Sau khi trở về, Hạ An Di bước một mạch vào phòng tắm . Cô rửa mặt để cho bản thân tỉnh táo lại. Đi đến cạnh bồn tắm, mở vòi nước và ngâm bản thân mình trong làn nước ấm. Chỉ có như vậy, bản thân mới cảm thấy được thư giãn.
Sau khi tắm xong, cô mặc một chiếc đầm ngủ rồi bước ra ngoài. An Di ngồi xuống bàn trang điểm, lau khô tóc, tay với lấy điện thoại. Vừa mở lên, cô đã thấy được tin nhắn của Vương Nhược Vũ. Cô lướt xem thì thấy Nhược Vũ gửi cho cô một bức ảnh kèm theo lời nhắn:
'Tiểu Di à. Chị cậu... Quách Yên Vân được đăng ảnh trên trang nhất của một bìa tạp chí nổi tiếng ở New York đấy. Cậu biết chưa?'
Cô mở ảnh lên xem, mặt có chút kinh ngạc... Trong tấm ảnh là hình một cô gái cao tầm khoảng 1m7. Vóc dáng mảnh mai, mái tóc dài ánh nâu được búi gọn. Cô gái đó mặc một chiếc đầm lụa trắng, mang một đôi gót cao. Đứng tạo dáng như đang khiêu vũ với ai đó... Trên bức ảnh còn kèm dòng trạng thái: "Chúc mừng ngày trở lại ".
Hạ An Di nhắn hỏi cô bạn thân:
'Cậu có được tấm ảnh này ở đâu vậy?'
'Tớ thấy trên mạng xã hội. Tấm ảnh đó được đưa lên hot search. Mọi người ai cũng khen Yên Vân rất xinh đẹp, nhìn cứ ngỡ như nàng công chúa, đang đợi cái nắm tay từ chàng hoàng tử đời mình.'
An Di xem tin nhắn cũng không biết trả lời thế nào. Cô chỉ biết rằng ngày chị cô trở về đang rất gần... Cô tắt điện thoại, đi đến ban công ngắm nhìn khung cảnh về đêm của thành phố. Làn gió đêm thổi làm bay bay mái tóc của cô. Nhìn những ánh đèn đường, phong cảnh về đêm của thành phố S nhộn nhịp. Đôi mắt cô ngắm nhìn cảnh đêm, lòng có chút lưu luyến...
Khung cảnh ban đêm của thành phố S thật đẹp. Tuy là đã đêm khuya nhưng dòng người, xe cộ vẫn còn tấp nập. Những ánh đèn đường, ánh trăng ban đêm như đang soi sáng, tô thêm vẻ đẹp cho phong cảnh này. Nhưng cho dù ban đêm lòng thành phố có nhộn nhịp cách mấy, trái tim của người thiếu nữ vẫn cô đơn, hiu quạnh đến nhường nào...
Nếu là người khác, chắc rằng họ muốn bảo vệ, che chở cho bóng lưng cô đơn ấy. Nhưng với cô đã quá đỗi mạnh mẽ, nên bản thân không còn cảm thấy cô đơn nữa. Ngược lại, những lúc một mình thế này cũng tốt...
Hạ An Di quay trở lại giường, cô đắp chăn, nhắm mắt cố gắng chìm vào giấc ngủ.
...----------------...
Sáng sớm, báo thức vừa reo, An Di đã tỉnh dậy. Có lẽ do buổi tối cô ngủ không ngon nên có chút mệt mỏi. May thay, hôm nay cô không có ca trực ở bệnh viện. An Di vào nhà tắm rửa mặt, vệ sinh cá nhân. Tầm hai mươi phút sau, cô cũng trở ra. Trên mình cô lúc này mặc một chiếc đầm thun dài màu xanh lam.
Sau khi rời khỏi phòng, cô bước xuống cầu thang đi đến nhà bếp. Trước bàn ăn, Lục Tư Thần đang dùng bữa sáng. Hạ An Di đi đến kéo ghế ngồi đối diện anh. Lúc này, Tư Thần mới để ý đến cô. Từ lúc cưới đến bây giờ, đây là lần đầu tiên anh ngồi đối diện với cô như thế này.
