Hôm nay là ngày cô đi khám thai. Vậy mà bản thân thật sự mang thai rồi. Hạ An Di vui vẻ trở về, vì anh không yên tâm để cô đi một mình nên đã thuê tài xế riêng có nhiệm vụ đưa rước cô.
Sau ngày hôn lễ diễn ra, Lục Tư Thần vẫn đi làm bình thường. Sau khi rời khỏi bệnh viện, cô đã nhờ tài xế chở mình đến công ty của anh.
Vừa bước vào, không cần phải hỏi ai cũng đều biết đây chính là Lục thiếu phu nhân. Cô đi một mạch vào thang máy bấm nút lên tầng cao nhất.
*Ting*
Thang máy vừa mở cửa, An Di đã thấy thư kí Đằng đứng trước phòng của anh. Nhìn thấy cô, thư kí lúc này lại càng lo lắng hơn. Cô không hiểu gì liền đi đến, lên tiếng hỏi:
- Anh đứng đây có chuyện gì sao?
- À... thưa thiếu phu nhân. Cô đừng nên vào trong đó, Lục tổng đang...
Hạ An Di khó hiểu nhìn người thư kí đang cúi đầu không dám nói. Bản thân không biết Lục Tư Thần đang có chuyện gì che giấu mình. Không nhanh không chậm cô đã đẩy cửa bước vào.
- A Thần!
- Vợ à... Em chịu đến cứu anh rồi.
Cô không thấy cái gì khác ngoài thân hình cao lớn của Tư Thần đang đổ nhiều mồ hôi. Vừa thấy An Di đến, anh đã đưa ánh mắt cầu cứu.
Trong phòng làm việc của anh không biết từ đâu lại xuất hiện thêm một người phụ nữ. Người đó không ai khác chính là cô người mẫu Diệp Lộ Khiết.
Sau khi biết Lục Tư Thần và Hạ An Di kết hôn. Cô ta đã căm phẫn đến mức hôm nay tới Lục thị dùng thủ đoạn, bằng mọi cách phải hạ dược được anh. Như vậy cô ta mới có thể bước chân vào Lục gia, trở thành Lục thiếu phu nhân.
Không ngờ đến còn bước cuối cùng lại bị An Di cản trở, Lộ Khiết không những không sợ mà còn kiêu ngạo đi đến trước mặt cô nói:
- Thật không ngờ đến hôm nay cô lại chứng kiến cảnh tượng này của tôi và anh ấy. Không biết bản thân cô sẽ thấy sao đây?
Diệp Lộ Khiết, cô im miệng! Cô mà gây khó dễ cho cô ấy, Lục Tư Thần tôi sẽ cho cô biến mất khỏi thành phố S này.
Hạ An Di trước khí thế chèn ép của cô ta, bản thân cô không sợ. Động tác chỉ nhẹ nhàng xoay lưng đi đến ghế ngồi xuống, tiện tay còn rót thêm ly trà thưởng thức.
- Hai người cứ tự nhiên xem tôi như người vô hình đi.
Diệp Lộ Khiết vậy mà cũng được nước làm tới, cô ta cởi vài cúc áo để lộ ra vòng một đẫy đà như khiêu khích đối phương. Tưởng mọi thứ sẽ thành công, cô sẽ dâng hiến Tư Thần cho cô ta. Vậy mà không ngờ đến lúc này An Di mới lạnh lùng thốt lên:
- Cô là tiểu tam mà lại muốn so với chính thất như tôi sao? Giữa ban ngày ban mặt lại đi mặc áo như thế... Thật không có gia giáo mà!
- Cô...!
Lộ Khiết vì không thể trút được cơn giận, cô ta khó chịu nhăn mặt. Hạ An Di thấy người phụ nữ này vẫn chưa chịu từ bỏ, liền nhẹ nhàng mở lời chế giễu. Câu nói của cô vậy mà lại tác động được đến cô ta.
- Cô cứ tự nhiên muốn làm gì thì làm. Nhưng phải nói trước với cô, sau ngày hôm nay không chừng cô sẽ lên hot search đó...
Sau đó cô lại nhấp một ngụm trà, bản thân không quan tâm nữa. Diệp Lộ Khiết sợ thanh danh của mình sẽ bị bại lộ, cô ta không thể trở thành người mẫu nổi tiếng. Dù gì cũng không thể đấu lại được An Di nên bản thân đành cài lại các áo, tức giận xoay lưng bỏ đi.
Cô vẫn không quên mở lời nhắc nhở:
- Sau này đừng đến Lục thị kiếm anh ấy nữa nhé! Đi vui vẻ, bái bai~
Hạ An Di bây giờ mới hướng mắt nhìn Lục Tư Thần, anh đưa ánh mắt tội nghiệp cầu cứu cô. Đường đường là một vị tổng tài, vậy mà bây giờ lại rơi vào bước đường cùng. Không những bị người ta hạ thuốc mà đây còn là xuân dược loại mạnh...
