Bà ta nói xong liền rơi nước mắt, Lý Mộng Điệp ả ta thấy mẹ mình đau khổ vì yêu một người như vậy, ả ta không kiềm được nước mắt mà chạy tới ôm bà ta vào lòng, khi cô nghe bà ta kể lại lý do tại sao bà ta lại hại mẹ cô như vậy !
Cô cũng vừa thương vừa hận, thương vì cuộc đời này đã quá nhẫn tâm với bà ta, trong tình yêu cũng không, bà ta đã phải đánh đổi một thứ gì đó mới có thể được hạnh phúc, ở trên đời này chẳng ai cho không ai cái gì !
Hận vì bà ta đã hại mẹ cô, phá nát gia đình của cô, từ một gia đình đầy hạnh phúc, chính vì bà ta mà gia đình của cô bây giờ người còn người đi, đã đến lúc bà ta nên trả giá cho những việc mà mình làm rồi !
Đột nhiên Hạ Văn Sang lên tiếng nói :
- Mộng Hoa à... tại sao vậy chứ... ở bên ngoài có biết bao nhiêu người đàn ông... tại sao bà lại yêu tôi chứ... bà là người biết rất rõ trong tim tôi có Tử Lan...!
- Tại sao bà lại vẫn cố chấp mà yêu tôi...rồi bà lại chìm sâu vào tình yêu mù quáng mà nhẫn tâm hại người bạn thân của mình...bà có phải là người nữa không... còn bây giờ bà lại muốn hại con bé cái gì nữa hả...?
- Mộng Hoa... bà không còn là một cô gái ngây thơ trong sáng như xưa nữa... mà bây giờ bà là một người phụ nữ ác độc... xấu xa... nham hiểm... chỉ vì lợi ích của bản thân mà lại vô tình hại người thân của mình... bây giờ bà nên trả giá cho những việc mà mình đã làm đi...?
- Và bà phải đi tới mộ của Tử Lan mà gập đầu xin lỗi...dù bà có hối hận gì đi chăng nữa thì...đã quá muộn màng rồi... nếu như ngày hôm đó bà nhận ra việc làm của mình là quá sai đi.... bà lên cảnh sát mà đầu thú... thì có lẽ hôm nay là bà đã được thả ra rồi... đến bây giờ bà mới cảm thấy hối hận vì những gì mà mình làm... thì đã quá muộn rồi...!
Bà ta khi nghe ông nói những lời như vậy, nước mắt của bà ta cũng chảy ra nhiều hơn, bà ta ngồi bệt xuống đất mà như người mất hồn, thẫn thờ suy nghĩ, cuối cùng người thua trong chuyện tình yêu vẫn luôn là bà ?
Cũng phải thôi chính bà là người gây ra chuyện ngày hôm nay mà, nếu ngày hôm đó bà không ghen tỵ với tình yêu của ông dành cho mẹ cô thì có lẽ cho tới tận bây giờ 2 người vẫn sẽ là bạn thân của nhau, nhưng chính bà là người phá nát tình bạn này !
Nếu bà không đố kỵ với mẹ cô khi được ông cưng chiều, quan tâm chăm sóc, bảo vệ thì sẽ không có chuyện tình bạn của 2 người sẽ không rạn nứt đến bước đường này, bà cũng sẽ không lên kế hoạch hãm hại mẹ cô, vì tình yêu mà bà trở nên mù quáng như vậy !
Bà còn nghĩ nếu như mẹ cô chết đi thì ông sẽ là của bà, nhưng ông trời có mắt, tội ác sẽ không bao giờ chạy thoát khỏi công lý được và lời nói dối sẽ không bao giờ thắng được sự thật, bà đã vừa gây tội ác vừa nói dối thì ngày hôm nay bà sẽ là người sự trừng phạt !
Bà hối hận rồi, bà muốn xin lỗi với mẹ cô nhưng rất tiếc là lời xin lỗi đó sẽ không bao giờ đến với mẹ cô được và mẹ cô sẽ không bao giờ được nghe thấy nó được, lời xin lỗi này đã quá muộn rồi, trước khi bà đi, bà muốn nói với ông một lời là :
- Văn Sang... từ trước tới giờ... ông có từng có chút tình cảm về tôi không... tôi chỉ hỏi ông một câu như vậy không... còn tôi thì đã yêu ông từ lúc gặp ông lần đầu tiên rồi, nhưng tôi sợ... vì mình là một đứa có mẹ mà không có cha, là con của một vũ nữ, gia đình thì khó khăn, hai chúng ta là ở hai thế giới khác nhau, ông thì thiếu gia của một gia tộc lớn... còn tôi là con của vũ nữ và môi côi cha, gia đình thì khó khăn, căn nhà tôi ở đó chính là nhà thuê, tôi sợ anh từ chối nên không dám tỏ tình với ông... nhưng tôi thật hối hận vì khi ấy không lấy hết sự can đảm của mình ra để đi đến bày tỏ lòng mình với ông , dù tôi biết ông sẽ từ chối nhưng tôi vẫn sẽ quyết tâm khiến ông sẽ yêu tôi... nhưng tôi đã bỏ lỡ cơ hội ấy... và tôi đã để ông cho Tử Lan và hai người đã yêu nhau... sau khi tốt nghiệp được một năm thì hai người chính thức về chung nhà và hạ sinh ra đứa trẻ đó... tôi vì ghen tỵ chuyện tình yêu của hai người mà nảy sinh ra kế hoạch độc ác như vậy, chính tay hại chết bạn thân của mình, và tôi nghĩ...sau khi cô ta chết đi thì sau này sẽ không còn ai giành ông với tôi nữa, nhưng khi tôi được toại nguyện thì tôi lại cảm thấy hối hận về những chuyện mà mình làm, trước khi tôi đi... tôi muốn nghe ông nói... rằng là ông có từng yêu tôi không ?
Hạ Văn Sang đứng bất động tại chỗ, ông chỉ xem bà ta là em gái mà thôi, ông từ trước tới giờ trong tim ông vẫn chứa hình bóng của mẹ cô, không một ai thay thế được, ông lên tiếng nói :
- Mộng Hoa... tôi xin lỗi... từ trước cho tới nay tôi chỉ xem bà là em gái mà thôi...tôi không có một chút gì là tình yêu đối với bà cả... trong tim tôi chỉ có một mình Tử Lan mà thôi...bà hãy quên mối tình cảm này đi... nó chỉ khiến bà đau khổ thêm thôi... hãy nghe lời tôi gạt bỏ mức tình cảm này...nó sẽ khiến bà nhẹ lòng mình hơn và thoải mát, bà còn Mộng Điệp nữa... hãy nhớ giữ gìn sức khỏe và sớm cải tạo tốt nha !