Đi xe tầm nửa tiếng, cuối cùng cô và anh cũng đến biệt thự Lục gia. Vừa đến trước cửa biệt thự, đã có người hầu mở cửa cho xe anh chạy vào. Lục Tư Thần và Hạ An Di đều bước xuống xe. Những món đồ cô và anh mua lúc nãy đều được người hầu xách vào nhà.
Cô nhìn tổng quan xung quanh căn biệt thự, thầm cảm thán mọi thứ ở đây thật đẹp. Biệt thự được xây theo lối kiến trúc của Pháp với tone màu trắng chủ đạo. Trước căn biệt thự còn có một khu vườn rộng lớn dùng để trồng hoa, kế bên còn có thác nước chảy cùng với những chú cá bơi lội tung tăng trong hồ. Tuy tổng quan căn biệt thự được xây theo hướng cổ điển Pháp nhưng vẫn mang được vẻ đẹp sang trọng, truyền thống pha một chút hiện đại.
Bước vào nhà, ánh đèn pha lê trên trần làm sáng bừng cả gian phòng khách. An Di đang ngắm vẻ đẹp của căn biệt thự nguy nga, bỗng trên cầu thang có một người phụ nữ tuổi trung niên từng bước đi xuống, giọng của người phụ nữ ấy nghe vừa nhẹ nhàng, hiền từ lại pha một chút ngọt ngào cất lên:
- Tiểu Thần, con đến rồi sao? Hôm nay con có mang Tiểu Di đến cho mẹ không?
Đó là mẹ của Lục Tư Thần - Triệu Chi Lan. Thời trẻ, bà được người đời mệnh danh là mỹ nhân tuyệt sắc ở thành phố S. Bà là nhà thiết kế trang sức có tiếng, những bộ sưu tập trang sức của bà đều được các tạp chí lớn trong và ngoài nước hợp tác. Những món trang sức ấy đều mang một vẻ đẹp riêng, đều là những mẫu giới hạn.
Nhưng đến năm 25 tuổi, bà lập gia đình và kết hôn cùng với Lục Ngụy - doanh nhân kinh doanh về đá quý. Khi sự nghiệp của Triệu Chi Lan đang ngày phát triển, bà lại chấp nhận từ bỏ sự nghiệp để lùi về làm hậu phương vững chắc cho ba Tư Thần. Sau này, Triệu Chi Lan và Lục Ngụy giao lại toàn quyền lãnh đạo công ty trang sức cho Lục Tư Thần.
Tuy Chi Lan đã ở tuổi trung niên nhưng sắc vóc của bà vẫn không có gì thay đổi. Gương mặt vẫn như xưa, chỉ hiện lên một ít nếp nhăn mờ nhạt.
Bà thấy cô và anh đến, liền nhanh bước xuống cầu thang. Lục Tư Thần sợ bà sẽ ngã, liền lên tiếng nhắc nhở mẹ mình:
- Mẹ à, đi cẩn thận một chút. Nhà mình có thang máy sao mẹ lại không đi? Ba mà biết được lại trách con không nhắc mẹ.
Triệu Chi Lan thấy con trai của mình nhắc nhở nhiều như vậy, sợ sẽ dọa cô nên bà nở một nụ cười hiền từ, nói lại với anh:
- Hôm nay có Tiểu Di ở đây, con cũng đừng nên nói nhiều như vậy, lỡ lại doạ con bé sợ.
Vừa nói bà vừa nắm tay cô ngồi xuống. Hạ An Di ngồi cạnh bà, có một chút nhút nhát khi tiếp xúc gần với mẹ của anh như thế này. Chi Lan cảm thấy con trai mình sắp doạ sợ con gái nhà người ta. Bà nở nụ cười phúc hậu, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
- Tiểu Di đừng sợ, Tư Thần nhìn bề ngoài lạnh lùng, khó tính như vậy. Nhưng bên trong thằng bé sống rất tình cảm, ấm áp.
Lục Tư Thần cảm thấy có chút ngượng ngùng khi nghe mẹ mình nói như vậy. Anh giả vờ ho *khụ...khụ...* và nói với mẹ:
- Mẹ à, hôm nay tụi con có mua những hộp đồ ăn bổ cho sức khỏe của ba và mẹ. Mẹ hãy xem xem có vừa ý không.
