Thật chất từ sau lần gặp An Lạc ở bệnh viện tới nay trong lòng Lâm Dinh An đã nguôi ngoai ý định giành lại Dịch Thừa Dương. Vì cô biết trong tim của anh bây giờ chỉ có một người đó chính là An Lạc.
Vả lại một tháng trước Lâm Dinh An đã đồng ý cho phép một thiếu gia kém cô ba tuổi theo đuổi cô, hiện tại cũng đã sắp thành một đôi.
- Dịch tổng tôi và bà nhà có chuyện muốn nói có thể phiền cậu lên thư phòng được chứ?
- Được không thành vấn đề. - lí do anh đồng ý nhanh như vậy là vì anh cũng đang tìm cơ hội nói chuyện riêng với ông bà Lâm về sức khoẻ của An Lạc.
Thư phòng, ông bà Lâm cùng người được cho là “con rể” đang ngồi đối diện nhau
- Thừa Dương chúng ta cũng không phải xa lạ gì nữa. Chỉ có điều bây giờ xem xét lại chúng ta không còn là quan hệ ba vợ con rể nhưng ta vẫn lấy tư cách là người nuôi dưỡng An Lạc bao năm qua mà nói với cậu chăm sóc tốt cho con bé.
- Bác Lâm người yên tâm con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.
- Cậu Dịch tôi thấy sắc mặt con bé không ổn cho lắm có phải đã xảy ra chuyện gì không? - bà Lâm hai bàn tay nắm chặt nhau mà nói làm mẹ của cô bao lâu năm dù là cử chỉ nhỏ của cô cũng khó qua mắt được bà.
- An Lạc đang tiếp nhận điều trị tại bệnh viện - Dịch Thừa Dương nhàn nhạt đáp lời bà Lâm
- Tiếp nhận điều trị? Con bé bị gì mà phải điều trị
- Cô ấy bị ung thư máu cộng thêm di chứng của vụ tông xe vài tuần trước đây hiện tại trí nhớ của cô ấy không còn rõ như trước đây, có vài chuyện đã bị lãng quên.
- Tại sao tới giờ cậu mới nói cho chúng tôi biết chuyện này?
- Khi đó các người có quan tâm đến cô ấy, thậm chí khi cô ấy nằm viện cả bà và con gái bà cùng đến tìm cô ấy gây áp lực, nói thử xem tôi làm sao để các người tới gần cô ấy thêm lần nào nữa.
- T..tôi xin lỗi đều là do tôi, do tôi không làm tròn trách nhiệm do tôi luôn bênh vực Dinh An ngày hôm ấy lúc gặp con bé tôi không nghĩ con bé lại mang căn bệnh này trong người.
- Giờ có tự trách cũng không làm được gì nữa cũng may ba mẹ An Lạc ở trên cao có mắt hiện tại bệnh tình của cô ấy đang điều trị rất tốt tạm thời không có gì đáng lo.
- Chắc khi biết tin mình mắc bệnh con bé sẽ sốc lắm vậy mà người làm mẹ như tôi lại không hề hay biết.
- Bà Lâm chuyện cũng đã rồi bà đừng tự trách bây giờ bà đối tốt với An Lạc một chút cũng đã phần nào bù đắp được cho cô ấy. Tuy bệnh tình của cô ấy đang điều trị rất tốt nhưng bác sĩ cũng nói bất cứ trường nào cũng có thể xảy ra. - Nói tới đây Dịch Thừa Dương bàn tay cuộn thành nấm đấm tuy lời này nghe từ miệng anh nói rất nhẹ nhàng không hề hấn gì nhưng đâu ai biết khi anh nghe câu này từ bác sĩ anh đã sốc như thế nào, cảm giác một ngày nào đó cô sẽ biến mất, rời xa luôn bủa vây lấy anh.
Từ lúc cô điều trị bệnh anh luôn hoàn thành sớm mọi việc ở công ty để có thể nhanh chóng tới bệnh viện với cô, bởi anh sợ ngày nào đấy khi từ công ty trở về sẽ không còn thấy cô cười với anh thay vào đó là cảnh cô nằm bất động trên giường… anh không muốn chuyện đó xảy ra.
- Vậy cậu có định tìm lại người thân cho con bé không? Mặc dù ba mẹ con bé đã qua đời sau vụ tai nạn nhưng ít nhiều vẫn còn họ hàng hai bên.
- Lâm lão gia chuyện này tôi cũng đang điều tra chỉ là manh mối quá ít, bố mẹ cô ấy qua đời đã nhiều năm như vậy tài liệu bệnh nhân ở bệnh viện năm đó cũng không còn lại bao nhiêu.
Tạm thời anh không muốn nói đến việc anh nghi ngờ cô chính là cháu gái của Tôn gia cho ông bà Lâm biết bởi chưa có chứng cứ rõ ràng việc chuyện vẫn là do anh suy đoán, tốt nhất vẫn là một mình anh biết.