Sau khi ăn tối xong, cô nhận được cuộc gọi từ lão thái phu nhân nên đi ra ngoài vườn để nghe. Thịnh Thư khẽ mỉm cười, cảm nhận sự ấm áp quen thuộc. Cô bước ra ngoài vườn, nơi không gian yên tĩnh với ánh trăng nhẹ nhàng phủ xuống. Gió thoảng qua mang theo hương hoa nhè nhẹ. Cô áp điện thoại lên tai, giọng nói trầm ấm và quan tâm của lão thái phu nhân vang lên:
“ A Thư, con sao rồi?”
“ Bà nội, con nhớ bà quá. Bao giờ bà về nước với con”
“ Ha, đứa trẻ nghịch ngợm. Ngày mai, ngày mai bà sẽ về nước. Hai bà cháu chúng ta nói chuyện cho đã”
Thịnh Thư nghe giọng nói đầy yêu thương của lão thái phu nhân, trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
“ Bà nội, con nhớ bà quá…nhớ sắp khóc luôn ấy”
“ Ơ trời, mới xa có mấy tiếng đồng hồ thôi. Con…ở Thịnh gia bị bắt nạt sao?”
“ K-không…không có”
“ A Thư, nếu ai bắt nạt con, con phải nói cho ta”
“ có bà nội chống lưng ai dám bắt nạt con chứ, chỉ là…con…con thấy không quen khi ở đây mà không có bà.”
“ Con ngoan, con phiền lòng điều gì? Nói ra đi, bà giúp con giải quyết”
Thịnh Thư ngồi cuống chiếc ghế đá rồi im lặng một hồi lâu.
“ Con…con phân vâng giữa việc liên hôn với Niên gia. Con biết con cháu của Thịnh gia đặc biệt là con cháu của chi trưởng đều phải phục vụ cho gia tộc. Nhưng mà…cứ như thế đánh đổi hết hạnh phúc của mình như chị…con không can tâm”
“ Chỉ cần con không gật đầu, ta tuyệt đối không gả con đi. A Thư, con phải suy nghĩ thật kỹ. Sau cùng thì…ta cũng chỉ là đứng ra làm chủ thay con, quyết định thật sự nằm ở con kìa. Bà từng gặp Niên Tích Thành, cậu ta là một chàng trai tốt, nhưng lại là con riêng của Niên gia. Con gả qua đó sẽ phải một mình chống chọi với mẹ kế của chồng, đó là điều ta trăn trở”
Đột nhiên có nhiều tiếng đổ bể vang ra từ trong nhà khiến Thịnh Thư giật mình. Cô vội vàng cúp máy với bà rồi chạy vào trong nhà. Nhìn thấy bà Thịnh đang gục dưới nền đất, xung quanh là chén dĩa đã vỡ nát. Bà đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía cô.
“ Thục Lan…Thục Lan của ta…”
“ Mẹ”
Bà từ từ đứng lên đi về phía Thịnh Thư, cô bất giác sợ hãi mà lùi lại một bước.
“ Tại sao ông trời lại lấy đi Thục Lan chứ?!!”
Thịnh Trương Lưu ngay lập tức chạy đến từ phía sau ôm lấy mẹ.
“ Mẹ, mẹ bình tĩnh. Khanh Khanh nếu thấy mẹ như thế này em ấy sẽ đau khổ lắm”
“ Con thì hiểu gì chứ? Con không hiểu gì hết!!! Thục Lan là thất cả của ta, con bé đi rồi, ta sống làm gì nữa chứ?”
Thịnh Trương Lưu cố gắng an ủi mẹ, nhưng bà Thịnh hoàn toàn đắm chìm trong sự tuyệt vọng và nhớ nhung con gái cả.
“Thư, lên phòng nghỉ đi. Để mẹ lại cho anh”
Thịnh Trương Lưu nói nhỏ với Thịnh Thư, ánh mắt anh đầy lo lắng. Anh không muốn cô phải chứng kiến thêm cảnh đau lòng này.
Thịnh Thư gật đầu, đôi mắt cô vẫn dõi theo mẹ mình, lòng nặng trĩu. Cô không hiểu tại sao mỗi lần nhắc đến Thịnh Khanh, mẹ cô lại trở nên như thế. Một phần trong cô mong muốn được mẹ yêu thương, nhưng phần khác lại sợ hãi sự gắn kết mà cô không thể nào tạo dựng với bà.