Anh xách một hộp tổ yến và một hộp nhân sâm để trước bàn dành cho khách. Mẹ anh cảm thấy lâu lâu mới có dịp về Lục gia mà mua nhiều đồ như vậy, có chút tốn kém hỏi:
- Hiếm khi con về Lục gia, nhà ta cũng không thiếu những món này. Mua nhiều như vậy, có chút tốn kém...
An Di sợ mẹ của anh sẽ mắng, cô liền vội lên tiếng:
- Thật sự đây là ý của cháu, anh ấy chỉ đi theo mua cùng cháu. Vì thế bác đừng trách anh ấy, có trách thì hãy trách cháu...
Triệu Chi Lan nghe cô nói vậy cũng hiểu được phần nào. Bà không mắng cô mà ngược lại còn nắm tay Hạ An Di, nhẹ nhàng nói:
- Ta không trách con, chỉ là lần sau đến đây con không cần phải mua nhiều như vậy, có đến ta đã mừng rồi. Vả lại, từ nay trở đi con sẽ là con dâu Lục gia. Cho dù lúc đầu Yên Vân có hôn ước với Tư Thần, nhưng nếu con thay Yên Vân gả vào Lục gia. Danh chính ngôn thuận trở thành Lục thiếu phu nhân thì con vẫn là con dâu nhà họ Lục. Với ta, không quan trọng con dâu giàu có hay nghèo khổ, cũng không quan trọng con là con ruột hay con nuôi. Chỉ cần bản thân hai đứa cảm thấy hạnh phúc thì người làm mẹ như ta cũng đã yên tâm được phần nào.
Nhấp một ngụm trà, bà lại nói tiếp:
- Sau này nếu Tư Thần có bắt nạt con thì hãy nói với ta. Ta sẽ luôn đứng về phía của con.
Nghe được những lời nói dịu dàng của Triệu Chi Lan, cô cũng không còn mang dáng vẻ lo sợ, rút rè như lúc đầu nữa. Thay vào đó, cô đã lộ ra được nụ cười tươi tắn, thanh thuần của người con gái. Giọng có pha một chút dịu nhẹ nhàng:
- Dạ vâng. Cháu biết rồi ạ!
Mẹ anh thấy cô vẫn còn xưng là "bác - cháu" liền trêu chọc cô:
- Có ai mẹ chồng và con dâu lại xưng với nhau là "bác - cháu" không chứ?
Cô có chút ngượng ngùng, mở miệng trả lời, giọng có chút lí nhí:
- Dạ, cháu... con biết rồi ạ.
...----------------...
Sau khi cả hai ở lại nói chuyện với bà một chút. Vì Lục Tư Thần có việc phải đến công ty gấp nên anh và cô đành trở về.
Lúc cô và anh chào bà về. Lục phu nhân có chút lưu luyến:
- Ta định còn rủ hai đứa ở lại ăn bữa cơm với ta... Nhưng hai đứa có việc bận nên lại đành phải để dịp khác vậy. Khi nào hai đứa rảnh thì ghé sang đây chơi nhé.
Cuối cùng anh và cô cũng rời khỏi biệt thự quay trở về nhà. Trái ngược với bầu không khí vui tươi lúc nãy, thì giờ đây không khí trên xe của cả hai lại bắt đầu ngột ngạt.
Hạ An Di cảm thấy ngồi kế anh như đang ngồi kế một tảng băng lạnh, cô thấy không gì làm liền lấy chiếc điện thoại từ túi xách ra mà lướt. Lục Tư Thần cảm thấy bầu không khí có chút sượng liền lên tiếng hỏi cô:
- Dù gì chiều nay cũng ở nhà, cô có muốn đến công ty tôi không?
An Di nghe vậy hai mắt sáng rỡ, đôi mắt long lanh nhìn anh. Giọng có chút dịu nhẹ, không giống với dáng vẻ đanh đá mọi khi:
- Tôi được đến công ty của anh sao?
Tư Thần không nói gì, anh chỉ "ừm" một tiếng rồi đánh vô lăng rẽ hướng đến công ty.