Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 166: Không còn là kiêu ngạo



“Tin tức mới nhất, tam hoàng nữ của đế quốc Vermillion, Stella điện hạ, đã quyết định du học sang Nhật Bản. ” Một nữ phóng viên đứng trước máy quay nhanh chóng đưa tin, tiếp đó hướng về phía bình luận viên bên cạnh đưa ra câu hỏi.

“Ngài nghĩ gì về điều này, Mr. Ludwig. ”

“Ha ha, hoàn toàn không khó hiểu, hoàng nữ điện hạ của chúng ta hẳn là muốn thử sức với thanh thiếu niên nước Nhật trong đại hội Kiếm Vương Thất Tinh rồi. ” Phi Ưng Ludwig lịch sự trả lời.

“Thế nhận xét của ngài về phần thắng của đỏ thẫm hoàng nữ?”

“Thành thật mà nói, tuy công chúa Stella Vermillion được đánh giá là Blazer hạng A, thiên phú còn vượt qua anh trai, Bladelord, người hiện tại đã đảm nhiệm phân hội trưởng đại diện của Liên Minh, nhưng đỏ thẫm hoàng nữ ngoài việc sở hữu lượng ma lực khổng lồ... ”

“Chiến tích trước giờ thực chất chưa có gì quá nổi bật. ” Giọng nói Ludwig khẳng định.

“Cho nên ta nghĩ đại hội kiếm vương thất tinh năm nay nhất định sẽ vô cùng thú vị. ”

Nghe tới đó, nữ phóng viên mở to cặp mắt.

“Vậy là... kỳ phùng địch thủ?”

Ludwig mới bắt đầu nghiêm túc giải thích.

“Ta đã xem qua một số Video tranh tài của các tuyển thủ dự thi năm ngoái, phải thừa nhận là Blazer trẻ tuổi thế hệ này của Nhật Bản... hoàn toàn không đơn giản. ”

“Nổi bật nhất như Kiếm Vương Thất Tinh Moroboshi Yuudai, hoặc Lôi Thiết Toudou Touka... rất nhiều chuyên gia từng đánh giá rằng bọn họ tương lai đều vô cùng có khả năng đạt tới hạng A. ”

Nói tới đây, thì người nghe đa phần đều đã hiểu được.

Nếu là 10 năm sau, với ưu thế ma lực khổng lồ thiên bẩm cùng năng lực chiến đấu được trui rèn tới cực hạn, sẽ không một ai nghi ngờ việc đỏ thẫm hoàng nữ sẽ đứng tại đỉnh cao, nhưng hiện tại mà muốn áp đảo toàn bộ thế hệ trẻ thì... vẫn rất khó khăn.

“Nhưng mà... chút may mắn trong quyết đấu luôn là rất cần thiết. Ngươi nói đúng không, nữ sĩ?” Theo thói quen nháy mắt, Ludwig hài hước trả lời.

“Cảm tạ vì đã chia sẻ, ngài Ludwig. ” Nữ phóng viên lễ phép nói.

Ludwig mỉm cười khách sáo, nhưng không ai biết trong nội tâm hắn lại dâng lên một trận bất đắc dĩ.

Từ lúc Phản Loạn Quân ngóc đầu dậy hoạt động mạnh, chiến tranh trong thế giới hắc ám xảy ra liên miên. Và đấu trường ngầm tất nhiên là nơi trọng điểm được chiếu cố.

Thường ngày công tác mà vẫn chịu họa từ trên trời rớt xuống. Đổi ba bốn chỗ mà vẫn vậy. Điều này cũng làm cho bản thân Ludwig phải xui xẻo... thất nghiệp.

Dù được đánh giá là Blazer hạng A, khả năng trực diện chiến đấu của Phi Ưng Ludwig thực tế chỉ tính đạt tiêu chuẩn, hơn nữa hắn nhiều năm trước đã có gia đình, thê tử xinh đẹp, nhi tử khả ái... hở chút đem mạng ra chơi quả thật không sáng suốt.

Chiến loạn xảy ra, giá cả vật chất leo thang, hết cách đành phải quay về nghề cũ, làm... bình luận viên, có điều lần này là kênh truyền hình chính quy hẳn hoi, lương bổng tuy thấp hơn rất nhiều nhưng thắng ở chỗ an toàn, không phải sao?

...

