Trương Khởi lúc nãy còn đang giận dỗi vì cô bé nói chuyện thân thiết, còn cười xinh đẹp như thế với thằng con trai khác nhưng cậu không giận được lâu, cô bé cũng giận cậu rồi.
Đi chơi với nhau, nhưng Tiêu Nhi tức giận, đi thật nhanh đằng trước, Trương Khởi đang hối hận, vò đầu sải bước thật dài theo sau.
Cô bé nào có thể chạy khỏi cái người chân dài như thế trong khi cô chỉ có mét rưỡi.
Rất nhanh đã đuổi kịp, Trương Khởi vui vẻ cười hoà hoãn :" bé Nhi ơi, bé Nhi à ~~~ bé nhìn anh một cái đi, nhìn một cái anh mua kẹo bông cho một cây, được không ??"
"em không phải con nít, đừng có lấy kẹo ra dụ em !!!". Tiêu Nhi lại lườm cái con người xấu xa kia.
Trương Khởi nhướng mày :"ồ, bé Nhi lớn rồi nhỉ ? vậy giải quyết mâu thuẫn như người lớn xem nào"
"...như thế nào ?"
Cả hai dừng chân, Trương Khởi lại bắt đầu giở thói lưu manh, cười cười :" người lớn ấy, họ giải quyết trên giường, giờ ta đang ở ngoài vậy nên...hôn một cái rồi em tha lỗi cho anh nhé ?"
Danh Tiêu Nhi khuôn mặt đỏ ửng, vung tay đánh vào cánh tay cậu một cái :"anh...xấu xa".
"hửm ? bé đánh anh đấy à ?? em dạo này manh động lắm nhé, còn dám đánh anh, không biết anh là đại ca sao ??"
Tiêu Nhi bĩu môi :" em cứ đánh đấy, anh sẽ đánh trả sao ?"
"không dám không dám, anh ngồi yên để bé Nhi đánh anh, không đánh trả". Trương Khởi bóp má, lắc lắc cô vài cái, ánh mắt đầy vui vẻ.
Danh Tiêu Nhi gỡ tay cậu ra :" anh mua trà sữa cho em đi"
"khát hả ? vậy đi uống cái khác, không cho uống trà sữa"
Cô bé lắc đầu phủ định :" anh hai em hay mua mấy thứ em thích để chuộc lỗi với em"
Trương Khởi nhướng mày :" bé Nhi có anh trai sao ?"
"dạ, anh hai em 27 tuổi rồi đấy, anh ấy hay đến Nam Thành làm việc nên em mới ở với mợ"
"ồ, được rồi, trà sữa thì để tuần sau vô học anh ghé Cẩu Tử mua cho em nhé, đừng uống nhiều quá, không tốt". Cậu xoa đầu cô bé dỗ dành.
Tiêu Nhi có chút thất vọng, bĩu môi, cô đang thèm mà.
Tháng 1.
Tháng này là tháng của An Lạc và Ninh Thiếu Phàm.
Cả hai đều sinh vào tháng một, Thiếu Phàm sinh trước, ngày 16/1 còn An Lạc là 25/1.
Năm trước bọn họ đã không thể đón sinh nhật cùng nhau, xem như năm nay là năm đầu tiên.
An Lạc từ đầu tháng đã bắt đầu nghĩ ngợi thật nhiều, Thiếu Phàm nhà cô nàng không có sở thích hay ưa chuộng thứ gì đó nổi bật.
Tặng quà theo sở thích có vẻ quá đơn giản, lạc hậu.
An Lạc lên mạng tìm kiếm thử, kết quả ra rất nhiều trò bất ngờ, có nhiều cái vui vui.
"chọn cái này !!!". Bùi Tranh hớn hở, nhìn ba sự lựa chọn kia, đương nhiên cái cô chọn là thú vị nhất.
