Cô nghe Hạ Văn Sang nói như vậy liền buông Lý Mộng Điệp ra, khiến ả té xuống dưới nền nhà, bà ta thấy con gái mình té xuống liền chạy tới hỏi ả ta có bị làm sao không, còn cô khi thấy cảnh mẹ con như thế này cô cảm thấy rất ghê tởm không thôi !
Còn về Hạ Văn Sang khi thấy cô nhìn mình, ông liền cảm thấy linh cảm không hề tốt chút nào, đột nhiên cô lên tiếng :
- Hạ Văn Sang, ông có coi tôi là con gái của ông không...khi tôi còn nhỏ tôi đã bị 2 mẹ con họ đánh cho đến vết thương cũ bị chảy máu, vết thương cũ của tôi vẫn chưa khỏi hẳn bà ta liền tạo cho tôi vết thương mới, lúc đó ông làm gì, ở đâu hả...?
- Tôi bị 2 mẹ con bọn họ chửi bới, sỉ nhục, bị đánh cho tới khi chảy máu khiến cho vết thương càng lúc càng nặng, thì ông ở đâu...HẢ, trong lòng tôi vẫn nghĩ nếu như có một hôm ông về sớm sẽ thấy cảnh 2 mẹ con bà ta đánh tôi thì ông sẽ chạy tới ngăn cản họ lại và bảo vệ cho tôi !
- Nhưng ngày hôm đó cũng đến, ông vì hết việc sớm nên ông đã về nhà, đúng lúc tôi bị 2 mẹ con họ đánh, đánh cho tới mức chảy hết cả máu ra, khi tôi nhìn thấy ông giống như tôi đang nhìn thấy ánh sáng vậy, tôi nghĩ ông sẽ chạy tới bảo vệ tôi nhưng không ngờ sự thật lại phũ phàng với tôi như vậy ?
- Ông chỉ nhìn qua xem tôi có bị ngất xỉu hay bị nặng hơn việc ngất xỉu hay không, ông liền xoay lại và bước thẳng lên lầu, lúc ấy ông giống như đã thắp một ánh sáng cho tôi, nhưng cũng chính ông là người dập tắt nó, khiến cho người con gái ấy sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng đó một lần nào nữa !
- Ông như xem tôi như là không khí vậy, sự thờ ơ của ông đã khiến lòng tôi đã tan nát và khiến cho trái tim của tôi đã hoàn toàn chết đi với một người cha như ông, ông nghĩ khi có ông ở nhà bà ta sẽ ngừng lại đúng không...không bao giờ có chuyện đó cả ?
- Khi ông bước lên lầu bà ta liền đắc ý là ông đã không còn quan tâm tôi nữa, sống hay chết về phần tôi bà ta sẽ là người quyết định, bà ta thấy như vậy liền ra tay đánh tôi càng lúc càng nặng hơn, khiến tôi ngất xỉu, thấy tôi đã không còn phản kháng nữa bà ta mới chịu buông tha cho tôi !
- Lúc đó tôi đã biết trong gia tộc Hạ gia này không bao giờ mấy người xem tôi như là một phần trong gia đình cả...ông biết không...khoảng khắc ấy ông tuyệt tình với tôi như vậy thì trong tâm của tôi, tôi đã không có một người cha như vậy !
- Hổ tử sẽ không bao giờ ăn thịt của con mình cả, nhưng ông đã làm như vậy, ông đã vô tình đẩy tôi ra xa hơn với ông, và tôi đã gạt bỏ hết tất cả hi vọng về ông, trong mắt tôi ông như đã chết rồi, ông bây giờ không còn là cha của tôi nữa !
- Trên đời này không có một người cha nào khi thấy con mình bị thương đến chảy máu mà không đau lòng cả, nhưng ông thì ngọai lệ đấy, ông đã khiến tôi đã có một suy nghĩ khác về ông, Hạ Văn Sang ông biết không...?
- Khi ấy tôi bẻ tay cô ta ở đằng sau lưng ông liền không chịu được lòng khi thấy cô ta đau đớn, ông liền vắt hết mặt mũi mà đi tới chỗ tôi cầu xin tha thứ cho cô ta, khi ấy ông có biết ông đã làm cho người con gái đó đau lòng đến cỡ nào không ?
- Nó đau ở bên trái đó, bên trái là để cho một trái tim ở đấy, nhưng ông đã làm đau nó, khiến cho người mang trái tim đó đã mang theo sự đau đớn tới mức nào, Hạ Văn Sang à, ông thật sự rất vô tình đó...ông biết không ?
- Ông thật sự vô tình đến đáng sợ, ông vì bảo vệ cho con gái của kẻ thù mà quên đi con gái ruột của mình đã phải chịu biết bao nhiêu là vết thương, 1 là : vết thương lòng, còn 2 là : vết thương trên người !
- Vết thương trên người có thể lành lại được nhưng vết thương ở trong lòng thì không bao giờ lành lại được cả, tôi chỉ nói với ông một câu thôi, tôi thật sự hận ông đấy Hạ Văn Sang à ?
- Vì ông biết tại sao không...vì ông mà mẹ tôi đã mất đi khi còn trong độ tuổi trẻ đẹp của một người con gái, tôi hận ông vì đã phản bội tình yêu mà mẹ đã dành cho ông, tôi hận ông vì lúc đó ông không xuất hiện mà cứu mẹ của tôi !
- Tôi thật sự hận ông vì mẹ tôi vừa mất được mấy ngày ông đã đưa 2 mẹ con bà ta vào Hạ gia và cho phép bà ta được vào chính căn phòng mà mẹ tôi đã từng ở nơi đó, tôi thật sự hận ông Hạ Văn Sang...?
- TÔI THẬT SỰ HẬN ÔNG... ngay lúc này tôi chỉ muốn bắn một phát súng vào ông mà thôi, nhưng tôi không làm được, vì sao không, vì tôi nghĩ dù tôi có hận ông cách mấy thì ông vẫn sẽ mãi là cha của tôi !
Hạ Văn Sang ông như đã chết đứng tại chỗ, đôi mắt của ông đã mở hết cỡ rồi, ông không ngờ vì sự thờ ơ này của mình đã khiến cho con gái của mình đau khổ cho tới mức này, bây giờ có quá muộn để ông bù đắp lại cho cô hay không, liệu rằng cô còn tha thứ cho ông không, để ông một lần nữa mà thay đổi và sẽ bù đắp cho cô khoảng thời gian đó, liệu ông còn có thể không ?