Cùng lúc đó, trong một khu ký túc xá,

Nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp được vạn chúng chú mục và ca ngợi trên màn ảnh, ánh mắt thiếu niên trẻ tuổi thoáng qua nét rung động, nhưng rất nhanh lại biến trở về bình thản.

Sinh ra với lượng ma lực cực kỳ ít ỏi, hắn hiểu rất rõ thiên phú Blazer của mình so với những người chói mắt như thế, cũng chỉ là đom đóm ganh đua cùng thái dương mà thôi.

Nếu nhiều năm về trước, thiếu niên có thể dâng lên chút ganh ghét hoặc thầm oán trách thế giới bất công. Nhưng lúc này đây, khi mà đã chịu quá nhiều cay đắng lẫn vấp phải khó khăn trắc trở, không biết bao nhiêu lần cưỡng ép vượt lên chính mình...

Dục vọng, kiêu ngạo, tham lam, đố kỵ... những cảm xúc tiêu cực có khả năng ảnh hưởng tới con đường phía trước, hắn từ lâu đã sớm chôn sâu trong tận đáy lòng.

“Tiểu tử, ngươi muốn bỏ cuộc sao, trước khi còn chưa thử cố gắng qua?” Đối thoại lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng với người tổ phụ trước khi qua đời, hắn vẫn nhớ rất rõ.

Vì thế,

Làm sao ta có thể từ bỏ được!!!

Thiếu niên đã không biết bao nhiêu lần lặp lại câu nói như thế.

Gia đình ngăn cấm bản thân trở thành kỵ sĩ, vậy thì rời nhà tu luyện.

Không có ai chịu dạy dỗ bất cứ thứ gì, học trộm a.

Thiên phú yếu kém, thế thì càng đơn giản hơn... dùng chăm chỉ để đền bù. Hai lần không được, thì gấp mười lần gấp trăm lần!

Hắn tin tưởng, rồi sẽ có một ngày mình sẽ thành công và được thế nhân tán đồng.

Cố gắng, sẽ nên nhận được hồi báo.

Đây là Kurogane Ikki, kẻ kém cỏi nhất (The Worst One), Blazer trẻ tuổi hiện giờ vẫn xui xẻo bị học lại một năm trong học viện Hagun.

“Ta nhất định phải tốt nghiệp, trở thành một kỵ sĩ chân chính! ” Con ngươi màu xám vốn vô thần lần nữa trở nên kiên định.

Nhanh chóng giải quyết bữa sáng, thiếu niên như thường lệ bắt đầu lao vào luyện tập.

...

Mỹ Quốc,

Căn cứ quân sự trong lòng đất,

“Xin tha cho ta... ”

“Aaaa!”

Hàng loạt những tiếng kêu la thảm thiết vang lên, nam nữ già trẻ đều có, và dù là người bình thường hay Blazer, ở tại nơi này bọn họ chỉ có duy nhất một vai trò, đó chính là... chuột bạch thí nghiệm.

Chiến tranh nơi nào cũng vậy, sau mặt ngoài vinh quang, thường thì luôn là tàn khốc hắc ám.

Xuyên suốt từng dãy hàng lang màu trắng, đến tận sâu vào lòng đất...

Trong khung thủy tinh chứa đầy chất lỏng, nam tử tóc vàng bỗng dưng mở mắt, con ngươi sáng rực như thú đồng hoàn toàn khác hẳn nhân loại.

Abraham Carter, ‘anh hùng’ của nước Mỹ, Blazer trên mặt nổi cường đại nhất ở Đồng Minh.

“Tỉnh rồi thì mau lăn ra đây. ” Một giọng nói rất không kiên nhẫn vang lên.

Thân hình mập mạp đeo kiếng mắt, khoác áo bác sĩ màu trắng, nếu Alan hay Kazamatsuri Kouzou tại chỗ thì sẽ rất dễ dàng nhận ra thân phận của đối phương.

Một trong 12 tông đồ thuộc về Phản Loạn Quân, đại giáo sư Carl Islands.

“Hiểu rõ!”

Niệm lực chấn động, hình thành âm thanh trầm thấp như radio phát ra. Trong khoang chữa thương Abraham lập tức biết mất, lúc xuất hiện ngay tại bên cạnh Carl Islands thì đã quần áo chỉnh tề, cung kính đứng nghiêm.