Dương Yến bĩu môi :" sến súa, chọn cái này là ổn nhất"
"ồ...tớ đã nghĩ mình sẽ làm cái còn lại cơ...". An Lạc không biết nên nói gì, nhưng với kinh nghiệm tình trường, suy nghĩ năng động, An Lạc quyết định chọn cái Bùi Tranh đề xuất.
Hôm nay đi học có người không tập trung cho lắm, Thiếu Phàm ngồi học mà cứ một vài giây lại quay sang nhìn ngắm người ngồi kế bên.
Hôm nay An Lạc có gì đó mới mẻ nha.
"bắt gặp cậu nhìn lén tớ nhé !!". An Lạc nhướng mày trêu, Thiếu Phàm cười cười :" cậu thoa son à ?"
Vì từ trước tới giờ An Lạc chưa từng thoa son hay làm bất cứ thứ gì trên mặt, da cô trời sinh đã trắng, trộm vía da đẹp, mịn, thêm đôi môi hồng hồng tự nhiên, không cần gì vẫn rất xinh đẹp, thật ra phần lớn vì cô nàng này lười ăn diện.
Nay cô nàng thoa thêm chút sắc đỏ, gương mặt càng trở nên tươi sáng, càng thêm thu hút, xinh đẹp rạng rỡ.
"nhìn ra nhỉ ? thế nào ? đẹp không ??!"
Thiếu Phàm nhìn ngắm đôi môi đỏ thật lâu, thật ra không quá đỏ, đủ để nhận ra :" đẹp lắm"
"cậu si mê tớ rồi chứ gì ~~ khà khà, tớ sẽ dùng son môi rồi hằng ngày quyến rũ cậu !!!". An Lạc bỗng nghĩ ra ý tưởng này, cô nàng nhướng người, đến gần cậu hơn.
Hai bên tai của cậu thiếu niên âm thầm đỏ, đưa tay muốn đẩy cô ra nhưng lại không nỡ :" đang trong giờ học..."
An Lạc càng thêm hưng phấn :" gọi em yêu một cái rồi tớ tha !"
"Lạc Lạc...?"
"nhanh, không tớ hôn cậu ngay đây đấy nhé !!"
"Lạc...đừng có quậy...tiết thầy Lý đấy...!"
"thì sao ? thầy Lý không quản đâu mà, nhanh lên, gọi một tiếng thôi !!!"
"ồ...sao em biết tôi không quản ???". Thầy Lý đã đứng đấy từ lúc nào, nở nụ cười sâu xa đầy nham hiểm nhìn An Lạc.
An Lạc bị phá đám nhưng lại chẳng thể làm gì, bĩu môi tiếc nuối, ngồi lại ngay ngắn.
Thiếu niên cuối cùng cũng được cứu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy đôi môi kia rất gần, thật sự rất gần, cô nàng lại còn đùa giỡn như thế.
"Dụ An Lạc lên bảng sửa từ câu 10 đến câu 30 cho tôi !"
"Thầy ??? Có nhiều quá không ạ ?? phải để các bạn lên làm cùng để cùng nhau hiểu bài chứ ạ ?". An Lạc cười lấy lòng, Thầy Lý cũng cười :" em yên tâm, đề thầy soạn bao nhiêu mà chả được, em cứ làm, làm hết thì thầy soạn đề khác cho các bạn làm"
An Lạc muốn chửi thề, người thầy cáo già không một chút từ bi này, ai mà bị thầy ghim chắc ăn hành đến chết mất.
Trương Khởi ngồi phía sau nghe hết đoạn tình sến súa của hai người, thấy An Lạc bị đì liền cười khoái chí.
"nào nào cậu đại ca, Trương Khởi lên làm tiếp từ câu 30 đến 40 nhé, đừng có ngồi cười !!"
"ủa thầyyyy ???!!!". Trương Khởi đại ca đang cực kì bức xúc, rất không tình nguyện mà đi lên, còn tóm lấy đề cương của Thiếu Phàm, tiếc là không qua được con mắt của thầy Lý.