Mấy tuần sau nữa anh lại căn bản giống như biến mất. Sau lần ấy anh không hề quay lại biệt thự một lần nào nữa.
Hằng ngày cuộc sống của cô cứ lặp đi lặp lại một cách chán nản. Ngoài ăn xong và ở trong phòng cô chẳng được đi đâu cả
Cũng may trong căn phòng này cũng không phải là không có gì. Cô tìm thấy giấy và bút chì và cả màu vẽ nữa. Thích thì cô có thể vẽ cảnh biển xanh hoặc là vẽ trời đêm. Vẽ vốn là sở thích của cô từ hồi còn nhỏ
"Cốc cốc cốc."
"Vâng." Cô vừa chăm chú vẽ vừa nói
"Đây là món ăn nhẹ. An tiểu thư ăn thử một chút đi." Thím giúp việc đặt bánh và trà lên bàn cho cô
"Cháu cảm ơn nhưng dạo này cháu thấy hơi khó chịu và không muốn ăn gì hết." Cô đặt bút xuống nhìn thím giúp việc
"Ấy chết, không phải là cô bệnh rồi chứ." Thím giúp việc lo lắng hỏi
"Dạ chắc không phải đâu." Cô cười cười
Thím giúp việc đặt tay mình lên trán cô. Rồi hoảng hốt nói, "An tiểu thư, cô sốt rồi."
Cô tự đặt tay mình trán, "nhưng chỉ là hơi nóng thôi chứ cũng không quá cao. Thảo nào lúc sáng cháu cảm thấy đầu hơi nhức."
"Hay là để tôi báo cậu chủ gọi bác sĩ Nhiếp đến."
Khi nghe thím giúp việc nhắc đến anh cô liền không vui, "không cần đâu ạ. Chỉ là cảm mạo bình thường thôi. Thím xuống nhà tìm giúp cháu xem có thuốc hạ sốt không là được rồi."
Sau khi thím giúp việc vừa đi cô liền lên giường nằm. Dạo gần đây cô cảm thấy rất lạ. Cơ thể rất hay mệt mỏi và còn buồn ngủ nữa. Ăn uống thì khó khăn.
Cô nằm xuống và ngủ li bì không biết trời trăng gì nữa
Sau khi họp xong thì anh nghe thím giúp việc gọi điện tới để báo cáo. Thì thím ấy nói cô có vẻ hơi sốt. Anh nhanh chóng kêu thư ký Tề đi lấy xe và chạy ra biển
Đang ngồi trên xe anh lấy điện thoại ra và gọi, "Cậu mau chuẩn bị và tới chỗ du thuyền cho tôi. Tôi cho cậu 10 phút."
"What the fuck~ lại là chuyện gì nữa. Các người không thể cho tôi một cuộc sống bình yên ư? Tôi đâu phải là thuộc hạ của cậu. Tôi là bạn của cậu đó." Bên kia giọng nói kêu gào và oán trách
"Phí lời." Nói rồi anh không đợi bên kia trả lời thì đã dập máy
Chiếc xe anh nhanh chóng chạy đến biển
Khi anh vừa tới nơi và xuống xe thì Nhiếp Thanh Nam cũng vừa tới
Anh nhanh chóng lên du thuyền. Nhiếp Thanh Nam cũng lẽo đẽo chạy theo, vừa đi vừa hỏi, "Lần này lại là chuyện gì nữa vậy? Cậu không thể để cho tôi sống yên sao?"
Anh lên thuyền mà không thèm đếm xỉa tới câu hỏi của Nhiếp Thanh Nam
"Xì." Nhiếp Thanh Nam bày ra bộ mặt hờn giận như trẻ con
Từ đây mà tới hòn đảo thì khá xa. Cũng phải mất tới 1 tiếng đồng hồ.
Lúc này mặt trời đang dần lặn xuống. Cảnh hoàng hôn hiện rõ trong mắt mỗi người
Cô lúc này đang nằm trên giường, chăn trùm kín nhưng cả người vẫn run lên vì lạnh
Lúc trưa thím giúp việc đã cho cô uống thuốc hạ sốt rồi nhưng sao vẫn không đỡ vậy nè
Bây giờ ở đây chẳng còn ai nữa. Thím giúp việc thì đã về từ sớm. Bên ngoài ngoài những người canh gác mặt lạnh ra thì chẳng có ai
Hai tay cô siết chặt tấm chăn đang đắp trên người mình. Cô cố cắn răng chịu đựng cơn lạnh
Bây giờ tâm trí cô rất mơ màng, nửa tỉnh nửa mê, nửa thực nửa ảo. Cô ước gì lúc này có mẹ ở đây.
Đột nhiên một bàn tay lành lạnh sờ vào trán cô. Thật là dễ chịu. Bàn tay này thật lớn. Tuy hơi lạnh nhưng mà cũng rất dễ chịu
Mơ mơ màng màng cô với tay ôm lấy bàn tay vừa sờ trán mình. Cô như người chuẩn bị chết đuối mà vớ lấy được cái phao cứu nạn vậy. Cô không muốn buông bàn tay này ra. Dù có chuyện gì cũng không muốn buông