Cô bước đi thật chậm, cảm giác cô đơn và bất lực lan tỏa trong lòng. Cảnh tượng bà Thịnh ngã quỵ và gọi tên Thịnh Khanh vẫn ám ảnh trong đầu cô, nhắc nhở cô rằng dù cô có cố gắng đến đâu, cô vẫn không thể thay thế được chị mình.
Khi về đến phòng, Thịnh Thư đóng cửa lại, cảm thấy ngột ngạt và bế tắc. Cô dựa lưng vào cửa, cố gắng giữ cho những giọt nước mắt không trào ra. Trong lúc này, giọng nói của bà nội lại vang vọng trong tâm trí cô, đầy ấm áp và quan tâm.
“Chỉ cần con không gật đầu, ta tuyệt đối không gả con đi…”
Thịnh Thư ngồi xuống giường, đầu óc tràn ngập những suy nghĩ hỗn loạn về cuộc hôn nhân sắp đặt, về tương lai của mình, và về việc liệu cô có thể làm được điều gì để thoát khỏi cái bóng của Thịnh Khanh hay không.
Nhưng cô cũng biết rõ một điều: không có gì dễ dàng cả. Gia đình, trách nhiệm, và tình yêu - tất cả đều đang trói buộc cô trong một mê cung không lối thoát.
...----------------...
Tại Niên gia, không gian trong phòng làm việc của Niên Tích Thành tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường. Đèn trong phòng tỏa ra ánh sáng ấm áp nhưng không đủ để xua tan bầu không khí nặng nề đang bao trùm. Niên Tích Thành ngồi sau chiếc bàn gỗ sẫm màu, ánh mắt trầm tư nhìn vào những tài liệu trải rộng trước mặt, nhưng tâm trí anh lại đang phiêu dạt ở một nơi khác.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng bạc trải dài trên khu vườn rộng lớn của Niên gia, nhưng trong lòng Niên Tích Thành lại chẳng có lấy một chút bình yên. Anh vừa mới từ một cuộc họp gia đình trở về. Niên gia đang chuẩn bị cho sự liên hôn với Thịnh gia, và anh là nhân vật chính trong cuộc hôn nhân sắp đặt này.
Anh từ từ lắc đều ly rượu trên tay rồi quay sang nhìn ra cửa sổ.
“ Thịnh Thư, tự Hoài Lan”
“Cậu chủ, ông bà gọi cậu xuống nhà dưới để bàn chuyện.” Giọng của quản gia vang lên từ bên ngoài, kéo Niên Tích Thành khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Niên Tích Thành khẽ nhíu mày, nhưng vẫn đứng dậy, chỉnh lại áo vest và bước ra khỏi phòng. Hành lang của Niên gia rộng lớn và dài, những bức tranh cổ treo trên tường càng làm tăng thêm vẻ uy nghi của gia tộc lâu đời này. Nhưng với anh, tất cả chỉ là cái vỏ hào nhoáng che giấu sự đấu đá và tham vọng không ngừng nghỉ giữa các thành viên trong gia đình.
Khi bước xuống phòng khách, anh nhìn thấy cha anh, Niên Chấn, đang ngồi ở ghế chính, đối diện là mẹ kế của anh, bà Tần Hồng Loan, người phụ nữ quyền lực luôn cố gắng chiếm lấy mọi thứ trong gia đình này. Đôi mắt bà sắc bén như thường lệ, nhưng ẩn sau nụ cười lịch thiệp là những mưu mô mà Niên Tích Thành đã quá quen thuộc.
“ Con ngồi đi” Niên Chấn mở lời
“Cha gọi con có chuyện gì?” Niên Tích Thành bước vào phòng, ngồi xuống ghế đối diện.
“ Dù anh con vừa mất không lâu nhưng Niên gia không thể không có người thừa kế, con đã lớn, cũng có sự nghiệp riêng. Lúc nãy trong cuộc hộp gia đình con cũng nghe rồi đó. Ngày mai con đi gặp Thịnh Thư đi”
Niên Tích Thành ngồi im lặng, ánh mắt anh nhìn vào đôi bàn tay đang đan lại trên đầu gối. Từng lời của cha anh như một nhát dao cắt vào tâm trí, gợi lại những ký ức về anh trai - người luôn được định sẵn sẽ thừa kế vị trí đứng đầu Niên gia, nhưng giờ đây, mọi áp lực đổ dồn lên anh.
“Con sẽ đi” Niên Tích Thành đáp ngắn gọn
Tần Hồng Loan giật mình, Niên Tích Thành không phải con ruột của bà. Anh là con riêng của ông Niên và một người giúp việc. Bà ta luôn dựa vào con trai ruột của mình để đàn áp anh, giờ anh lại sắp thừa kế sản nghiệp gia đình lại còn sắp cưới Thịnh Thư. Địa vị trong nhà của bà ta ắt sẽ bị lung lay.
Lúc Thịnh Khanh còn sống bà ta không nể mặt Thịnh gia, cậy mình là mẹ chồng mà làm khó Thịnh Khanh đủ đường. Nay Thịnh Thư gả đến đây chắc chắn sẽ khó đối phó hơn Thịnh Khanh yếu đuối nhiều bệnh.
“ Tích Thành còn trẻ, hơn nữa…Thịnh tam tiểu thư là người cao quý, được nuôi dưỡng bên cạnh Thịnh thái phu nhân. Gả đến Niên gia e là…không hợp lý…hay…hay”
Ông Niên không nhìn bà, chỉ nhếch môi cười nhạt. “Hồng Loan, đây không phải chuyện bà có thể quyết định được. Hôn sự với Thịnh gia là chuyện lớn, không chỉ riêng Niên gia mà cả hai gia tộc đều đã bàn bạc. Bà nghĩ chỉ một lời nói của bà có thể thay đổi được sao?”
Tần Hồng Loan cứng người, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. “Tôi không có ý thay đổi quyết định, chỉ là… con dâu tương lai của Niên gia cần phải thích hợp và hòa hợp với gia đình. Nếu không, việc liên hôn sẽ gây rắc rối hơn là lợi ích.” Bà cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì cuồn cuộn sóng ngầm.
Ông Niên quay sang nhìn bà một cách lạnh lùng, đôi mắt đầy cảnh giác. “Bà yên tâm. Ta tin Niên Tích Thành có thể xử lý mọi chuyện. Còn về Thịnh Thư, nếu bà không gây sự, cô ấy sẽ không làm khó bà đâu.”
Lời nói của ông khiến Tần Hồng Loan nghẹn lại. Bà hiểu rằng dù cố gắng thế nào, ông Niên đã quyết tâm tiến hành hôn sự này. Niên Tích Thành sắp trở thành người thừa kế, và điều đó khiến bà cảm thấy mất kiểm soát. Trong lòng bà hiện lên hình ảnh Thịnh Thư - một cô gái trẻ nhưng thông minh và cứng cỏi. Nếu không ngăn chặn từ sớm, cô ta sẽ là mối đe dọa lớn cho quyền lực của bà trong Niên gia.
“ Ý tôi là…Tích Thành cũng không có vẻ gì là thích thú với Thịnh Thư…tôi chỉ muốn con hạnh phúc thôi”
“ Ai nói? Con sẽ cưới Thịnh Thư, phu nhân đừng quá bận tâm, cứ giữ gìn sức khoẻ đừng quá đau buồn là được”
Tần Hồng Loan cố nén cảm xúc, gương mặt bà giãn ra, nở một nụ cười gượng gạo. “Phải rồi, phải rồi… mẹ chỉ lo cho con thôi. Nếu con đã nghĩ như vậy, mẹ không có gì để nói nữa. Chỉ mong mọi việc suôn sẻ.”
Niên Tích Thành không trả lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi quay lưng rời đi. Bước chân anh mạnh mẽ và dứt khoát, để lại bà Hồng Loan đứng trong sự im lặng, lòng đầy lo âu. Bà biết rằng từ đây, mọi kế hoạch của bà phải thay đổi, vì Niên Tích Thành không còn là cậu bé yếu đuối dễ bị thao túng như bà từng nghĩ.
...----------------...