- Cô chủ bụng cô càng ngày càng to rồi phải cẩn thận một chút
- Dì yên tâm con sẽ cần thận
- Cô không thắc mắc cậu ấy bây giờ như thế nào sao?
- Hôm ấy ba tôi cũng nói anh ấy không việc gì chỉ là uống say lên ngủ thiếp đi - Tiểu Bạch cắn miếng bánh nhàn nhạt trả lời
Tuy hôm ấy Khổng lão gia nói với tiểu thư rằng Lưu Nhiên không có vấn đề gì nhưng bà biết ông là đang giấu tiểu thư thực chất tới giờ Lưu Nhiên vẫn đang hôn mê trên giường bệnh chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
- Tiểu thư tôi thật ra có chuyện này muốn nói với cô…
- Có chuyện gì? Chúng ta còn xa lạ gì nữa sao dì cứ nói đi
- Thật ra lão gia là đang nói dối cô tối hôm ấy cậu Lưu không phải chỉ say rượu
Cô tròn mắt nhìn bà rồi từ từ cất tiếng hỏi tiếp:
- V..vậy rốt cuộc anh ấy là bị cái gì? Dì, mau nói cho tôi biết rốt cuộc đêm ấy xảy ra chuyện gì? - Tiểu Bạch không giữ được bình tĩnh mà có chút hơi lớn tiếng
- Tiểu thư cô bình tĩnh đừng để động tới đứa nhỏ trong bụng, tôi nghe người làm bên nhà chính nói lại đêm đó lão gia sau khi tới nhà cậu Lưu thì nhiều ngày không có trở về mà ở trong bệnh viện lí do bởi vì cậu Lưu nhập viện do uống thuốc ngủ quá liều lượng hiện gại vẫn còn đang hôn mê sâu.
Khổng Bạch nghe dứt câu miếng bánh trên tay đã rơi xuống đĩa từ khi nào cũng không biết, chỉ có một điều rằng bây giờ cô không biết nói gì không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như thế này.
- Dì à, tôi muốn về Trung Quốc chúng ta đặt vé máy bay sớm nhất để trở về có được không?
- Tiểu thư cô thừa cũng biết tôi cũng chỉ là người làm đi theo để chăm sóc cô và em bé trong bụng, việc trở về Trung Quốc chỉ có thể nhờ vào lão gia.
- Ba tôi không nói cho tôi biết sự thật thì sao có thể giúp tôi trở về Trung Quốc.
- Tiểu thư không phải cô còn có bạn bè ở Trung Quốc sao?
- Bạn bè ở Trung Quốc sao? - ở Trung Quốc ngoài An Lạc ra thì cô còn ai là bạn chứ, khi còn đi học cô chỉ đến trường và về nhà sau khi học xong cấp Khổng lão gia đã ngay lập tức đưa ra nước ngoài du học.
- Tiểu thư không phải chồng của cô Lâm là Dịch tổng sao? Nhờ chút chuyện này đối với Dịch tổng cũng không khó khăn là bao nhiêu hơn nữa cô lại là bạn thân nhiều năm của vợ cậu ấy.
Cũng phải ngoài Dịch Thừa Dương ra thật sự trong lúc này cô không còn biết nhờ sự giúp đỡ của ai cả, nhấc điện thoại gọi cho Dịch Thừa Dương, cũng may khi qua đây cô vẫn còn giữ số điện thoại để liên lạc
- Trung Quốc-
Dịch Thừa Dương đang ôm vợ yêu ngủ trong chăn ấm thì nghe tiếng chuông điện thoại, tránh làm An Lạc thức giấc hắn vội nghe máy.
- Alo
- D..Dịch tổng giờ này gọi điện đã làm phiền nhưng mà tôi có thể xin anh giúp tôi một chuyện được không? - Khổng Bạch nhẹ giọng nhưng có thể nghe được cô là đang rất thành khẩn mong người đầu dây bên kia có thể giúp mình.
- Em nói đi giúp em chuyện gì? Giúp thế nào? - Dịch Thừa Dương không nhanh không chậm hỏi lại Khổng Bạch, hôm nay đột nhiên lại gọi cho anh mà không phải An Lạc tin chắc đã nghe được tin tức gì của Lưu Nhiên nên đã ngay lập tức gọi cho anh.
- Giúp em chuẩn bị vé máy bay trở về Trung Quốc một cách sớm nhất.
- Chưa đầy ba tháng em đã muốn về rồi sao? Anh còn đang định sau khi em sinh em bé sẽ dẫn An Lạc qua bên đấy thăm em.
- Bây giờ em trở về không phải đỡ tốn công Dịch tổng sang đây thăm em sao?
- Được rồi, Khổng Bạch em sao có thể tốt với Dịch Thừa Dương này như vậy chứ anh thừa biết lí do em một hai đòi quay về.
- A..anh tạm thời đừng nói cho ba em có được không?
- Anh không nhiều nước bọt vậy đâu, yên tâm. Sáng mai sẽ báo thời gian chuyến bay cho em.
- Cám ơn anh Dịch tổng
- Không cần cám ơn anh, sau khi trở về chồng em tỉnh lại nói cậu ta chữa trị đặc biệt tốt cho An Lạc nhà anh là được.