Hôm nay có dịp quan sát kĩ, anh thấy cô bình thường thế này lại có chút đẹp... Gương mặt thon, mái tóc dài xoăn sóng lơi được xoã ra đằng sau. Đôi mắt to tròn, làn da trắng mịn màng của cô càng làm tôn thêm vẻ đẹp yêu kiều ấy. Tuy An Di không trang điểm quá đậm nhưng gương mặt của cô vẫn sáng ngời ngời, vẫn đủ làm cho biết bao đàn ông phải xao xuyến...
Hạ An Di thấy Lục Tư Thần cứ nhìn mình chằm chằm, cô có hơi mất tự nhiên mà lên tiếng hỏi:
- Lục Tư Thần, mặt tôi có dính gì sao? Anh nhìn tôi như vậy làm tôi cảm thấy bản thân không được tự nhiên lắm...
Anh nghe cô nói, mắt đảo đi hướng khác. Giọng nói trầm trầm, gương mặt có chút lạnh lùng, lên tiếng:
- Tôi không nhìn cô nên cô đừng nghĩ nhiều... Cô ăn sáng xong, lát cùng tôi về Lục gia một chuyến. Ba mẹ tôi muốn gặp cô.
Nói xong, Tư Thần tiếp tục dùng bữa sáng của mình. An Di thấy anh không nhớ gì chuyện hôm qua, trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, cô hỏi anh một chút chuyện:
- Hôm nay anh không đến công ty sao?
- Công ty đã có thư kí Đằng lo. Vì thế, hôm nay tôi sẽ ở nhà cả ngày.
Cô nghe được câu trả lời của anh, có chút bất ngờ.
- Thật trùng hợp, hôm nay tôi cũng ở nhà cả ngày.
Tư Thần không còn nói gì nữa, cô thấy vậy cũng tập trung ăn sáng. Sau khi ăn xong, cả hai đều rời khỏi biệt thự.
...----------------...
Trên đường đi đến Lục gia, không ai nói với nhau câu nào. Hạ An Di cảm thấy bầu không khí có chút ngột ngạt nên cô đã mở lời trước:
- Lát anh chạy đến trung tâm thương mại, cho tôi xuống ghé vào mua một ít đồ.
- Được.
Cuối cùng, cả hai cũng đến trung tâm thương mại. Anh đánh vô lăng, rẽ vào bãi đổ xe. Cô thấy có chút khó hiểu, lên tiếng hỏi:
- Không phải anh đậu trước cửa trung tâm thương mại cho tôi xuống là đc rồi sao. Dù gì cũng chỉ có một mình tôi vào thôi, anh không cần phải đậu xe trong bãi thế này...
Giọng Lục Tư Thần ôn tồn, pha một chút dáng vẻ gấp gáp nói:
- Ai nói chỉ một mình cô có đồ cần mua? Tôi cũng muốn mua vài món đồ. Vậy nên, xuống mua nhanh thôi.
Lời nói vừa dứt, anh đã mở cửa xe đi ra. Bỏ lại cô một mình trong xe với ánh mắt khó hiểu.
"Anh ta cũng có đồ cần mua sao?"
Cảm thấy bản thân sắp bị bỏ lại phía sau, Hạ An Di mới mở cửa bước xuống xe. Sau khi cả hai vào trung tâm thương mại. Cô và anh cùng đến quầy trưng nhân sâm, tổ yến. Mỗi thứ, cô đều lấy một hộp bỏ vào xe đẩy. Cô còn mua một ít bánh kẹo yến mạch, ngũ cốc để ăn tốt cho sức khoẻ. An Di không biết nên mua thêm gì, cô mở lời hỏi Tư Thần:
- Ở nhà, ba mẹ của anh có thường hay thích ăn món gì không?
Lục Tư Thần cảm thấy cô mua cũng đã đầy xe. Giọng nói âm trầm của anh cất lên, mang một chút lạnh lùng:
- Nhiêu đây đã đủ rồi.
Nói xong, Tư Thần đẩy xe đi tính tiền. Hạ An Di phía sau chạy theo bước chân của anh. Sau khi thanh toán xong, anh và cô cùng xách đồ trở lại xe, tiếp tục lên đường.