“Hừ, phế vật!” Nhìn về phía ‘công cụ’ mà mình từng thường xuyên đắc ý, Carl bây giờ chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Trong xung đột gần đây nhất với Phản Loạn Quân, nguyên một đám Desperado nhân tạo, tính đến mấy chục người trong đội đặc nhiệm PSYON mà chưa làm gì được Tyrant, bị đối phương gần như đoàn diệt.

Phải biết Tyrant... là đang bị ‘trọng thương’ chưa lành.

Làm một người có quyền uy trong giới y học, Carl hiểu rất rõ việc bị Device của Kurogane Ryouma phong ấn, tổn hại về mặt linh hồn khẳng định không thể dễ dàng khôi phục.

“Thứ lỗi, phụ thân. ” Giọng nói Abraham vẫn lạnh băng như cũ, khó nhận ra được chút nào cảm xúc dao động.

Ít ai biết được, Abraham Carter với bề ngoài đạo mạo ‘chính nghĩa’, người luôn đóng vai thần tượng của dân chúng trong nước, lại chỉ là một con quái vật không tồn tại cảm tình, răm rắp tuân theo mệnh lệnh từ người chế tạo.

Không tiếp tục để ý Abraham, Carl lẩm bẩm.

“Phải nói không hổ là bạo quân, Blazer cường đại nhất trong vòng trăm năm qua, bị trọng thương vẫn còn sở hữu sức mạnh tới mức như thế... ”

Dùng răng cắn chặt chiếc tẩu thuốc, giọng nói Carl bắt đầu hiển lộ vẻ tiếc nuối.

“Có điều ai mà ngờ lại thức tỉnh, còn kém một chút, kém một chút rồi!”

Trải qua nhiều năm nghiên cứu, hắn đã thành công tìm được cách cưỡng ép tách rời Device, vũ khí đặc trưng cho linh hồn ra khỏi cơ thể của một Blazer, chỉ chờ cơ hội đối với thân thể Tyrant ra tay... ai ngờ, đối phương lại đúng lúc thoát khỏi phong ấn.

“Đáng tiếc, một tài liệu tốt như thế... ”

Tài liệu... Đúng vậy, bá chủ thế giới ngầm với sức mạnh kinh thế hãi tục, trong mắt hắn cũng chỉ là một mẫu vật thí nghiệm chất lượng cao mà thôi.

Đây đã không còn xem như kiêu ngạo, mà phải là đạt tới nông nỗi... điên cuồng.

Một tay tự tạo ra được lực lượng đặc nhiệm PSYON, Desperado nhân tạo, tổ hợp niệm lực từ hàng trăm, hàng ngàn Blazer sánh ngang hạng A đủ để nghiền ép bất cứ cường giả nào trên thế giới, đại giáo sư tự cho rằng mình có cái tư cách này. Và điều đó, cũng khiến cho địa vị ngầm trong nhiều năm gần đây của hắn tại Mỹ vô hạn cất cao, quyền thế ngập trời đã không đủ để hình dung.

Có điều... tham vọng thật sự của Carl Islands, chưa bao giờ là bán mạng cho tổ quốc, cũng như thỏa mãn với việc chế tạo ra một đám ‘hàng thất bại’.

Kể cả Abraham Carter và những người nhân bản khác trong PSYON, dù sở hữu ma lực và thể chất y hệt như một Desperado, nhưng yếu tố quan trọng nhất để vượt qua vận mệnh tránh thoát nhân quả, dã tính chi hồn (Brute Soul)... thì không thể nào đạt được.

Thứ mà đại giáo sư Carl Islands luôn khao khát, chính là tự tay chế tạo ra một sinh mệnh thể hoàn mỹ, đồng thời cũng là tồn tại cường đại nhất, một vị...

‘Thần’ chân chính!

Mà sinh mệnh, thì luôn bao gồm thân thể và linh hồn.

“Linh hồn cường đại nhất, xem ra tạm thời vẫn chưa thể lấy được. ” Carl Islands khẽ lẩm bẩm.

“Nhưng thân thể mạnh nhất... ”

“Hô hô, trước tìm cách vào tay lại nói a! Không vội không vội.”

Nụ cười tràn đầy ác ý tạo ra rung động trên từng mảng da thịt to béo, đại giáo sư hứng thú lên cao mà nhìn vào đống số liệu trên màn hình, nơi đó, một thân ảnh với mái tóc đỏ rực như ngọn lửa, vô cùng nổi bật.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv