóc và bơ nhân tạo trên hai cánh tay. Chiếc xe được đặt tên theo tên nữ đạo diễn tôi yêu thích nhất, Sofia Coppola. Sofia đã dựng lên những bộ phim ấn tượng với phong cách tĩnh lặng nhưng không chê vào đâu được. Bà cũng là một trong hai phụ nữ Mỹ duy nhất được đề cử giải Oscar cho Đạo diễn xuất sắc nhất với phim Lạc lối ở Tokyo[1].
[1] Tên tiếng Anh: Lost in Translation
Đáng lẽ bà phải giành được giải thưởng đó.
“Sao con không ngồi chung xe với các bạn của con nhỉ?” Mẹ hỏi khi tôi phàn nàn về việc lái chiếc xe tải nhỏ của bà đến buổi biểu diễn của nhóm Penny Dreadfuls.
“Vì Bridge và Toph sẽ có mặt ở đó trước. Họ phải chuẩn bị nữa chứ.” Thuyền trưởng Jack cứ nhắng lên đòi quà vặt nên tôi thảy một viên kẹo cam vào chuồng và cù lét lớp lông sau tai nó.
“Matt không thể chở con à?”
Suốt mấy tháng nay tôi có nói chuyện với Matt đâu. Tôi đoán cậu ta sẽ đến cùng Cherrie Milliken. Thế thì tôi đành xin kiếu. “Con không gọi Matt đâu.”
“Hừ, Anna này, sẽ là Matt hoặc xe tải nhỏ. Mẹ không chọn giùm con đâu.”
Tôi đành chọn bạn trai cũ của mình. Chúng tôi từng là bạn tốt nên tôi cũng có phần mong gặp lại cậu ta. Có lẽ Cherrie cũng không xấu như tôi vẫn nhớ. Nhưng sự thực hoàn toàn không như hy vọng. Chỉ sau năm phút đồng hành với nó, tôi đã không thể chấp nhận sao Bridge có thể ngồi cạnh nó trong mọi bữa trưa. Cherrie quay lại nhìn tôi ở băng ghế sau, mái tóc tung bay như tấm rèm đầy sức sống trong đoạn phim quảng cáo dầu gội đầu. “Các chàng trai ở Paris có hay ho không?”
Tôi nhún vai. “Cũng chỉ là dân Paris thôi mà.”
“Ha ha. Cậu vui tính quá.”
Tiếng cười vô hồn chỉ là một trong số những tính cách chán chết của nó. Matt thấy gì ở con bé này nhỉ?
“Không có ai đặc biệt hay sao?” Matt mỉm cười và liếc tôi qua gương chiếu hậu. Tôi đã quên mất mắt cậu ta có màu nâu. Tại sao với một số người đôi mắt đó trông rất tuyệt còn với một số khác lại vô cùng bình thường nhỉ? Mái tóc nâu sẫm kia cũng vậy. Vẻ ngoài của St. Clair và Matt có khá nhiều điểm tương đồng. Mắt: nâu. Chủng tộc: da trắng. Chiều cao là điểm khác biệt đáng kể nhất. Nhưng cũng chỉ có thế. Như thể tôi đang so sánh món nấm truýp hảo hạng với một thanh Mr. Goodbar vậy.
Tôi lại nghĩ vẩn vơ về món nấm truýp hảo hạng. Và bạn gái của cậu. “Không hẳn.”
Cherrie lôi kéo Matt vào một câu chuyện gì đó của dàn hợp xướng mà tôi biết mình không thể xía vào. Mr. Goodbar giới thiệu các nhân vật trong câu chuyện đó nhưng tâm trí tôi đã lang thang ở một cõi khác. Bridgette và Toph. Bridge vẫn trông như xưa phải không? Toph và tôi có tiếp tục câu chuyện dang dở của mình không?
Áp lực đè nặng lên tôi. Tôi sắp sửa gặp Toph.
Lần cuối gặp mặt bọn tôi đã hôn nhau. Tôi không thể không mơ mộng về sự trùng phùng này. Toph sẽ thấy tôi trong đám đông, cậu ta sẽ không thể rời mắt khỏi tôi và hát tặng tôi. Tôi sẽ đến gặp cậu ta ở hậu trường. Hôn cậu ta trong góc tối. Có thể sắp tới tôi sẽ dành trọn kỳ nghỉ đông để hôn hít Toph. Trước khi đến câu lạc bộ, lòng dạ tôi đã xao xuyến bồn chồn.
Có điều lúc Matt mở cửa, tôi nhận ra chúng tôi không đến câu lạc bộ. Nơi này giống... một sân chơi bowling. “Chúng ta đến đúng nơi không vậy?”
Cherrie gật đầu. “Tất cả những ban nhạc vị thành niên ưu tú nhất đều chơi ở đây.”
“Ồ.” Bridge đã không nói là nó chơi nhạc trong một sân bowling. Nhưng cũng không sao, vẫn là một hợp đồng khổng lồ. Tôi quên mất vấn đề tuổi tác. Tôi ngốc quá, có phải tôi đã ở Pháp từ mấy kiếp đâu cơ chứ.
Nhân viên bên trong bảo tụi tôi phải mua vé chơi mới được ở lại xem biểu diễn. Điều đó đồng nghĩa với việc chúng tôi phải thuê giày bowling. Éc, không. Không đời nào tôi mang giày chơi bowling. Hàng trăm con người đã sử dụng chúng và một ít Lysol có thể giết chết tất cả vi khuẩn nhớp nhúa từ bàn chân đó không? Sao mà tôi tin cho được.
“Được thôi,” tôi nói khi người ta thả giày trên quầy tính tiền. “Các anh có thể giữ lại chúng.”
“Này, em không được phép vào chơi mà không mang giày.”
“Em không vào chơi.”
“Lấy giày đi. Em đang làm cả hàng trì trệ đấy.”
Matt giật lấy đôi giày của tôi. “Xin lỗi nhé.” Cậu ta lắc đầu. “Anh quên là em khó chịu với mấy thứ này.” Và rồi Cherrie gắt gỏng nên Matt cầm luôn giày của con bé. Cậu ta giấu chúng bên dưới một chiếc ghế nhựa màu cam và tụi tôi lỉnh đến sân khấu sát bức tường tít đằng xa. Có một nhóm nhỏ đang tụ tập ở đó.
Không thấy Bridge và Toph, tôi cũng không quen những người khác.
“Anh nghĩ họ sẽ diễn đầu tiên,” Matt nói.
“Ý anh là họ sẽ hát mở màn ở một sân chơi bowling dành cho thiếu niên hả?” tôi hỏi.
Matt liếc xéo tôi và tôi cảm thấy mình chỉ còn cao chừng sáu tấc. Cậu ta nói đúng. Việc này vẫn quá đỉnh! Đây là buổi trình diễn đầu tiên của họ! Nhưng khi chúng tôi lang thang xung quanh, tôi lại cảm thấy nôn nao. Áo thun giá rẻ căng ních bên ngoài những cái bụng bia. Áo khoác NFL thùng thình và má heo xông khói. Vẫn biết nơi tôi đang đứng là một sân chơi bowling, nhưng sự khác biệt giữa người Mỹ và người Pháp quả thật rất đáng kinh ngạc. Tôi xấu hổ khi nhìn đất nước mình dưới con mắt của người Pháp. Ít ra những người này cũng nên chải đầu trước khi ra khỏi nhà chứ nhỉ?
“Em thèm kẹo cam thảo quá,” Cherrie tuyên bố. Nó sải bước đến quầy đồ ăn vặt và trong đầu tôi chỉ nghĩ sau này nó sẽ chẳng khác gì những người này.
Ý nghĩ đó khiến tôi cảm thấy vui vẻ hơn một chút.
Khi Cherrie trở lại, tôi báo cho nó biết chỉ một miếng nhỏ của cái kẹo chứa Red Dye #40 đó cũng có thể giết chết em trai tôi. “Chúa ơi, bệnh quá,” nó nói. Tôi lại nghĩ về St. Clair. Vì ba tháng trước tôi cũng nói với cậu câu tương tự, nhưng thay vì rủa tôi mắc bệnh thì cậu chỉ hỏi với một sự tò mò thành thực, “Sao lại thế?”
Đó là một hành động lịch sự khi có ai đó mang lại cho bạn một mẩu đối thoại thú vị.
Không biết St. Clair đã gặp được mẹ chưa. Cậu đã đến California được hai giờ. Bố cậu sẽ ra đón và chở thẳng tới bệnh viện. Chắc lúc này cậu đang ở bên mẹ mình. Tôi nên nhắn tin kèm những lời chúc sức khỏe. Tôi lấy điện thoại ra, nhưng đúng lúc ấy nhóm thính giả nho nhỏ vỡ òa trong tiếng tung hô.
Tôi quên luôn việc nhắn tin.
Nhóm Penny Dreadfuls, rung động trong sự phấn khích đầy năng lượng, bước ra từ... phòng dành cho nhân viên. Cũng ổn. Tuy không hào nhoáng bằng cách xuất hiện từ hậu trường nhưng nhóm nhạc trông rất TUYỆT. Đặc biệt là hai nguời bạn của tôi.
Vẫn là tay chơi bass cũ. Reggie vẫn thường đến chỗ làm và trấn lột Toph vé xem phim miễn phí những bộ phim chuyển thể từ truyện tranh. Tóc che đi nửa khuôn mặt và đôi mắt của Reggie nên tôi không thể biết cậu ta đang nghĩ ngợi gì. Tôi cứ hỏi kiểu như, “Người sắt[2] mới có hay không?” Cậu ta sẽ đáp, “Hay,” bằng một giọng buồn chán. Và vì hai mắt của cậu ta bị giấu nhẹm nên tôi không biết như thế là hay tuyệt, hay vừa vừa hay là hơi hay hay. Tôi cảm thấy tức anh ách.
[2] Tên tiếng Anh: Iron Man.
Bridgette thì rất lộng lẫy. Nó mặc áo phông ngắn khoe hai cánh tay săn chắc, mái tóc vàng óng được búi đũa theo phong cách Công chúa Leia. Tôi tự hỏi không biết có phải đây là ý tưởng của Seany không. Nó tìm thấy tôi ngay lập tức và gương mặt bừng sáng như cây thông Giáng sinh. Tôi vẫy tay trong lúc Bridge đưa đũa lên trên đầu, đếm số và bắt đầu thăng hoa. Reggie hòa cùng điệu bass và Toph... tôi tạm gạt Toph qua một bên vì biết một khi đã thấy cậu ta thì hai mắt tôi sẽ không rời đi được.
Vì Toph. Vẫn. Rất. Nóng bỏng.
Toph gảy đàn như thể cậu ta muốn dùng nó để nhóm lửa, cậu có tiếng gầm giận dữ của nhạc rock, mồ hôi lấp lánh trên trán và hai bên tóc mai. Quần dài của cậu ta bó sát và có màu xanh sọc, làm tôi nhớ lại Miệng Mâm Xôi Xanh ngày trước. Vẻ quyến rũ chết người ấy luôn làm tôi ngây ngất.
Và rồi... Toph trông thấy tôi.
Toph nhướng mày và mỉm cười, nụ cười biếng nhác làm lòng tôi rạo rực. Matt, Cherrie và tôi nhún nhảy xung quanh, tôi hồ hởi đến mức chẳng thèm bận tâm mình đang nhảy nhót với Cherrie Milliken. “Bridge chơi hết sẩy luôn!” nó nói.
“Tôi biết chứ!” Tim tôi bùng nổ cảm giác tự hào. Nó là bạn thân nhất của tôi và tôi luôn biết nó có tài. Giờ đây mọi người cũng biết đến tài năng của nó. Tôi không biết mình đang mong chờ điều gì – có lẽ là mong phần tóc mái của Reggie sẽ cản trở khả năng chơi nhạc của cậu ta – nhưng cậu ta cũng chơi rất bốc. Bàn tay của cậu ta giày vò những dây đàn, vắt ra một điệu nhạc buộc người nghe lên cơn cuồng say. Khuyết điểm bé xíu duy nhất lại là... Toph.
Đừng hiểu sai ý tôi. Lời bài hát Tôi-là-kẻ-thua-cuộc phản đối sự áp đặt của cậu ta rất hoàn hảo. Rất bắt tai. Nỗi tức giận và đam mê choáng ngợp đến mức cái gã thô lỗ phía sau quầy thuê giày cũng phải gật gù. Dĩ nhiên Toph chơi nhạc rất truyền cảm.
Nhưng đoạn ghi-ta của cậu ta thực sự còn non kém. Nói thế không phải tôi là chuyên gia về đàn ghi-ta. Tôi tin chắc đó là một loại nhạc cụ khó và thông qua luyện tập Toph sẽ giỏi hơn. Thật khó để thông thạo một thứ gì đó nếu bạn cứ luôn kẹt cứng sau quầy bán đồ ăn vặt. Tiếng nhạc ầm ĩ làm bọn tôi hưng phấn. Tôi quên mất mình đang ở sân chơi bowling cũng như chuyện mình đang lắc lư quay cuồng với bạn trai cũ và bạn gái mới của cậu ta. Bài hát kết thúc rất nhanh.
“Chúng tôi là nhóm Penny Dreadfuls, cảm ơn đã đến ủng hộ chúng tôi. Tôi là Toph, Reggie chơi bass và cô nàng nóng bỏng phía sau là Bridge.”
Tôi gào rú.
Bridge cười rạng rỡ với Toph. Cậu ta nhướng mày và quay lại liếc mắt một cách đểu cáng với đám đông. “Ừm, ừm. Đừng hòng léng phéng với cô ấy, vì cô ấy là của tôi. BIẾN ĐI, ATLANTA. CHÚC NGỦ NGON!”