- Đáng đời anh!
- Bảo bối... Em cũng nên giúp đỡ anh một chút mới bỏ đi chứ...
An Di giả vờ không nghe thấy mà tiếp tục khuấy ly trà, đưa lên miệng thưởng thức. Thấy cô không chú ý đến mình, hết cách Tư Thần đành dùng chút sức lực cuối cùng của bản thân đứng dậy bế thốc cô lên bước vào phòng.
Chưa đợi cô định thần thì đã thấy bản thân đang nằm trên giường cùng với một con sói... Cô định đứng dậy bỏ chạy thì lại bị anh nắm chân kéo lại.
- Em đừng chạy, cửa phòng đã được anh khoá lại rồi. Người mở được cũng chỉ có anh thôi, vậy nên nếu em muốn ra ngoài thì nên ngoan ngoãn một chút.
Anh vừa nói, vừa hôn lên môi của cô. Lục Tư Thần cọ đầu mình vào tóc của An Di, hít hương thơm bạc hà từ mái tóc dài. Không biết từ đâu mà trên người cô lúc nào cũng toả ra hương thơm khiến Tư Thần u mê không thoát.
Hạ An Di vì cảm thấy có chút nhột nên đã nhẹ nhàng đẩy anh ra. Lúc này gương mặt xinh đẹp của cô đã đỏ lên đôi chút, cô nhìn anh nhỏ giọng nói:
- Khoan đã... Ein mang thai rồi, anh có thể thương tình mà bỏ qua được
không?
Anh nghe cô nói như vậy, gương mặt sắp bị sắc dục chiếm lấy cũng đã trở nên tỉnh táo. Tư Thần không tin vào mắt mình, anh nở nụ cười hỏi:
- Em đi khám rồi?
- Ừm, khám rồi.
Mặt anh lúc này đã cười đến ngốc nghếch, không ngờ đến bản thân vậy mà lại sắp được làm ba. Cô nghĩ anh sẽ vui mừng mà bỏ qua cho mình... Nhưng lại không ngờ đến con sói này bị bỏ đói mấy ngày nên bây giờ con mồi ở ngay trước mặt không thể nào bỏ qua được.
- Anh vậy mà sắp được làm ba rồi... Bảo bối nhỏ, sau này con phải thay ba bảo vệ mẹ đấy!
Tư Thần đặt tay lên bụng cô nói nhỏ với tiểu thiên thần. An Di thấy anh vui vẻ như vậy, tưởng là sẽ quên được chuyện lúc nãy. Bản thân liền vui mừng, dịu dàng lên tiếng hỏi:
- Vậy còn chuyện lúc nãy anh sẽ bỏ qua đúng không?
. - Không. Chúng ta vẫn tiếp tục!
Từ lúc biết cô mang thai, Lục Tư Thần không còn thường xuyên đến công ty nữa. Mọi công việc của bản thân, anh đều đem về nhà. Như vậy anh mới yên tâm chăm sóc cô trong quá trình mang thai cho đến lúc sinh.
Tuy cô là vợ nhưng việc gì cũng đều một tay anh làm. Tư Thần không cho An Di động vào những việc trong nhà. Anh nói cô mang thai đã rất cực nên không cần phải làm những việc nặng nhọc. Bản thân chỉ có việc yên tâm dưỡng thai đến lúc bé con chào đời.
Thời gian thấm thoát đã đến ngày sinh của Hạ An Di. Không ai biết lúc cô vào phòng sinh, ở bên ngoài anh đã khóc rất nhiều.
Mọi người nhìn thấy anh cũng chỉ biết phì cười. Đường đường là chủ tịch Lục thị vậy mà vợ đi sinh lại khóc nhiều như vậy. Nếu được đưa lên các trang hot search, không biết gương mặt lạnh lùng thường ngày của anh sẽ biết giấu đi đâu đây...
*Oe...Oe...*
Mất mấy tiếng đồng hồ cuối cùng Tư Thần và mọi người cũng đã nghe được tiếng khóc của em bé. Y tá bế hai đứa trẻ đưa cho anh.
- Chúc mừng Lục tổng! Vợ ngài đã sinh ra được hai tiểu công chúa rất đáng yêu.
Anh nhẹ nhàng bế hai tiểu công chúa từ tay y tá. Bên nội, bên ngoại đều đi đến xem mặt hai đứa cháu của họ, nở nụ cười khen ngợi:
- Hai tiểu công chúa thật dễ thương! Tương lai chắc chắn sẽ thừa hưởng mọi nhan sắc và tính cách của cả hai.